Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 183: Đả thương người không nhất định phải dùng đao, xé y phục cũng là một loại biện pháp




Thanh Mặc Nhan đi nhanh vào trong sân, Tiêu Sa Lai vẫn đang đứng ngoài cửa phòng đàn, một tay nắn bóp quạt xếp, tay kia tiêu sái để ở sau lưng.
Như Tiểu Lam mơ màng mở to mắt, ánh nhìn đầu tiên đã thấy khuôn cằm lạnh lùng của Thanh Mặc Nhan.
"Thanh Mặc Nhan?" Nàng nhỏ giọng gọi.
"Lát nữa sẽ mang ngươi về nhà." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.
Nguyên lai không phải đang nằm mơ, Thanh Mặc Nhan thật sự tới đón nàng.
Túm lấy ống tay áo hắn, Như Tiểu Lam lo lắng hỏi: "Cây đàn kia... Bị ta làm rơi hỏng rồi sao?"
Con ngươi Thanh Mặc Nhan tối lại, đi đến bên ngoài phòng đàn rồi nói với gã sai vặt đang đứng gần đó: "Mang một cái ghế dựa đến đây."
Gã sai vặt không rõ nguyên nhân, chỉ đành nhanh chóng vào trong phòng lấy một chiếc ghế dựa ra.
Thanh Mặc Nhan đặt Như Tiểu Lam lên trên ghế: "Ngươi ngồi đây chờ ta một lát, ta nói chuyện với Tiêu tiên sinh xong sẽ mang ngươi đi."
Lúc này Như Tiểu Lam mới phát hiện Tiêu Sa Lai đang đứng ở phía đối diện, trong lòng liền hơi động.
"Thanh Mặc Nhan, ta đói... Ta còn chưa được ăn cơm trưa đâu." Nàng đáng thương hề hề nắm lấy tay áo hắn không chịu buông tay, có rất nhiều biện pháp để trả thù, Tiêu tiên sinh hành hạ nàng cả một ngày, nàng không ngại ở thời điểm mấu chốt đổ thêm ít dầu vào.
"Đã biết, lát nữa mang ngươi đến Bạch Ngọc lâu ăn uống." Thanh Mặc Nhan trấn an nói, hơi thở quanh thân cũng càng ngày càng lạnh.
Lửa giận của Thiếu khanh thiêu đốt, thiêu đốt!
Dù cho bản thân không khỏe, thân thể nóng lên, toàn thân vô lực, bụng thầm thì kêu, mắt cá chân vừa sưng vừa đau, nhưng tất cả vẫn không ngăn được sự vui sướng khi thấy người gặp họa.
Chống lại Thanh Mặc Nhan, Tiêu tiên sinh sẽ như thế nào đây.
Bộ dáng Thanh Mặc Nhan cũng coi như thập phần anh tuấn, lông mày lưỡi kiếm, con ngươi đen trắng rõ ràng mang theo tia sắc bén, ít khi cười nói trước mặt người ngoài, nhưng một khi tức giận, sẽ lộ ra khí tức hung ác bạo ngược, đến ngay cả đáy mắt cũng chuyển thành màu đỏ.
Như Tiểu Lam ở trong lòng âm thầm thắp hương cho Tiêu Sa Lai.
"Thiếu khanh." Trên mặt Tiêu Sa Lai vẫn mang theo nụ cười tao nhã, gật đầu với Thanh Mặc Nhan: "Chuyện của Như Tiểu Lam là do ta nhất thời sơ sẩy, nhưng nàng quấy rối phòng học, ta không thể không trách phạt nàng, Thiếu khanh ngươi..."
Không đợi Tiêu Sa Lai nói hết câu, Thanh Mặc Nhan đã đi nhanh đến trước mặt hắn, duỗi hai tay ra, túm lấy y phục đối phương.
Như Tiểu Lam khẩn trương nắm chặt nắm tay nhỏ.
Chẳng lẽ Thanh Mặc Nhan muốn đánh người?
Không được a, nếu thật sự đánh Tiêu Sa Lai, sau này nàng làm sao còn ở học viện này được nữa, không phải bảo nàng ở đây âm thầm bảo hộ Vu Tĩnh Kỳ sao, đánh sư phó dạy học, sẽ bị đuổi học đi...
"Xẹt!" Thanh âm xé vải cắt qua không khí nặng nề.
Như Tiểu Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn Thanh Mặc Nhan xé kiện cẩm bào màu hồng phấn trên người Tiêu Sa Lai thành hai nửa.
Y phục rách tan tựa như con bươm bướm bị tách ra trong không trung, suy sụp chảy xuống trên mặt đất.
Tiêu Sa Lai nửa giương miệng, cả người hoàn toàn choáng váng.
Người này... Cư nhiên làm trò trước mặt người ngoài, xé y phục hắn! Xé y phục hắn thích nhất!
Như Tiểu Lam mở to miệng đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Đây là tình huống gì? Hình như có chút không đúng a, Thiếu khanh đại nhân không phải sẽ dùng nắm đấm trên mặt đối phương sao... Như thế nào lại...
"Tiêu tiên sinh, Tiêu tiên sinh... Không... Không tốt!" Đúng lúc này, từ ngoài viện chạy vào một tên tạp dịch, thở hổn hển kinh hô: "Có người xông vào phòng tiên sinh, làm rối loạn cả phòng ngài lên..."
"Cái gì?" Tiêu Sa Lai thất sắc, cuối cùng không rảnh để ý đến Thanh Mặc Nhan, cất bước chạy đi.
Như Tiểu Lam không hiểu chuyện gì, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Thanh Mặc Nhan quay lại bế nàng lên: "Chúng ta về thôi."
Như Tiểu Lam tựa đầu vào vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Thanh Mặc Nhan, vì sao ngươi lại xé y phục Tiêu Sa Lai?"
"Vụ án tiểu vương gia vẫn chưa phá xong, hiện tại ta vẫn chưa thể động đến hắn, nhưng ta cũng muốn hắn nếm thử tư vị khi thứ mình âu yếm nhất bị người khác động vào."
"Thứ âu yếm nhất... Tiêu tiên sinh âm yếm thứ gì nhất?"
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ: "Tự nhiên là y phục của hắn, hắn có sở thích cổ quái, tất cả y phục hắn dùng đều có cùng một loại kiểu dáng, cho nên ta sai Huyền Ngọc đi phá hủy hết những bộ y phục đó, ở trước khi làm xong y phục mới, hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trong học viện."
"Sao ngươi lại biết?" Như Tiểu Lam vạn phần kinh ngạc.
"Ta là ai?"
"Đại lý tự Thiếu khanh." Như Tiểu Lam chân chó đáp.
"Ta biết bí mật của rất nhiều người, đương nhiên bao gồm cả Tiêu Sa Lai." Hắn dám để Như Tiểu Lam một mình tiến vào học viện, đương nhiên phải điều tra trước thật tốt, điều tra chi tiết rõ ràng từng người ở đây.
Dám đụng đến vật hắn âu yếm nhất, hắn tất nhiên phải đáp lễ lại, phải biết rằng trên đời này ngoại trừ giết người bằng dao ra, còn có một loại phương thức khác so với động đao kiếm càng làm cho người ta đau lòng hơn.
Đó chính là đả kích vào tinh thần của người đó.
Như Tiểu Lam vạn phần không ngờ tới Tiêu tiên sinh cư nhiên lại có loại sở thích kỳ quái này, y phục đồng loại, này rõ ràng là rất khó lựa chọn, phải ép buộc lắm mới làm được đi.
Rời khỏi học viện, không lâu sau Huyền Ngọc cũng đi ra theo.
Thanh Mặc Nhan dùng mắt ý bảo, Huyền Ngọc liền tiến lên nói: "Thế tử yên tâm, thuộc hạ đã xử lý ổn thỏa, không lưu lại dù chỉ là một kiện y phục cho Tiêu Sa Lai, tất cả đều bị thuộc hạ xé thành nhiều mảnh nhỏ."
Thanh Mặc Nhan hừ lạnh một tiếng: "Tiện nghi cho hắn."
Như Tiểu Lam nghiêng người ngồi ở trên lưng ngựa, Thanh Mặc Nhan lấy áo lông cừu bao lấy nàng rồi ôm vào trong lòng.
Bọn họ cũng không thực sự đến Bạch Ngọc lâu ăn cơm, bởi vì sau khi rời khỏi học viện, Như Tiểu Lam liền ủ rũ, hơn nữa nhiệt độ thân thể còn tăng cao, Thanh Mặc Nhan không dám lưu lại, trực tiếp ôm nàng hồi Hầu phủ.
Bạch Hạc học viện.
Tiêu Sa Lai ngơ ngác đứng trước cửa, trong phòng lộn xộn, nơi nơi đều là mảnh nhỏ y phục.
Cẩm bào hồng nhạt, y phục hắn yêu thích nhất, cư nhiên đều không còn lấy một kiện hoàn chỉnh, tất cả đều bị xé nát.
Thư đồng cùng tạp dịch học viện đều kinh hồn táng đảm thối lui ra ngoài phòng.
"A!" Một tiếng rít gào vang lên, chấn động đến tận nóc nhà.
"Thanh Mặc Nhan, ta hận ngươi!" Tiêu Sa Lai tuyệt vọng ngã xuống đất, dùng tư thế tuyệt mỹ duỗi tay túm lấy mấy mảnh vải màu hồng nhạt, thời gian lâu dần, hắn vẫn không nhúc nhích ghé ở nơi đó.
Thư đồng lấy dũng khí bước vào, khẽ gọi vài tiếng, sau đó lại vươn tay ra đẩy vào người Tiêu Sa Lai.
"Tiên sinh, tiên sinh?"
Vẫn bất động.
Lấy tay thăm dò, lúc này thư đồng mới phát hiện, Tiêu Sa Lai đã tức tới ngất đi rồi.
Thanh Hầu phủ.
Như Tiểu Lam vừa trở về đã sốt cao, mắt cá chân sưng to, Thanh Mặc Nhan lại không dám mời đại phu bình thường tới, chỉ có thể phái người đi đến Đại lý tự mang y quan Trường Hận tới đây.
Trường Hận vẻ mặt đau khổ bước vào cửa: "Thiếu khanh đại nhân, ta thật sự không phải thú y."
Bởi vì hắn biết thân phận thật sự của Như Tiểu Lam, cho nên dù nha đầu kia chỉ đau đầu nhức óc, Thanh Mặc Nhan cũng sẽ tìm hắn tới.
Thanh Mặc Nhan không để ý đến nỗi khổ của hắn, túm lấy y phục lôi kéo hắn vào trong phòng: "Thuốc trị trẹo chân cùng thuốc hạ sốt ta cũng có, nhưng mà ta không dám cho nàng dùng, ngươi nói xem phải làm sao đây?"
Nói đến cùng Như Tiểu Lam vẫn chỉ là mèo hương, tự nhiên thuốc nàng dùng không thể giống với thuốc người bình thường.
Trường Hận bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm hòm thuốc đi vào xem thương thế cho Như Tiểu Lam.
"Tình hình này, ngày mai nàng không thể đến học viện." Bởi vì vụ án của tiểu vương gia do Đại lý tự phụ trách, cho nên Trường Hận cũng biết ít nhiều nguyên nhân vì sao Như Tiểu Lam phải đến học viện.
Chính là nếu tiểu vương gia xảy ra chuyện mà Như Tiểu Lam lại không có ở đấy, đến lúc đó bọn họ sẽ không chịu trách nhiệm nổi.
Ngay lúc hắn đang do dự, Huyền Ngọc ở ngoài cửa nói: "Thế tử, người trong cung tới, nói sau khi tiểu vương gia bị Như cô nương cắn ở học viện, trở về liền sốt cao..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.