Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 289: Nhìn trúng Vu Phong Hoa, giúp Bát điện hạ




Thời điểm Thanh Mặc Nhan hồi phủ, đã qua thời gian dùng bữa tối.
Hắn vừa mới tiến vào viện, đã thấy Sử Đại Thiên vui vẻ chạy tới, bẩm báo cho hắn nghe tình hình khi hắn không có ở đây, Như Tiểu Lam đi những nơi nào, đã xảy ra những chuyện gì.
Khi Thanh Mặc Nhan nghe đến chuyện phụ thân hắn khuyên dụ Như Tiểu Lam, hắn không khỏi cười lạnh.
Chuyện cho tới bây giờ, phụ thân hắn vẫn muốn đánh chủ ý lên người Như Tiểu Lam, thật đúng là lòng người không biết đâu là đủ.
Ngẩng đầu, thấy đèn thư phòng vẫn còn sáng, Thanh Mặc Nhan đi thay y phục trước, sau đó mới bước vào thư phòng.
Trên bàn chất đầy vải bố trắng thật dài, liên tục kéo dài xuống cả trên mặt đất.
Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó, tầm mắt dừng trên người tiểu nhân nhi đang ra sức huy bút vẽ lên vải bố trắng.
"Thanh Mặc Nhan, chàng đã về rồi." Như Tiểu Lam dương dương tự đắc trước "đại tác phẩm" của nàng.
"Nàng đang vẽ cái gì?" Thanh Mặc Nhan đi tới.
"Lau chú." Như Tiểu Lam đắc ý cầm lấy vải bố trắng: "Về sau chàng hãy dùng nó thay cho băng vải, quấn quanh đảm bảo Cổ vương sẽ không nghịch ngợm nữa."
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan run lên một chút.
Nghịch ngợm... Trên đời này cư nhiên có người hình dung về Cổ vương như thế.
Như Tiểu Lam giúp hắn tháo vải bố trắng trên cánh tay trái xuống, Thanh Mặc Nhan thả lỏng cánh tay, thoải mái tựa vào ghế.
"Hôm nay người của Công bộ tới, nói là phủ quận chúa đã được xây xong." Như Tiểu Lam liên miên lải nhải nói với hắn, khó nén hưng phấn trong lòng.
Nàng thật muốn ngay lập tức đi đến Thạch Phường trấn, nhìn một cái xem phủ quận chúa của nàng có thật sự giống với gian nhà cổ xưa nàng cùng ông nội từng ở hay không.
"Chờ sứ giả Bắc Phiên đi rồi ta sẽ mang nàng đi." Thanh Mặc Nhan hứa hẹn nói.
"Còn có vị Trường Nguyên tiên sinh kia." Như Tiểu Lam nhắc nhở hắn: "Không phải nói hắn bế quan ở trên núi sao, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi Thạch Phường trấn trước, sau đó lại cùng nhau đi lên núi tìm Trường Nguyên tiên sinh."
Thanh Mặc Nhan gật gật đầu.
Mặc kệ nàng nói cái gì, hắn đều không có phản bác, thời gian qua lâu, Như Tiểu Lam liền cảm thấy có chút không thú vị.
"Rất mệt sao?" Như Tiểu Lam chú ý tới hắn ngồi ở chỗ kia có chút uể oải.
"Còn tốt." Thanh Mặc Nhan một tay xoa thái dương: "Chỉ là có chút phiền toái."
"Là vì chuyện của tiểu vương gia sao?"
"Một phần là vì hắn, Tứ hoàng tử cầu Hoàng thượng đem án này ra phúc thẩm, bị Hoàng thượng bác bỏ." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: "Còn có sứ giả Bắc Phiên - Hạ Mộc Huyền Nguyệt, hắn nhìn trúng Bát điện hạ."
Như Tiểu Lam sững sờ ở nơi đó, nửa ngày không khôi phục tinh thần được.
"Cái gì? Nhìn trúng?"
Thanh Mặc Nhan nheo mắt: "Vị Nhị hoàng tử Bắc Phiên này có ham mê đặc biệt... Hắn rất thích nam nhân."
Như Tiểu Lam kinh sợ há to miệng.
Tuy rằng lúc trước đã sớm nghe nói qua Hoành thượng nuôi dưỡng Vu Tĩnh Kỳ như nữ hài tử là có nguyên nhân, chỉ là nàng không nghĩ tới hết thảy lại tới một cách đột nhiên như thế.
"Sau đó thế nào?" Như Tiểu Lam vội vàng truy vấn.
"Hoàng thượng định đợi Bát điện hạ lớn thêm chút nữa, sẽ đưa hắn đến Bắc Phiên."
"Đưa hắn đến Bắc Phiên làm gì?"
"Làm sứ giả hòa bình." Ngữ khí Thanh Mặc Nhan lạnh lùng: "Ít nhất nhìn từ bên ngoài vào là sứ giả hòa bình, kỳ thực lại là món đồ chơi của Hạ Mộc Huyền Nguyệt."
Nhớ tới Bát điện hạ còn xinh đẹp hơn cả nữ tử kia, Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy sau lưng từng trận rét run.
Dòng họ hoàng thất, quả nhiên không có thứ gọi là tình thân.
"Hoàng thượng thật sự đáp ứng rồi?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Đáp ứng."
"Hắn... Hắn làm sao có thể như vậy, đó là con hắn, hắn làm sao có thể đưa con mình đi làm đồ chơi cho kẻ khác, này không phải là ném mặt mũi của hắn đi sao?"
"Bắc Phiên binh hùng tướng mạnh, Dạ Hạ quốc của chúng ta quá nhỏ, không phải đối thủ của bọn hắn, nhiều năm qua biên cảnh chiến sự không ngừng. Chúng ta chưa từng chân chính thắng qua, nếu đưa một Hoàng tử đi có thể bình ổn chiến tranh mấy năm, Dạ Hạ quốc mới có thể nghỉ ngơi dưỡng sức."
Nói cách khác, Hoàng đế dùng một đứa con trai của hắn, vì quốc gia này đổi lấy vài năm an ổn.
Đối với dân chúng mà nói, này tuyệt đối là một chuyện đáng vui mừng, nhưng đối với Bát điện hạ, cả đời hắn đều coi như bị hủy tại đây.
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?" Như Tiểu Lam lòng đầy chờ mong nhìn Thanh Mặc Nhan, ở trong ấn tượng của nàng, hắn luôn có rất nhiều biện pháp.
"Không có." Thanh Mặc Nhan trực tiếp dập tắt hy vọng cuối cùng trong lòng nàng: "Dù cho không phải Bát điện hạ, sớm muộn gì cũng sẽ có người khác phải đi đến Bắc Phiên vì hòa bình."
Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ, trong lòng có biết bao khổ sở.
Nàng ở Dạ Hạ quốc quen biết được hai bằng hữu, một là Vu Phong Hoa, người kia là Vu Tĩnh Kỳ, vậy mà bọn họ một người bị lưu đày đến Ứng Châu, một người lại sắp sửa bị đưa đến Bắc Phiên làm món đồ chơi cho tên Hoàng tử gì gì đó.
Thanh Mặc Nhan nhìn ra được khổ sở trong lòng nàng, duỗi tay kéo nàng ngồi lên đầu gối hắn.
"Tuy rằng ta không thể thay đổi được quyết định của Hoàng thượng, bất quá tên thái giám ta sắp xếp bên người Bát điện hạ sẽ giúp hắn."
Ánh mắt Như Tiểu Lam sáng lên: "Giúp thế nào?"
Thanh Mặc Nhan hạ giọng: "Ta tìm người làm một cái mặt nạ da người. Chờ đến khi Bát điện hạ chuẩn bị đi Bắc Phiên sẽ bất ngờ bị thương ở mặt, đến lúc đó liền nói gương mặt hắn đã bị hủy, chờ sau khi vết thương tốt lên sẽ cho hắn đeo lên mặt nạ da người. Như vậy có lẽ sẽ miễn phải chịu nhục."
Nếu diện mạo Bát điện hạ không xuất chúng như thế, có lẽ Hạ Mộc Huyền Nguyệt sẽ không để ý đến hắn.
Như Tiểu Lam ôm lấy cổ Thanh Mặc Nhan, miệng nhỏ lại gần hôn "chụt" một cái: "Thanh Mặc Nhan, chàng thật sự là một người tốt."
Thanh Mặc Nhan nhướn mày, không vui nói: "Ta có khi nào không phải người tốt?"
Khó được nàng chủ động một lần, lại là vì người khác nên mới đến hôn hắn, hắn làm sao có thể thỏa mãn.
Như Tiểu Lam cười lấy lòng, nhưng mà Thanh Mặc Nhan lại không có ý định buông tha nàng dễ dàng như thế.
"Nói nàng thích ta." Hắn mệnh lệnh nói.
Ta nói, Thiếu khanh tà ác lại tới rồi.
"Nói mau." Hắn nâng cằm nàng lên bức bách nói.
Thiếu khanh đại nhân, ngươi đủ rồi a.
"Thích... Chàng..." Như Tiểu Lam ấp úng. Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
"Không nghe rõ."
"Thích..."
"Vẫn còn quá nhỏ." Đáy mắt Thanh Mặc Nhan toàn là ý cười, nhìn vật nhỏ xù lông trợn tròn mắt.
Mệt mỏi ở trong cung một ngày, trở về trêu đùa vật nhỏ của hắn, nhìn nàng xù lông, với hắn mà nói, thế gian này không có chuyện gì thú vị hơn chuyện này.
"Không muốn nói thì viết ra đi." Thanh Mặc Nhan vuốt cắm. Trầm tư chốc lát: "Sau khi viết xong ta sẽ sai người treo lên trên tường."
Như Tiểu Lam nghiến răng kèn kẹt.
Ngươi đủ rồi a. Thủ đoạn bức người cũng đủ phúc hắc đi, còn muốn ta viết ra để treo lên tường, Thiếu khanh đại nhân, ngài có bao nhiêu tự luyến a, cảm thấy ta đây rời khỏi ngài thì sẽ không thể sống tốt sao!
"Ân... Nể tình nàng rời khỏi ta là không thể sống tốt, liền viết hai tờ trước đi. Phòng trong cùng thư phòng mỗi nơi treo một tờ." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.
Như Tiểu Lam suýt nữa ngã từ trên đùi hắn xuống.
Ô ô ô, số ta sao lại khổ như vậy.
"Thế tử..." Ngoài cửa vang lên thanh âm chột dạ của Huyền Ngọc: "Người trong sân nhị thiếu gia tới, mang đến không ít điểm tâm, nói là tặng cho Như cô nương." Dù cho cách một cánh cửa, Huyền Ngọc cũng có thể cảm giác được ánh mắt bắn ra nồng đậm tia không vui của Thanh Mặc Nhan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.