Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 220: Nguyên lai lấy hương là một chuyện xấu hổ như thế




Thanh Mặc Nhan ngậm lấy miệng nhỏ của Như Tiểu Lam, ăn một miệng vị hoa hồng.
Một lúc lâu sau hắn mới buông ra, nàng há mồm thở dốc: "Vị... Mùi vị thế nào?" Nàng nỗ lực chuyển sang đề tài khác.
Thanh Mặc Nhan liếm khóe miệng: "Mật ong?"
"Ta bỏ vào rất nhiều." Thân thể Như Tiểu Lam gắt gao cuộn thành một đoàn, kém chút đã biến thành quả cầu.
Thanh Mặc Nhan nhìn ra nàng đang sợ hãi, muốn ngăn hành động của mình lại, nhưng thân thể lại không nghe lời, loại cảm giác thoải mái này khiến hắn không muốn rời đi.
"Mau ra mau ra!" Như Tiểu Lam chôn mặt vào cánh tay không dám nhìn hắn: "Ngươi mau ra đi."
"Cái gì?" Thanh Mặc Nhan ngẩn người.
"Đè ta đau quá."
Thanh Mặc Nhan cúi đầu, sắc mặt lập tức thay đổi.
Vì quá xúc động nên thân thể hắn đã áp lên người vật nhỏ, dù cho cách một lớp y phục, thì tư thế cũng vô cùng xấu hổ.
Thanh Mặc Nhan thả lỏng thân thể, nhưng vẫn áp ở trên người nàng, chậm chạp nói: "Ngươi có biết mùi hương trên người ngươi phát ra từ nơi nào không?"
Như Tiểu Lam nháy mắt, lộ mặt ra khỏi cánh tay, chậm rãi lắc đầu.
"Nơi này." Thanh Mặc Nhan di chuyển tay xuống, dừng ở chỗ vải dệt hình tam giác.
"Lấy ra lấy ra." Như Tiểu Lam đá loạn cẳng chân: "Đã nói không được chạm vào ta.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu cười, lúc này vật nhỏ tựa như một con nhím, cảnh giác mười phần.
"Cũng may ngươi có thể biến thành người, bằng không chờ đến khi ngươi trưởng thành thì việc lấy hương sẽ có chút phiền toái." Thanh Mặc Nhan phảng phất như đã thấy được cảnh tượng kia, ý cười nơi khóe môi càng sâu.
"Lấy hương... Rốt cuộc là lấy kiểu gì?" Vài lần Như Tiểu Lam đã nghe Trường Hận nói qua về việc lấy hương, nhưng mà những lời đối phương nói đều làm cho nàng cảm thấy hồ đồ, nàng căn bản nghe không hiểu.
"Thật sự muốn biết?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam gật đầu.
"Nếu ngươi vẫn là mèo hương mà nói, đợi đến khi trưởng thành, mùi hương trên thân thể sẽ càng thêm nồng đậm, lúc này sẽ theo bản năng lưu lại ký hiệu của ngươi ở khắp nơi, Trường Hận sẽ an bài vài ống trúc đặc chế ở trong phòng, thời điểm ngươi lưu lại ký hiệu trên đó cũng sẽ đem mùi hương cọ lên trên, Trường Hận có thể trực tiếp cạo lấy hương để dùng."
Như Tiểu Lam mở to mắt, ký hiệu? Từ này sao nghe kỳ quái như thế a, tựa như...
Nháy mắt, trong đầu nàng hiện ra bốn cái chân động vật, nhấc chân sau lên, giống như cẩu đi tiểu để lưu lại "ký hiệu"...
A a a a a! Một đời trong sạch của ta!
"Câm miệng, câm miệng, ta không muốn nghe nữa!" Như Tiểu Lam liều mạng đưa tay ra bịt miệng hắn lại.
Lời nói xấu hổ như thế hắn cũng nói ra khỏi miệng được.
Thanh Mặc Nhan lại làm ra vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Vừa rồi là ta nói đến trường hợp nếu ngươi không biến thành người."
Như Tiểu Lam che mặt, trời xanh a, nàng cũng không thể giống cẩu cọ tới cọ lui để lưu lại mùi hương của mình, ta là người, ta có tôn nghiêm!
"Ta hiện tại đã biến thành người, cho nên sẽ không cần dùng đến loại phương pháp kia nữa?" Như Tiểu Lam dè dặt cẩn trọng hỏi.
"Đương nhiên." Thanh Mặc Nhan cong cong mắt, cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng tổng cảm thấy hắn đang cười, hơn nữa còn là cười trộm.
"Vậy ngươi nói ta nghe, biến thành người rồi thì phải lấy hương kiểu gì?"
Thanh Mặc Nhan chậm rãi cúi người, đem đầu ghé vào bên tai nàng, hơi thở ấm áp xẹt qua tai nàng: "Sau khi ngươi biến thành người đương nhiên phải để ta tự mình đến lấy hương rồi."
Ngón tay hắn tựa như tiểu nhân chậm rãi di chuyển từ rốn nàng xuống, từng chút tới gần mảnh vải dệt hình tam giác của nàng.
Tự mình lấy hương... Tự mình...
Như Tiểu Lam như con tôm bị nấu chín, cả người đều hồng thấu.
Thanh Mặc Nhan rốt cuộc nhịn không được, cất giọng cười ha hả.
Đám tử sĩ gác đêm trong viện nghe thấy được tiếng cười đều kinh ngạc nhìn về phía chính phòng bên kia.
Khó được Thế tử cười, lại còn cười lớn tiếng như thế, thật đúng là hiếm thấy.
Thanh Mặc Nhan nhìn bộ dáng này của vật nhỏ, biết nàng sắp sửa dựng lông, thế là làm bộ như không để ý kéo chăn gấm trên giường, bao người nàng lại.
Như Tiểu Lam bị bọc kín mít, cảm giác "an toàn" liền quay về.
Thanh Mặc Nhan không xem hồ sơ nữa, ném sang một bên, cánh tay xuyên qua sau cổ nàng, nửa ôm nàng vào trong lòng, nói nàng nghe về chuyện ngày đó đánh nhau với Thanh Đô tiên sinh, cùng những lời đối phương nói lần cuối.
"Hắn nói thứ trong cơ thể ngươi là Cổ vương?" Như Tiểu Lam nghe hắn nói xong liền lộ ra biểu cảm kinh ngạc, xoay người lại nhích đến gần hắn.
Thanh Mặc Nhan nhìn chằm chằm xà nhà, đáy mắt tỏa ra một tia lệ khí: "Hắn nói như thế, đáng tiếc chưa nói hết câu đã bị người ta bắn chết, lúc đó ta mất nội lực không thể cử động, cho nên căn bản không biết người bắn lén kia là ai. Bất quá từ phát pháo báo hiệu mà hắn bắn ra, phía sau hắn nhất định là có người giúp đỡ."
"Trường Hận cũng không hiểu cái này sao?" Suy nghĩ một chút Như Tiểu Lam hỏi.
Thanh Mặc Nhan lắc đầu: "Phụ thân của nàng từng nghiên cứu qua cái này, nhưng mà lại không dạy cho nàng, thông thường y thuật là truyền nam không truyền nữ."
"Như vậy Dạ Hạ quốc còn có người khác hiểu về cổ độc sao?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Có mấy người... Ta đều từng đi tìm, tất cả bọn họ đều không nhận ra cổ độc trong cơ thể ta thuộc loại nào. Cho nên cũng không tra ra phương thuốc giải cổ độc."
Như Tiểu Lam chớp mắt to: "Nói như thế phụ thân Trường Hận là một nhân vật rất lợi hại."
"Hẳn là vậy."
"Gia tộc nàng bên kia hẳn là sẽ có người biết cái này đi, ngươi có tra qua không, có lẽ còn có tộc nhân nào đó may mắn sống sót ẩn cư trong núi sâu, ông nội ta từng nói, càng là cao nhân kiểu này càng thích sống lánh đời..."
Nói xong, Như Tiểu Lam để ý thấy thân thể Thanh Mặc Nhan căng chặt lên, như nhớ tới cái gì đó.
"Ta nhớ Trường Hận từng nói qua, trong tộc nàng có vị tổ tiên sống tới hơn hai trăm tuổi, vẫn luôn ẩn cư trong núi sâu." Thanh Mặc Nhan đột nhiên ngồi dậy, gọi ra ngoài cửa: "Huyền Ngọc."
Không lâu sau Huyền Ngọc tiến vào.
"Ngươi phái người đến Đại lý tự..." Không đợi Thanh Mặc Nhan nói xong, Như Tiểu Lam đã đưa tay nhỏ bé ra kéo lấy góc áo hắn.
"Muộn thế rồi, ngày mai đi."
Lúc này Thanh Mặc Nhan mới chú ý tới sắc trời bên ngoài.
Đột nhiên nhớ tới việc này hắn có vẻ có chút gấp, nhưng mà muộn như thế còn gọi Trường Hận đến cũng không làm gì được ngay, còn không bằng chờ sáng mai đi.
Huyền Ngọc đứng ở cửa, không biết là nên đi vào, hay là rời đi.
Đúng lúc này, từ ngoài viện tiến vào một danh tử sĩ, vội vàng đi đến trước chính phòng.
Huyền Ngọc thấy thế lui ra ngoài nói chuyện cùng người nọ.
Như Tiểu Lam ở trên giường ghé đầu ra, thấy vẻ mặt Huyền Ngọc biến sắc.
"Giống như có chuyện." Như Tiểu Lam thấp giọng nói.
Thanh Mặc Nhan từ trên giường ngồi dậy, đầu tiên là nhìn cái chăn bọc lấy nàng có chỗ nào bị lộ ra hay không. Rồi sau đó mới gọi Huyền Ngọc tiến vào, cách rèm nói chuyện.
"Phần mộ của phu nhân xảy ra chút chuyện, huynh đệ canh chừng nơi đó phát hiện có người đến đó tảo mộ vào ban đêm."
Thanh Mặc Nhan đầu tiên là ngẩn người, rồi sau đó lại nhảy dựng lên, với lấy áo khoác dày mặc lên người: "Phái người quan sát, hiện giờ ta phải đi."
Nghe xong tin tức này, đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Phần mộ mẹ đẻ Thanh Mặc Nhan trống không, sẽ có ai vụng trộm lúc nửa đêm đi tảo mộ đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.