Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 259: Thân thế vật nhỏ, tự làm tự chịu




Thanh Mặc Nhan không thể tin nhìn Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam cười hì hì quơ quơ tay trước mặt hắn: "Uy, chàng sao lại phát ngốc rồi?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, tươi cười mang theo chút tiểu nhân đắc ý.
Bất giác, trái tim Thanh Mặc Nhan thoáng an định xuống.
"Thật sự có thể để ta thấy?"
"Có thể." Như Tiểu Lam gật đầu: "Vòng ngọc này mang theo không ít linh tính, chàng có thể nhìn thấy bộ dáng người nắm giữ nó trước kia, nhưng mà cũng chỉ là hình ảnh hư ảo mà thôi."
Dù cho là như vậy, cũng có ít còn hơn không.
Nguyên lai là vì chuyện này nên nàng mới đổi vòng ngọc từ trong tay nhị đệ hắn sao?
Hai người trở về sân, Thanh Mặc Nhan phái Huyền Ngọc đến đưa cho nhị thiếu gia năm trăm lượng hoàng kim, sau đó mang theo Như Tiểu Lam vào thư phòng của hắn.
Như Tiểu Lam bảo Thanh Mặc Nhan đóng hết cửa lại, rồi đặt vòng ngọc lên trên bàn, lấy một lá bùa ra, dùng chu sa vẽ lên trên, đặt lên trên vòng ngọc.
"Ta không phải linh môi sư (*), cho nên không quá am hiểu với loại chuyện này." Như Tiểu Lam giải thích nói.
(*) Linh môi sư: Chức nghiệp gần giống pháp sư, chuyên cứu rỗi và chỉ đường cho những quỷ hồn lạc lối.
"Linh môi sư là gì?" Vật nhỏ thỉnh thoảng lại nói ra những từ khó hiểu.
Như Tiểu Lam đơn giản giải thích qua một lần.
"Lại là thế giới kia của nàng?" Thanh Mặc Nhan hơi hơi nhíu mày.
"Bất quá linh môi sư cũng có rất nhiều loại người, ở chỗ chúng ta, không ít người còn lợi dụng chuyện như vậy để đi lừa tiền đâu." Như Tiểu Lam vừa nói vừa nhắm hai mắt lại, hai tay kết ấn.
Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn.
Lá bùa không tiếng động hóa thành một đạo khói xanh, nhưng là nó lại tụ ở trên vòng ngọc, cũng không có tản ra.
Rồi sau đó dần dần thay đổi hình thái, cuối cùng biến ảo thành bộ dáng một nữ tử trẻ tuổi.
Thanh Mặc Nhan ngưng thở. Hắn không dám đến quá gần, sợ hơi thở hắn thở ra sẽ thổi tan hình ảnh hư ảo trước mắt.
Hình ảnh nữ tử dần dần rõ ràng lên, Thanh Mặc Nhan vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra bộ dáng nữ tử kia giống hắn đến bảy phần.
Trong hư ảo, nữ tử ngước mắt nhìn qua... Một đôi mắt trong suốt... Thật giống như... Có thể nhìn thấu lòng người.
Không biết tại sao, hắn nhớ lại trước kia Hoàng đế đã từng nhắc tới một nữ tử với Như Tiểu Lam, lúc ấy Hoàng đế cũng hình dung như thế.
Làn khói rất nhanh đã tiêu tán.
Cũng đột nhiên như lúc nó tới.
Như Tiểu Lam mở mắt ra, nhìn thấy Thanh Mặc Nhan ngơ ngác đứng ở nơi đó, thần sắc nơi đáy mắt vô cùng phức tạp.
"Thanh Mặc Nhan, chàng thấy rõ không?" Như Tiểu Lam chờ mong nhìn hắn.
Thanh Mặc Nhan trầm mặc một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, khóe miệng run lên: "Đa tạ."
Như Tiểu Lam vốn đang rất hưng phấn chờ Thanh Mặc Nhan khích lệ nàng, kết quả nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong lúc nhất thời cảm xúc cũng bị kéo xuống theo.
"Lam Lam." Thanh Mặc Nhan gọi nàng.
Chỉ có ông nội từng gọi qua nhũ danh này của nàng.
"Ân?"
"Mẫu thân nàng là người như thế nào?" Tuy rằng hắn đã nghe nàng nhắc đến thế giới kia rất nhiều lần, nhưng ở trong ấn tượng của hắn lại nhớ rõ nàng chưa từng đề cập qua về song thân của mình.
Như Tiểu Lam lắc đầu: "Ta không biết, ta chưa từng gặp qua nàng."
Thanh Mặc Nhan ngẩn người.
"Ta là đứa trẻ ông nội nhặt được." Như Tiểu Lam đùa nghịch ngón tay mình, một bộ dáng chẳng hề để ý: "Nghe ông nội nói, ta bị người ta ném ở sau núi, thời điểm hắn nhặt về còn cho rằng ta không sống được, đào một cái hố chuẩn bị chôn ta đâu."
"Sau đó thì sao?" Thanh Mặc Nhan vẫn là lần đầu tiên nghe nàng nhắc đến việc này.
"Sau đó a, mạng ta lớn, được con chó ông nội nuôi phát hiện ra ta còn hơi thở, được đào lên." Như Tiểu Lam cong mắt, biểu tình nhìn như thoải mái.
Thanh Mặc Nhan lại cảm thấy có điểm chua xót.
"Vật nhỏ, đến đây với ta."
Như Tiểu Lam ngoan ngoãn đến gần hắn.
Thanh Mặc Nhan ôm nàng lên trên đùi.
"Kể tiếp cho ta nghe về thế giới của nàng..."
Hắn cảm thấy, hắn nên biết nhiều hơn về những chuyện của nàng.
Có thể là do giữa hai người từng có tiếp xúc thân mật. Như Tiểu Lam cảm thấy vào mỗi buổi tối, Thanh Mặc Nhan đều phá lệ quấn lấy nàng.
Mà nàng lại vô cùng sợ hãi hắn lại làm ra chuyện gì đó với nàng.
Bởi vì lần đầu tiên... Thật là quá đau. Chỉ cần nhớ lại chuyện này, nàng liền nhịn không được rụt người lại.
Nàng lui thành một đoàn ở trong chăn.
Có mấy lần Thanh Mặc Nhan thăm dò thử thò tay vào trong y phục nàng, nàng lập tức liền cứng đờ lên như tảng đá.
Thanh Mặc Nhan thở dài trong lòng.
Xem ra hắn vẫn còn quá nóng nảy.
Nhưng mà con người ta sau khi nếm qua tư vị mất hồn luôn khó có thể kìm lòng nổi, Thanh Mặc Nhan cũng không phải ngoại lệ.
Nửa đêm Như Tiểu Lam tỉnh lại. Trong lúc mơ màng nàng cảm thấy có chút khó thở, tựa như bị khối đá to đè nặng lên người.
Mở mắt ra liền thấy, Thanh Mặc Nhan không biết từ khi nào đã đè lên người nàng.
"Thanh Mặc Nhan..."
"Ân?" Thanh âm lười nhác còn mang theo tia buồn ngủ, ngón tay Thanh Mặc Nhan dò xét tiến vào.
"Bỏ ra mau, ta muốn đi ngủ." Như Tiểu Lam vô lực lẩm bẩm.
Hỗn đản, cầm thú, ta buồn ngủ!
Thanh Mặc Nhan cúi đầu cười rộ lên.
"Nàng cứ ngủ, ta chỉ muốn lấy chút hương."
Cơn buồn ngủ của Như Tiểu Lam lập tức biến mất không thấy đâu.
"Chàng, chàng muốn lấy hương bây giờ?"
"Nàng cứ ngủ đi." Thanh Mặc Nhan xoay người xuống giường, mang chiếc bình bạch ngọc lần trước tới.
"Đến cùng phải lấy bao nhiêu hương mới đủ a." Như Tiểu Lam có chút mờ mịt, Trường Hận chỉ nói muốn chế thuốc dẫn cần có hương của nàng, nhưng lại không nói rõ là muốn bao nhiêu.
Thanh Mặc Nhan không có việc gì cũng đến lấy một lần, chẳng phải là mỗi ngày nàng đều sẽ bị hắn ăn sao?
Thanh Mặc Nhan vén chăn lên.
Như Tiểu Lam nhận mệnh nhắm hai mắt lại.
Khiến nàng ngoài ý muốn chính là, lúc này đây Thanh Mặc Nhan thật sự chỉ lấy chút hương của nàng, rồi sau đó trở về nằm trên giường một lần nữa.
Không có chuyện gì xảy ra.
Trong bóng đêm nàng không khỏi mở to mắt.
Thanh Mặc Nhan cứ thế buông tha nàng? Không khoa học a, lấy những gì nàng biết về hắn, Thiếu khanh đại nhân làm sao có chuyện buông tha miếng thịt ở trước miệng mình.
Hay là... Bởi vì nàng còn quá nhỏ, sau khi hắn ăn qua miếng thịt này liền cảm thấy không có gì đặc biệt...
Nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan nghiêng thân mình, hô hấp vững vàng, hiển nhiên đã ngủ say.
Không hiểu sao, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác mất mát.
Hừ, ăn xong liền muốn quỵt nợ, chàng không hiếm lạ ta, ta cũng không hiếm lạ chàng đâu.
Nghĩ đến đây, nàng giận dỗi hừ một tiếng, trở mình, đưa lưng về phía hắn.
Phía sau, Thanh Mặc Nhan như bị nàng làm kinh động, cũng nhích người về phía trước theo nàng.
Như Tiểu Lam một lần nữa dịch người vào trong giường.
Thanh Mặc Nhan đột nhiên vươn cánh tay tới để trên eo nàng.
Nàng nghĩ muốn di chuyển, nhưng lại bị hắn kéo vào trong lòng.
Sau eo bị một thứ cứng rắn đụng vào, dọa nàng toàn thân cứng đờ.
Thanh Mặc Nhan thở dài, cúi đầu nói nhẹ bên tai nàng: "Hơn nửa đêm không ngủ cho tốt còn lộn xộn cái gì."
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên, dọa nàng thành thành thật thật cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.
Nàng bên này thành thật, Thanh Mặc Nhan lại khó có thể ngụy trang tiếp được nữa, miệng khô lưỡi khô khó mà đi vào giấc ngủ, tay đặt trên eo nàng liền thuận thế trượt xuống...
Như Tiểu Lam hít vào một ngụm khí lạnh.
Này có tính là nàng tự làm tự chịu hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.