Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 191: Hoàng thượng, trong tay Thiếu khanh hình như có quỷ thảo




Hoàng cung.
Một vị cung nữ cúi đầu đi vào trong viện: "Hoàng hậu, Thái tử điện hạ đến."
Hoàng hậu tựa trên giường nệm, duỗi tay, hai cô cung nữ quỳ trên mặt đất, dè dặt cẩn trọng giúp nàng cắt sửa móng tay.
"Mau mời." Hoàng hậu nói.
Không lâu sau, Thái tử từ ngoài điện tiến vào, trong lòng ôm một con chồn trắng.
Hoàng hậu dùng một bàn tay vẫy nhẹ, cung nữ lập tứ khom người lui xuống.
"Muộn vậy rồi, Thành nhi còn có việc gì?" Hoàng hậu hỏi.
Thái tử cười cười: "Không có việc thì không thể đến chỗ mẫu hậu sao?"
Hoàng hậu bất an đánh giá Thái tử: "Gần đây thân thể Thành nhi thế nào?"
Thái tử ho khan vài tiếng: "Vẫn tốt, làm phiền mẫu hậu thấp thỏm."
Lúc này có cung nữ bưng nước trà tới, Thái tử duỗi tay nhận lấy, ai biết ngón tay vừa động đến chén trà thì đột nhiên run lên, chén trà "rầm" một tiếng rơi xuống đất.
Cung nữ sợ hãi, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
Hoàng hậu trấn tĩnh dị thường, quát khẽ: "Tất cả các ngươi đều lui ra đi."
Cung nữ nhanh chóng lui xuống.
Trong điện lớn như vậy chỉ còn lại hai người Hoàng hậu cùng Thái tử.
Thái tử cong lưng, thân thể vặn vẹo thành hình dạng kỳ quái, đôi mắt lộ ra tơ máu dày đặc.
"Thành nhi..." Hoàng hậu đứng dậy muốn tiến lên đỡ.
Chồn trắng vèo một cái nhảy lên bàn, mở to ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng hậu.
Hoàng hậu cả kinh, vội rụt tay trở về, ngồi ở chỗ kia không dám cử động.
Qua một lúc lâu, Thái tử dần trở lại bình thường, chậm rãi ngồi thẳng thân thể, màu đỏ nơi đáy mắt đã lui bớt đi.
"Thành nhi, có cần gọi Thái y tới không?" Hoàng hậu vội hỏi.
Thái tử thản nhiên cười: "Dù có gọi bọn họ tới cũng không giúp được gì."
Hoàng hậu không khỏi ảm đạm.
Thái tử nói không sai, nhiều năm như thế, tất cả Thái y trong cung đều không trị được bệnh của hắn, nếu không phải nàng dùng chút thủ đoạn, bảo người Thái y viện âm thầm bóp méo lịch bệnh của Thái tử, chỉ sợ đến ngay cả vị trí Thái tử cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Vô luận thế nào Hoàng đế cũng sẽ không chọn một người thân mang bệnh không trị được kế thừa ngôi vị Thái tử.
Người Thái y viện vẫn luôn gạt Hoàng thượng, chỉ nói thuở nhỏ Thái tử trúng độc, bị thương tổn nguyên khí, phải điều dưỡng lâu dài.
Chồn trắng tiến đến bên người Thái tử, dùng mũi ngửi ngửi trên người hắn.
"Đúng rồi, lần này nhi thần đến đây, là muốn hỏi mẫu hậu một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Lúc trước mẫu hậu lấy được phương thuốc kia ở đâu?"
"Phương thuốc nào..." Ánh mắt Hoàng hậu lập lòe.
Thái tử cười ưu nhã: "Tự nhiên là phương thuốc có thể trị bệnh trên người nhi thần."
Hoàng hậu tránh ánh mắt Thái tử, cầm chén trà lên: "Phương thuốc kia... Là do một vị Thái y lưu truyền lại."
"Không biết là vị Thái y nào?"
"Cái này... Hơn hai mươi năm trước, hắn đã từ quan hồi hương rồi."
"Không biết Thái y viện có ghi chép lại hay không?"
Hoàng hậu lắc đầu: "Nhiều năm như thế, thời điểm hắn từ quan đã hơn bốn mươi tuổi, hiện tại sợ là đã sớm qua đời rồi đi."
"Nói như vậy nhi thần sẽ không tìm được hắn?"
Hoàng hậu hơi tức giận: "Đúng vậy, ngươi phải tin tưởng phương thuốc kia, bổn cung tin tưởng phương thuốc đó không thể nào sai được."
Thái tử mỉm cười đứng dậy: "Nhi thần đã biết, nhi thần sẽ không đi tìm vị Thái y đã từ quan kia, thời gian không còn sớm, nhi thần cáo lui."
Hoàng hậu vừa định nói tiếp, chợt nghe thấy ngoài điện truyền đến tiếng nói the thé của thái giám: "Hoàng thượng giá lâm."
Hoàng hậu vội vàng đứng dậy, cùng Thái tử đến trước điện tiếp giá.
Hoàng đế tiến vào nhìn thấy Thái tử có chút kinh ngạc: "Muộn như thế, Thái tử còn chưa trở về?"
"Ban ngày nhi thần ngủ hơi nhiều, buổi tối không ngủ được, cho nên đến bồi mẫu hậu nói chuyện, hiện tại đang định trở về." Thái tử cung kính nói, nghiễm nhiên đúng với tiêu chuẩn hiếu tử.
Hoàng đế gật đầu: "Thân thể quan trọng hơn, ngươi nên về đi."
"Nhi thần cáo lui." Thái tử cúi đầu thi lễ.
Hoàng hậu tiến lên đỡ cánh tay Hoàng đế, hai người vừa đi vài bước vào trong điện, chợt nghe thấy Thái tử phía sau nói: "Đúng rồi, phụ hoàng, có một chuyện... Không biết có nên nói hay không."
Hoàng đế dừng bước chân: "Chuyện gì?"
"Có liên quan đến trưởng tử tứ đệ, chuyện của Vu Tĩnh Kỳ." Thái tử nhíu mày, thần sắc nhìn qua do dự bất định.
Hoàng đế nhìn thoáng qua Hoàng hậu, Hoàng hậu lập tức biết điều thối lui.
Thẳng đến khi chỉ còn lại Hoàng đế cùng Thái tử, Hoàng đế mới mở miệng nói: "Chuyện của Tĩnh Kỳ, ngươi biết chút cái gì."
"Nhi thần không dám nói lung tung, chỉ là nghe được chút lời đồn." Thái tử cung kính nói: "Đại lý tự Thiếu khanh mang theo Như cô nương hắn nhận nuôi rời khỏi kinh thành tìm người thân, mặc dù tìm kiếm không có kết quả, nhưng lại mang về được một loại dược liệu quý hiếm, nhi thần nghe nói loại dược này số lượng cực kỳ ít, sớm đã có hứng thú muốn xem qua một chút, tiếc rằng công việc Thiếu khanh bận rộn, nhiều lần khước từ nhi thần."
Ánh mắt Hoàng đế lóe lên: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
"Nghe nói phụ hoàng dán thông báo tìm một loại dược liệu, nhi thần chợt nhớ ra loại dược liệu quý hiếm Thiếu khanh mang về, hình như có tên là quỷ thảo..."
Hoàng đế nhíu mày: "Việc này ngươi nghe ai nói?"
"Nhi thần uống thuốc quanh năm, cho nên hàng năm đều phái người đến vùng núi xa xôi để tìm dược, vừa vặn bọn họ ở Thạch Phường trấn gặp qua Thiếu khanh, mà đó đúng là nơi quỷ thảo sinh trưởng..."
Không đợi Thái tử nói hết câu, Hoàng đế vung tay áo lên, lớn tiếng phân phó: "Người tới, truyền Đại lý tự Thiếu khanh vào cung!"
Thái tử cúi đầu, cung kính thối lui sang một bên.
Ngoài điện chạy tới một tên thái giám, quỳ rạp xuống đất bẩm: "Hoàng thượng, Đại lý tự Thiếu khanh mang theo quỷ thảo, đang ở trong cung Thái hậu chuẩn bị cho tiểu vương gia uống thuốc."
Nghe được lời này, Thái tử đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe miệng vặn vẹo vài cái, lộ ra biểu cảm chế nhạo.
Hoàng đế ngẩn người, trầm giọng nói: "Vừa vặn, Thái tử đi cùng trẫm đi."
"Tuân chỉ." Thái tử cúi đầu, không ai nhìn thấy lúc này trong đáy mắt hắn đang nổi lên ánh sáng nhạt.
Cung Thái hậu.
Thanh Mặc Nhan chỉ tay vào vị khoác áo choàng màu đen: "Người này là vị vi thần từng nhắc tới, người hiểu được cách giải cổ độc."
Thái hậu hồ nghi đánh giá đối phương: "Vì sao hắn không chịu lấy gương mặt thật ra gặp người."
Thanh Mặc Nhan thấp giọng nói: "Thỉnh Thái hậu cho người lui hết, vi thần sẽ hướng Thái hậu giải thích."
Thái hậu quét mắt xung quanh, cung nữ cùng thái giám lập tức rời khỏi điện.
Như Tiểu Lam ngồi bên người Thái hậu, thấp giọng nói: "Ta nhận ra hắn, hắn là y quan Đại lý tự."
Thái hậu ngạc nhiên nói: "Sao ngươi nhận ra được hắn?"
"Lần trước ta sinh bệnh chính hắn đã xem giúp ta." Như Tiểu Lam lấy tay che miệng, ra vẻ thần bí: "Nhưng mà Thanh Mặc Nhan không muốn để người khác biết hắn giải được cổ độc."
Lời này từ trong miệng Như Tiểu Lam thốt ra hiển nhiên càng thêm ngây thơ hồn nhiên.
Thái hậu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: "Những điều Tiểu Lam nói là sự thật?"
"Vâng." Thanh Mặc Nhan vẫy tay với người mặc áo choàng đen, người nọ liền bỏ mũ choàng che đầu xuống, tiến lên hành lễ.
"Người này tên là Trường Hận, chính là y quan ưu tú nhất của Đại lý tự, lần này nếu muốn điều tra rõ là ai hạ độc, tất phải dựa vào người này, vi thần lo lắng nếu hắn chữa khỏi cho tiểu vương gia, sẽ chọc giận hung thủ xuống tay với hắn."
Thái hậu nghe xong khẽ gật đầu, nàng cũng lo lắng hung thủ sẽ xuống tay với Vu Tĩnh Kỳ một lần nữa, nếu người này bị hại, đến lúc đó sẽ không còn ai có thể cứu Vu Tĩnh Kỳ.
"Chỉ cần ngươi có thể giải cổ độc trong người tiểu vương gia, ai gia liền chuẩn cho ngươi ở trong cung không cần dùng gương mặt thật ra gặp người."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.