Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 349: Tập thể bị đau bụng, việc cắt xén bại lộ




Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam trở về sân, trực tiếp sai người chuẩn bị nước ấm, đem mèo hương cả người toàn là bùn đất ném vào trong nước.
Sau cổ Như Tiểu Lam bị chồn trắng cắn bị thương vài chỗ, vừa vào trong nước nàng liền đau đến nhe răng, hai cái móng vuốt nhỏ bám lên cạnh ao, liều mạng muốn trốn ra ngoài.
Thanh Mặc Nhan ném hỉ phục bên ngoài đi, túm lấy nàng bắt đầu rửa sạch lông trên người nàng.
"Chít chít!" Nhẹ chút a, xoa như vậy sẽ làm rụng hết lông ta mất.
Thanh Mặc Nhan hừ một tiếng, mặt ngoài không biến sắc, động tác trên tay lại đã nhẹ nhàng hơn.
Nhìn nàng ngửa đầu nhỏ, tràn đầy cảm xúc tự hào, hắn nhịn không được gõ một cái lên trán nàng.
"Nàng còn đắc ý."
Đương nhiên phải đắc ý, lúc này đây nàng không có bại!
Sau này nàng sẽ không còn phải sợ con chồn trắng kia nữa, Cổ vương của Thanh Mặc Nhan đã ăn nó đến xương cốt cũng không còn, nàng cảm thấy vô cùng hả giận.
Thanh Mặc Nhan nhìn một thân đầy những vết thương, chật vật hề hề, lại làm ra tư thái của kẻ thắng cuộc - tiểu gia hỏa, hắn bất đắc dĩ thở dài.
Sau này có phải hay không hắn nên thật sự đổi tất cả phòng ở thành lồng sắt, tránh cho hắn vừa quay đầu đi liền sẽ xảy ra chuyện.
"Thế tử... Sử Đại Thiên đã trở về." Bên ngoài truyền đến thanh âm Huyền Ngọc.
Thanh Mặc Nhan kéo Như Tiểu Lam đã tắm rửa sạch sẽ ra khỏi ao, bọc người nàng vào trong khăn tắm.
"Cho hắn vào đi."
Sử Đại Thiên vào cửa, cũng không dám bước vào phòng, chỉ có thể đứng ở sau bình phong nói chuyện: "Tiểu nhân đã làm xong thỏa đáng."
"Không có lưu lại điểm yếu nào đi?" Thanh Mặc Nhan một bên hỏi một bên lau lông cho Như Tiểu Lam.
"Tiểu nhân làm việc, Thế tử ngài cứ yên tâm." Sử Đại Thiên cười hắc hắc nói: "Dù cho là Thái y trong cung tới cũng không tra ra được cái gì."
Thanh Mặc Nhan "Ân" một tiếng: "Đi xuống lĩnh thưởng đi."
Sử Đại Thiên liên tục nói lời cảm tạ, còn nói không ít lời nói cát tường, lúc này mới lui ra.
Thanh Mặc Nhan lấy thuốc mỡ tới, mệnh lệnh cho Như Tiểu Lam: "Biến trở về."
Như Tiểu Lam biến thành hình người, trần trùng trục chui vào trong chăn.
Thanh Mặc Nhan lấy chiếc vòng trên cổ nàng xuống, bôi thuốc mỡ lên những chỗ chồn trắng cắn bị thương.
"Chàng bảo Sử Đại Thiên đi làm cái gì?" Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói.
"Lát nữa nàng sẽ biết." Thanh Mặc Nhan không thay đổi sắc mặt.
Hắn càng như thế, Như Tiểu Lam càng tò mò.
Ước chừng qua thời gian một nén hương, ngoài viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Thế tử có ở đây không?" Nghe thanh âm hình như là quản gia Hầu phủ.
Huyền Ngọc đứng ở dưới hành lang, trừng mắt nhìn quản gia một cái: "Ngày đại hỉ, Thế tử đương nhiên ở đây."
Quản gia tự vả nhẹ vào miệng: "Xem cái mồm của ta… tiền viện xảy ra chuyện lớn, Hầu gia mời Thế tử cấp tốc đi qua."
"Chuyện gì?" Huyền Ngọc không chút hoang mang, cũng không có ý muốn giúp hắn thông truyền.
"Đồ ăn trong bữa tiệc xảy ra vấn đề, không ít khách nhân đều bị đau bụng… cũng không biết có phải là bị người hạ độc hay không…"
Huyền Ngọc cười lạnh: "Sao có thể có người hạ độc, Thế tử chính là Đại lý tự Thiếu khanh, người nào lại chán sống như thế."
Quản gia gấp không thôi: "Hiện giờ còn chưa biết là chuyện như thế nào, Hầu gia muốn mời Thế tử qua đó xem thử."
"Thế tử đang ở bên trong động phòng đâu."Huyền Ngọc buồn bã nói: "Hôm nay không thể đi qua."
Quản gia sửng sốt: "Sớm như vậy đã động phòng..."
Huyền Ngọc nhướng mày: "Làm sao, Thế tử muốn động phòng khi nào còn phải đi xin phép đám nô tài các ngươi?"
"Không dám không dám..." Quản gia liên tục xin tha: "Nhưng mà xảy ra chuyện lớn như vậy, Thế tử sao có thể không ra mặt."
"Sai người đi tìm đại phu là được, nếu thật sự không được thì mời Thái y trong cung tới, Thế tử cũng không phải đại phu, dù có đi cũng đâu nhìn ra được cái gì, lại nói những việc này đâu phải do Thế tử phụ trách." Huyền Ngọc đẩy mọi chuyện đi không còn một mảnh.
Như Tiểu Lam ở trong phòng nghe xong cuộc nói chuyện của bọn họ, đã đoán được vài phần, tiến đến trước mặt Thanh Mặc Nhan thấp giọng hỏi: "Chàng sai Sử Đại Thiên hạ độc trong đồ ăn của bọn họ?"
Thanh Mặc Nhan làm như ngu ngốc liếc nhìn nàng một cái: "Sao có thể."
"Vậy bọn họ..."
"Bất quá là đi tả mà thôi." Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cắt xén bạc làm hỉ sự của ta, dù sao cũng phải ép cho bọn họ nhổ ra."
Thanh Mặc Nhan bên này nhàn nhã ở trong phòng cưới, tiền viện bên kia lại đã loạn thành một đoàn.
Lão Hầu gia ôm bụng, đau đến nghiến răng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lã chã chảy xuống.
"Thế tử đâu?" Hắn hỏi quản gia trong phủ: "Sao còn chưa tới!"
Quản gia khó xử nói: "Thế tử vội vã động phòng, nói sẽ không lại đây..."
Lão Hầu gia chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm.
Phóng mắt nhìn quanh, tất cả khách khứa đều có cùng sắc mặt và động tác giống hắn: Ôm bụng, kêu ai u ai u.
Thường thường còn sẽ có người đột nhiên đứng dậy chạy về phía nhà xí bên ngoài.
Bụng một trận quặng đau, lão Hầu gia vội vàng đứng lên.
"Hầu gia, nhà xí không đủ dùng." Đúng lúc này, có người tới bẩm báo.
Lão Hầu gia bụng đau muốn chết, chỉ đành phân phó: "Đi lấy vài thùng phân tới, mau lên!"
Nhị thiếu gia ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, không biết phải làm sao.
Rõ ràng lúc trước còn rất bình thường, vì sao đột nhiên trong đồ ăn lại xảy ra vấn đề? Hắn tuy rằng cắt xén không ít tiền bạc, nhưng cũng sẽ không đến nỗi gây ra tình trạng như thế này.
Thật vất vả có đại phu vào phủ, đầu tiên là xem bệnh trạng cho mọi người, sau đó viết một đơn thuốc.
"Đại phu, không biết đây là bị làm sao?" Nhị thiếu gia yếu ớt hỏi một câu: "Có phải là có người hạ độc?"
Đại phu nhướng mày: "Hạ độc? Sao có thể, này bất quá là ăn phải đồ ăn hỏng dẫn đến đau bụng mà thôi."
Mọi ngài nghe xong  đều vô cùng kinh ngạc.
Đường đường là tiệc cưới của Đại lý tự Thiếu khanh, thế nhưng lại dùng đồ ăn hỏng khiến cho mọi người ăn vào đau bụng.
"Không biết đồ ăn xảy ra vấn đề ở đâu." Nhị thiếu gia chỉ có thể căng da đầu để đại phu phân biệt.
Đại phu thử mỗi món ăn, cuối cùng điểm ra mấy món được làm từ cá và tôm.
"Đều không tươi mới." Đại phu lắc đầu liên tục.
Lão Hầu gia xanh mặt, làm trò trước mặt mọi người gọi đầu bếp trong phủ tới, lại bảo bọn họ mang hết nguyên liệu nấu ăn còn thừa đến đây.
Quản gia trong phủ lấy số cá còn thừa đưa lên cho Hầu gia xem, từ xa mọi người đã ngửi thấy mùi hôi thối phát ra từ trên người chúng.
Lão Hầu gia tức run người: "Vật như vậy ngươi cũng dám đưa lên bàn tiệc!"
Đầu bếp vẻ mặt vô tội: "Hầu gia, cái này đều là trong phủ chọn mua đưa tới, bọn họ đưa cái gì, nô tài liền làm cái đó, thật sự không phải lỗi của nô tài a."
Lão Hầu gia đành phải tìm người đi chọn mua tới.
Người đi chọn mua liền kêu oan uổng, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục: "Tiểu nhân là nghe theo lời phân phó của nhị thiếu gia đi đặt mua, bạc đưa cho không nhiều... lại phải mua đầy đủ không được thiếu thứ gì, bằng không nhị thiếu gia sẽ trách phạt tiểu nhân, vậy nên tiểu nhân chỉ có thể mua chút hàng rẻ tiền mang về..."
Các vị tân khách uống xong chén thuốc đại phu đưa, bụng yên tĩnh không ít, nghe xong lời này còn có cái gì không rõ.
"Nhị thiếu gia thật đúng là có năng khiếu làm quản gia." Không biết là ai châm chọc một câu.
"Loại tôm nhừ cá thối này cũng dám đưa lên trên bàn... cũng may Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ đã rời tiệc từ sớm, bằng không... haha..."
Mọi người bất mãn, đỡ bụng đồng loạt đứng dậy cáo từ.
Lão Hầu gia cố chịu đựng thân thể không khỏe, cười nịnh nọt đứng ra tiễn khách.
Nhị thiếu gia bị dọa mặt mũi trắng bệch, co rúm lại ở phía sau phụ thân hắn.
Hắn chẳng thể nào nghĩ tới, bạc cắt xén vừa tới tay còn chưa nóng túi đã xảy ra loại chuyện này.
"Phụ thân, người không sao đi..." Thật vất vả mới tiễn khách xong, nhị thiếu gia dè dặt cẩn trọng tiến lên đỡ lão Hầu gia.
"Ngươi cái đồ ngu xuẩn!" Lão Hầu gia đá một cước qua.
Bởi vì thân thể không khỏe, hắn không đá được đến chỗ nhi tử của mình, nhị thiếu gia lại thuận thế quỳ gối xuống đất, tựa như thật sự bị hắn đá trúng, cả người run bần bật.
Lão Hầu gia một bụng nửa giận, nhìn bộ dáng hèn nhát của nhi tử, bỗng nhiên, hắn cảm thấy thật bi ai.
Thanh Hầu phủ nếu thật sự đưa cho đứa con trai này của hắn cai quản, chỉ sợ là sẽ xuống dốc triệt để.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.