Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 272: Phụ nhân yêu thích Sử Đại Thiên, lại nhảy ra một tiên cô?




Đám người Thanh Mặc Nhan đi đến giữa sườn núi.
Chờ khi bọn hắn đến gần mới phát hiện ra, chỗ thôn xóm này cư nhiên có không ít người, hỏi người trong thôn mới biết, tất cả người của mấy thôn gần đây đều chuyển đến ở cùng nhau, bởi vì độc trùng cốc xuất hiện dị trạng, không ít thôn dân đều nhiễm phải bệnh nặng, hơn nữa loại bệnh này còn có thể truyền nhiễm, cho nên bọn họ tự thiêu thôn, dọn tới vị trí cao hơn ở giữa sườn núi.
"Thường xuyên có sương mù bao phủ mặt đất, chúng ta cũng không có biện pháp, cho nên mới đành phải dọn đi." Thôn dân thở dài nói.
"Thôn dân sinh bệnh, đều là do yêu quái mây mù tác oai tác quái." Bốn gã tăng nhân nghiêm mặt nói: "Ta đến đây cũng là vì chuyện này, không biết trong thôn còn có ai sinh bệnh nữa không, ta có mang theo chút thảo dược."
Thôn dân nghe nói tăng nhân có mang dược tới, tự nhiên vô cùng cảm kích. Mang theo bọn họ vào trong thôn.
Thanh Mặc Nhan phái Sử Đại Thiên đi hỏi thăm thôn dân chuyện liên quan đến độc trùng cốc, bốn gã tăng nhân đi đến nhà dân, giúp người xem bệnh.
Thôn dân thấy khí độ đám người Thanh Mặc Nhan không tầm thường, không dám chậm trễ. Nhưng do trong thôn quá nghèo, bọn họ cũng không mang ra được cái gì, chỉ có thể lấy gian nhà kho nhỏ làm nơi cho bọn họ nghỉ ngơi.
Như Tiểu Lam cũng không để ý đến hoàn cảnh như vậy, so với việc buổi tối ở đâu, nàng càng quan tâm tới chuyện liên quan đến độc trùng cốc hơn.
Sử Đại Thiên rất nhanh đã trở về, trong lòng còn ôm mấy củ khoai lang đỏ khô cứng, bất quá đều đã được nướng chín.
"Đây là lương thực dư lại sau mùa thu hoạch năm ngoái của bọn họ." Sử Đại Thiên cười cười đưa khoai lang cho Như Tiểu Lam: "Như cô nương đừng ghét bỏ, đây là lương thực tốt nhất trong nhà các nàng."
Thanh Mặc Nhan lo lắng liếc nhìn Như Tiểu Lam một cái.
Khi ở kinh thành, đừng nói đến thứ như thế này, dù cho có tốt hơn nữa Như Tiểu Lam cũng không để vào mắt, miệng vật nhỏ bị hắn nuôi càng ngày càng kén chọn.
Không nghĩ tới Như Tiểu Lam lại không hề ghét bỏ, tiếp nhận lấy còn nói câu cảm tạ với hắn.
Sử Đại Thiên cười hắc hắc, có chút đắc ý: "Phụ nhân trong thôn này đều cảm thấy ta lớn lên thật đẹp, các nàng yêu thích ta không thôi, thật đúng là không còn cách nào mà, nếu không phải ta vội vã trở về hồi báo với Thế tử, các nàng còn muốn kéo ta vào trong nhà các nàng ngồi đâu."
Như Tiểu Lam liếc mắt một cái, ánh mắt đánh giá Sử Đại Thiên, nam nhân này mặc kệ nhìn như thế nào, cũng đều cảm thấy rất bình thường, thực không nghĩ ra, sẽ có phụ nhân cảm thấy hắn đẹp mắt?
Sử Đại Thiên không tự giác ưỡn ngực lên.
Không đợi Như Tiểu Lam mở miệng, Huyền Ngọc đứng cạnh cửa sâu kín nói một câu: "Các nàng bị mù từ lúc nào?"
Sử Đại Thiên bực bội nói: "Huyền Ngọc, ngươi đây là đố kị!"
Huyền Ngọc cong cong khóe miệng: "Chỉ bằng ngươi?"
"Ngươi đố kị ta có nhân duyên với nữ nhân!" Sử Đại Thiên bày ra bộ dáng ta có nhiều người yêu thích, bộ dáng ta vô cùng tự hào.
Huyền Ngọc nhịn rồi lại nhịn mới không rút kiếm trong tay ra chém hắn.
Sử Đại Thiên thấy thế càng thêm đắc ý, khuôn mặt rất nhanh đã dương lên đến tận trời.
Thanh Mặc Nhan ho một tiếng, Sử Đại Thiên nhanh chóng cúi gập thắt lưng, chân chó đi lại đây: "Thế tử, ta đã hỏi thăm được chuyện ở độc trùng cốc..."
Huyền Ngọc nhịn không được trợn trừng mắt, quay mặt sang nơi khác.
Tốc độ biến đổi sắc mặt nhanh như thế, hơn nữa hoàn toàn làm lơ sự chênh lệch về phương diện tâm lý, đảo mắt một cái đã có thể biến hóa thành bộ dáng hèn mọn, nghĩ đến cũng chỉ có mình Sử Đại Thiên mới có thể làm được.
Sử Đại Thiên biết rõ tính tình của Thanh Mặc Nhan, cho nên khi đáp lời ở trước mặt hắn, thái độ cung kính, không dám đùa bỡn cái gì.
"Độc trùng cốc không thể đi vào.Trước kia thôn dân còn có thể đi vào trong cốc để kiếm chút củi cùng thú rừng các loại mang về, nhưng mà hiện tại trong cốc đều là sương mù dày đặc, sau khi vào cốc liền không tìm thấy đường trở về, hơn nữa bởi vì liên quan đến sương mù dày đặc, không ít người đều bị bệnh lạ, toàn thân thối rữa, cuối cùng không trị được bỏ mạng mà chết."
Thanh Mặc Nhan khẽ chau mày: "Bốn tăng nhân kia nói như thế nào?"
Bọn họ đi xem bệnh cho thôn dân, cho nên không có theo chân bọn hắn đến đây.
"Bốn vị đầu trọc đó nói đây là hiện tượng của trúng độc, có chút giống với cổ độc... Thảo dược bọn họ mang theo cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể làm giảm bớt bệnh trạng một chút."
Nghe được hai chữ "cổ độc", đáy mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên một đạo tinh quang, trên mặt lại bất động thanh sắc hỏi: "Ngươi có nghe được người ở trong độc trùng cốc là người như thế nào không?"
Sử Đại Thiên cười nói: "Phụ nhân trong thôn đều là một đám nhanh mồm nhanh miệng, các nàng nói trước kia ở trong độc trùng cốc là một cô nương trẻ tuổi, làm người hiền lành. Nếu người trong thôn đi vào núi không may bị thương, sau khi nàng phát hiện sẽ giúp đỡ cứu trị, từng có nam tử trong thôn xem trọng nàng, muốn đón nàng đến ở trong thôn, nhưng nàng lại cự tuyệt."
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng nghe, trong lòng càng tin tưởng người ở trong độc trùng cốc, là một vị trùng nương.
Sau khi Sử Đại Thiên đi Thanh Mặc Nhan gọi Huyền Ngọc tiến vào: "Phái vài người thân thủ tốt, đi độc trùng cốc bên kia thăm dò đường, không cần miễn cưỡng, nếu thật sự không được thì cứ rút về trước."
Huyền Ngọc gật đầu đi ra ngoài tìm hai tử sĩ giỏi khinh công.
Lúc gần đi Như Tiểu Lam gọi bọn họ lại, đưa cho mỗi người một lá bùa. Muốn bọn họ mang theo trên người.
"Nó có thể tạm thời bảo hộ các ngươi không bị sương mù dày đặc làm cho thương tổn."
Hai người nhận lá bùa, đồng thời nói lời cảm tạ.
Như Tiểu Lam còn triệu hồi chó ngốc ra, để nó đi cùng hai người kia.
Nhìn hai tên tử sĩ mang theo chó ngốc rời đi, Thanh Mặc Nhan khe khẽ thở dài.
Như Tiểu Lam kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Sao vậy, chẳng lẽ có chỗ nào ta làm chưa đúng?"
"Không có." Thanh Mặc Nhan sờ sờ đầu nàng: "Nàng làm rất tốt."
Chính bởi vì nàng làm rất tốt, hắn mới cảm thấy có chút bất an.
Hắn cũng đã học qua chút thuật âm dương. Nhưng mà khoảng thời gian gần đây, hắn lại cảm thấy mấy thứ kia không thích hợp với hắn.
Khi Như Tiểu Lam thi triển thuật chú của nàng, nàng hoàn toàn không có năng lực phòng ngự kẻ thù bên ngoài, may mà bên người nàng có hắn che chở. Dù cho không có hắn, thì còn có chó ngốc cùng Ngàn Thương ở bên người nàng.
Nhưng nếu đổi lại là hắn mà nói, những lúc hắn thi triển thuật chú, ai sẽ tới bảo hộ hắn?
Huyền Ngọc bọn họ đối phó với kẻ địch bình thường không có vấn đề gì, nhưng nếu gặp phải người như Thanh Đô...
Hắn cũng không hy vọng gặp lại tình huống nàng liều lĩnh không màng tất cả như lần trước, lấy thân chắn cho hắn.
Mọi người ở trong thôn chờ đến buổi tối, hai người Huyền Ngọc phái đi mang theo chó ngốc trở về.
Thanh Mặc Nhan gọi hai người vào trong nhà, hai người đem chuyện tiến đến tra xét độc trùng cốc nói qua một lần.
"Tới gần độc trùng cốc mới thấy tất cả cây cối ở đó đều bị khô héo. Đến ngay cả một vật còn sống cũng không có, chúng ta còn phát hiện ra không ít thi thể của động vật, nhìn như là bị trùng tử cắn nuốt cho đến chết."
"Bệnh trạng trên người thôn dân nhiễm bệnh rất giống với những động vật đã chết kia."
"Tất cả độc trùng trong cốc đều là sương mù dày đặc, chúng ta vốn định tới gần nhìn xem một chút, nhưng mà chó ngốc phát ra cảnh cáo với chúng ta, cho nên chúng ta liền lui đi..."
Trước khi đi Như Tiểu Lam có dặn dò bọn họ, chỉ cần chó ngốc phát ra cảnh cáo, bọn họ phải lập tức lui trở về.
Thanh Mặc Nhan nghe xong lời bọn họ nói cũng không có ý muốn trách cứ. Mà là gật gật đầu, đang muốn bảo bọn họ ra ngoài, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc.
Mọi người bước đến cửa, chỉ thấy tiếng khóc phát ra từ một ngôi nhà cách đó không xa, tiếp theo là một cái cán được nâng ra ngoài. Bốn tăng nhân đi theo phía sau, cùng đi về hướng ngoài thôn.
Sử Đại Thiên không biết là chui từ đâu ra, vui vẻ chạy lại đây thấp giọng nói: "Mấy hòa thượng kia cũng không có biện pháp, trị không được bệnh đành phải niệm kinh siêu độ cho bọn họ."
"Bọn họ muốn nâng người chết đi đâu?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Đương nhiên là muốn mang đi thiêu a." Sử Đại Thiên thấp giọng nói: "Đây là loại bệnh truyền nhiễm, bất quá người trong thôn nói, chỉ cần không đụng vào người bệnh thì sẽ không có việc gì, Như cô nương không cần lo lắng."
"Không đụng vào người bệnh sẽ không bị lây bệnh, là ai nói vậy?" Như Tiểu Lam hỏi.
Đến ngay cả mấy tăng nhân kia đều không có cách trị bệnh, ai dám cam đoan loại bệnh này sẽ không truyền nhiễm.
Sử Đại Thiên cười hắc hắc: "Là tiên cô trong thôn nói."
Như Tiểu Lam kinh ngạc mở to mắt: "Tiên cô?"
Trùng nương còn chưa tìm được, lại nhảy từ đâu ra một tiên cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.