Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 213: Khai thẩm vụ án tiểu Vương gia, đồn đãi bất hiếu




Nhị thiếu gia ở trong viện ầm ĩ một trận, lão Hầu gia bên này lại khép chặt cửa viện, chỉ mời qua đại phu đến, không để lộ một chút tin tức nào ra ngoài.
Như Tiểu Lam chờ đến trời tối cũng không thấy lão Hầu gia phái người gọi Thanh Mặc Nhan qua đó.
"Thanh Mặc Nhan, ngươi nói xem có phải hắn đã bị gì hay không?" Như Tiểu Lam lo lắng nói, tuổi già sức yếu, có phải hay không đã xảy ra chuyện không may?
"Sẽ không." Thanh Mặc Nhan do bị thương nên phải ở trong viện nghỉ ngơi, nhưng trên tay vẫn không ngừng xử lý công vụ: "Nếu thật sự không được, hắn nhất định sẽ đến bảo ta mời Thái y cho hắn."
Thanh Mặc Nhan cũng không ngẩng đầu lên, đem một quyển hồ sơ ném lại đây.
Như Tiểu Lam vội vàng tiếp được, chải vuốt lại, đặt xuống chỉnh tề.
"Lần sau khi ta không có ở đây, không được phép tự tiện chạy ra ngoài." Thanh Mặc Nhan nói.
Như Tiểu Lam bất mãn bĩu môi: "Ta có thể ứng phó được."
Thanh Mặc Nhan rời mắt khỏi hồ sơ nhìn qua nàng, nghiêm khắc nói: "Cánh đủ cứng rồi phải không."
"Ngươi để lại nhiều tử sĩ cho ta như thế, dù cho thật sự có người muốn động tay với ta, ta cũng sẽ không phải chịu thiệt." Như Tiểu Lam thấy hắn lạnh mặt, vì vậy lấy lòng nói.
Nghe xong lời này, sắc mặt Thanh Mặc Nhan hòa hoãn chút: "Nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy, ngươi cứ trực tiếp đóng cửa viện lại,  ác danh của ta bên ngoài không thiếu, nhiều thêm một chuyện cũng không sao, ngươi lại không giống vậy..."
"Đúng vậy, ta không giống, sau này ta còn phải lập gia đình, phải chú ý đến thanh danh, đúng không." Những lời như vậy nàng đã nghe đến mòn cả lỗ tai, mặc kệ nữ tử muốn làm gì cũng phải chú ý đến thanh danh, thanh danh: "Thật là, thanh danh cũng không thể mài ra cơm để ăn." Nàng nói thầm.
Thanh Mặc Nhan nhịn không được nở nụ cười: "Không sai, thanh danh không thể mài ra cơm để ăn. Lại nói mặc kệ thanh danh ngươi như thế nào thì cũng đều là nữ nhân của ta."
Như Tiểu Lam ngồi đối diện hắn hắc hắc cười: "Chúng ta thành một đôi ác danh Hắc Bạch Song Sát cũng tốt lắm."
Thanh Mặc Nhan dừng bút trong tay, cẩn thận nhìn nàng: "Tại sao lại là Hắc Bạch Song Sát?"
"Ngươi là hắc ta là bạch nha." Như Tiểu Lam cười khanh khách: "Ngươi chỉ cần đen mặt là đã dọa được người, còn ta trắng nõn như thế..." Nói xong nàng còn ra vẻ phong tình vuốt tay qua ngực.
Nàng vốn định làm ra động tác có mị lực, nhưng mà nàng đã quên, thân thể hiện tại của nàng còn chưa lớn lên, làm ra động tác này có vẻ vô cùng ngây thơ.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan dừng ở trước ngực hơi nhô lên của nàng.
Hắn híp mắt, ẩn giấu ánh sáng nguy hiểm nơi đáy mắt: "Đúng là rất trắng nõn, nhưng mà bộ dáng lại có chút ngốc."
Mỉm cười trên mặt Như Tiểu Lam lập tức trở nên cứng đờ.
Mẹ nó!
Con mắt của ngươi có vấn đề sao, ta đây là đáng yêu có được không!
Nhìn bộ dáng tức giận xù lông của vật nhỏ, Thanh Mặc Nhan liền bỏ bút lông xuống, duỗi  tay sờ đầu nàng.
Như Tiểu Lam tựa như tiểu hài tử giận dỗi, chính là không chịu quay mặt lại.
"Đại lý tự đã bắt đầu thẩm tra xử lý vụ án tiểu Vương gia." Thanh Mặc Nhan xoa đầu nàng: "Hôm nay Hoàng thượng đã hạ chỉ, trước khi khép lại hồ sơ vụ án, Bạch Hạc học viện không được phép mở cửa, tất cả học sinh cùng tiên sinh của học viện, đều không được tự tiện bước ra khỏi phủ đệ."
Như Tiểu Lam kinh ngạc quay đầu lại, nói vậy nghĩa là... Tất cả người của học viện đều bị cấm túc?
"Hoàng thượng cực kỳ tức giận, lệnh cho ta trong vòng một tháng phải điều tra xong vụ án này."
"Vu Tĩnh Kỳ vẫn ở Đại lý tự?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Bằng không ngươi nghĩ hắn ở đâu?" Năm ngón tay Thanh Mặc Nhan xuyên qua mái tóc nàng, chậm rãi chải vuốt, ngửi mùi xạ hương từ trên người nàng tỏa ra.
"Hắn... Hắn ở đại lao Đại lý tự? Hắn chính là tiểu Vương gia a!" Như Tiểu Lam không dám tưởng tượng, Vu Tĩnh Kỳ làm sao có thể ở được một nơi tối đen dơ bẩn như thế.
"Tất cả đều do hắn gieo gió gặt bão." Thanh Mặc Nhan ngữ khí lãnh đạm: "Mặc kệ là hoàng thân quốc thích cũng được, hay cao môn quyền quý cũng thế. Chỉ cần bọn họ dám vượt qua Lôi Trì nửa bước, Hoàng đế đều sẽ không dung túng, dù cho hắn có là tiểu Vương gia cũng không ngoại lệ.
Như Tiểu Lam bất an nhấp nháy mắt mèo: "Hoàng thượng sẽ giết hắn sao?"
Động tác trên tay Thanh Mặc Nhan dừng lại: "Ngươi lo cho hắn?"
"Ta chỉ cảm thấy, hắn có chút đáng thương..."
"Trên đời này không có ai đáng thương."
Như Tiểu Lam không thể không thừa nhận Thanh Mặc Nhan nói rất có đạo lý, nếu bàn đến đáng thương, ai cũng không thể so xem ai nhiều ai ít.
Duỗi tay ôm lấy cổ hắn, nàng cọ cọ bên tai hắn: "Ít nhất ngươi còn có ta, nhưng mà bên người hắn ai cũng không có."
"Cái này không thể dùng làm lý do để hắn sử dụng chú sát mưu hại hoàng thất." Cánh tay mềm mại đặt trên cổ hắn, cảm giác vô cùng thoải mái.
Thanh Mặc Nhan nhịn không được đem mặt chôn ở sau gáy nàng, khẽ hôn xuống.
Như Tiểu Lam cảm thấy sau cổ ngứa ngáy, nhịn không được rụt cổ, Thanh Mặc Nhan lại không chịu buông tha như vậy, liên tiếp không ngừng hôn lên cổ nàng.
Như Tiểu Lam rốt cuộc nhịn không được, cười khanh khách, xụi lơ ở trong lòng hắn. Bị hắn xoa nắn một hồi.
Thanh Mặc chỉ dưỡng thương ở phủ ba ngày sau đó liền đến Đại lý tự làm việc, lúc gần đi còn cố ý sai người đi thông tri cho nhị thiếu gia, hỏi hắn có đến Đại lý tự hay không.
Mông nhị thiếu gia đã bị đánh đến nở hoa, đừng nói là đi làm, chính là chỉ ngồi thôi đã rất khó khăn, hơn nữa hắn đang cáu kỉnh với Ngũ thị. Những lời ngày đó Thanh Mặc Nhan nói tựa như con dao nhỏ cắt vào lòng hắn.
Trước kia hắn mới biết đến tư vị của tình yêu, không suy nghĩ quá nhiều, hiện tại nhớ lại, Ngũ thị tuyệt đối là đã tính kế hắn.
Lúc đó hắn kích động vạn phần muốn có được Ngũ thị, trong lúc mê loạn cũng không để ý xem nàng có còn hoàn bích hay không, hiện tại càng nghĩ đến việc này càng cảm thấy trong lòng tức giận.
Tổng cảm thấy mình đã nhặt về một món hàng rách nát.
Ngũ thị bị hắn tát một cái, liên tục ầm ĩ muốn về nhà mẹ đẻ, nhị thiếu gia nghe đến phiền lòng, dứt khoát trực tiếp sai người coi chừng nàng.
Hôm nay nghe nói Thanh Mặc Nhan về Đại lý tự làm việc, chính thức thẩm tra vụ án tiểu Vương gia, lòng hắn gấp tựa như đứng trên trảo lửa.
Bỏ lỡ vụ án này, đường quan trường của hắn làm sao thăng tiến đây.
Vốn định cứng rắn đứng lên, nhưng mà mũi chân vừa chạm đất đã đau không chịu nổi, cuối cùng chỉ đành nằm sấp ở trên giường, cũng sai người đi đáp lời với Thanh Mặc Nhan.
"Xem ra nhị đệ không thể làm được công việc này đi." Thanh Mặc Nhan cười lạnh: "Huyền Ngọc, ngươi phái người tới tiền viện, nói chuyện với Hầu gia, miễn cho đến lúc đó lại đổ hết trách nhiệm lên đầu ta."
Huyền Ngọc lập tức tìm Sử Đại Thiên, bảo hắn đi đến tiền viện.
Sử Đại Thiên mở miệng, người chết cũng có thể nói thành người sống, lão Hầu gia nghe Sử Đại Thiên nói xong, tức đến run người.
Thật vất vả mới kiếm được một công việc, liền trơ mắt nhìn nó trôi đi.
Thanh Mặc Nhan đến Đại lý tự, liên tiếp mấy ngày đều không trở về.
Như Tiểu Lam một mình ở trong sân lại vô cùng thanh nhàn, mỗi ngày không phải mang chó ngốc đi chơi, thì lại bảo Sử Đại Thiên ra ngoài mua cho nàng đủ loại món ăn ngon về.
Dù sao Thanh Mặc Nhan cũng đã giao quyền quản lý tài chính cho nàng, khi nhìn sổ sách nàng mới hiểu được, dù cho nàng ăn nhiều đến đâu, cũng không thể ăn nghèo được hắn, vậy nên nàng dứt khoát kéo da mặt dày ra, mỗi ngày đều ăn đến bụng nhỏ căng tròn.
Một hôm Sử Đại Thiên từ bên ngoài mang hộp thức ăn về.
"Như cô nương, ta ở bên ngoài nghe được lời đồn đại." Sử Đại Thiên đặt hộp đồ ăn xuống, thần bí hề hề nói: "Trên đường đều đã lan truyền ra, nói ngài chọc tức lão Hầu gia khiến hắn bệnh nặng, lại còn không chịu lộ mặt nhận lỗi, rõ ràng là ỷ vào được Thế tử sủng ái, mọi người đều nói Thế tử bất hiếu..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.