Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 175: Thiếu Khanh thẩm tra phạm nhân, dọa nhị thiếu gia khiếp đảm




Nhị thiếu gia theo người Ti nghi thự đi về phía phòng giam.
Thanh âm thảm thiết phía trước kêu càng lúc càng vang.
Hai tên ngục tốt cầm cây đuốc trên tay mặt không biểu cảm mở cửa lao ra.
Nhị thiếu gia ngốc lăng tại chỗ, vẫn là bị đồng liêu đẩy một cái, lúc này mới cất bước vào phòng giam.
Vừa mới tiến vào cửa hắn đã phải dùng tay áo che miệng mũi lại.
"Lần này là mấy người?" Người Ti nghi thự hỏi.
"Hai người, nhưng mà lát nữa khả năng sẽ có thêm một người nữa." Đứng bên trong là một ngục tốt phụ trách tra tấn, cao lớn vạm vỡ, vai trần, bọn họ liếc mắt nhìn về một phía phòng giam.
Góc giữa phòng giam có hai phạm nhân đang bị khóa ở trên tường, một ngục tốt tra tấn khác đang dùng chân đá mạnh vào tên phạm nhân té ở trên mặt đất.
"Nếu người này không chịu được, rất nhanh cũng sẽ bị nâng ra ngoài." Ngục tốt bất đắc dĩ nói.
Người Ti nghi thự gãi đầu: "Nói như thế hai người kia cũng sẽ bị xử trí rất nhanh?" Hắn chỉ thấy có hai phạm nhân bị khóa trên vách tường.
Ngục tốt bĩu môi: "Đương nhiên, hoặc chết, hoặc khai ra, Thiếu khanh đã không còn nhẫn lại được nữa."
Lúc này nhị thiếu gia mới chú ý tới, ở góc tối phòng giam có một cái bàn gỗ, ngồi sau bàn gỗ là Lục sự Cố tiên sinh, Chính khanh đại nhân, cùng với đại ca hắn Thanh Mặc Nhan.
Phạm nhân ngã trên mặt đất kêu gào thảm thiết, quả thực đã không ra tiếng người.
Ngục tốt tra tấn đá đến mệt, đứng ở nơi đó thở hổn hển.
Khuôn mặt Chính khanh trầm xuống, hiển nhiên tâm tình không được tốt: "Còn bao lâu?" hắn hỏi Lục sự bên người.
"Còn nửa canh giờ nữa." Cố tiên sinh nói.
Chính khanh nâng cao thanh âm: "Đánh tiếp, nếu chết thì đổi sang hai tên kia."
Ngục tốt tuân lệnh, xuống tay tàn ác hơn, đá mạnh liên tục, tiếng kêu rên của phạm nhân trên đất càng ngày càng thấp, cuối cùng cuộn lại thành một đoàn bất động.
"Chết rồi sao?" Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt hỏi một câu.
Ngục tốt ngồi xổm xuống xem xét phạm nhân: "Hồi Thiếu khanh đại nhân, hắn chỉ bị ngất đi thôi."
"Mang nước tới, bắt phải tỉnh." Thanh âm Thanh Mặc Nhan tựa như hàn băng, ngay cả không khí dường như cũng sắp đông lại.
Nhị thiếu gia lui ở một bên, nhìn thôi cũng cảm giác thịt đau.
Người Ti nghi thự nâng hai phạm nhân đã chết đi ra ngoài, nhị thiếu gia cũng muốn đi theo rời khỏi đây.
"Nha? Nhị gia, ngươi đừng vội đi." Đồng liêu ngăn hắn lại: "Ngươi chờ ở đây một lúc, chúng ta trở về xong sẽ nâng tiếp ba cỗ quan tài tới đây, xem ra chuyện này không thể xong trong chốc lát rồi." Nói xong bọn họ nâng người chết đi trước, chỉ để lại một mình nhị thiếu gia đứng nơi đó run rẩy.
"Nhị gia là đệ đệ của Thiếu khanh đại nhân?" Ngục tốt bên ngoài nhàn nhã tán gẫu với hắn.
Nhị thiếu gia một bên đáp lời ánh mắt nhịn không được nhìn vào trong phòng giam.
"Đây là đang làm cái gì?" Hắn yếu ớt hỏi một câu.
"Thẩm tra vụ án a." Ngục tốt hoàn toàn thất vọng: "Nhị gia không phải là lần đầu thấy đi?"
Nhị thiếu gia co rúm miệng, đương nhiên đây là lần đầu hắn nhìn thấy, với thân phận của hắn sao có khả năng phải đến những nơi như thế này.
"Thánh thượng thúc giục vụ án, nửa canh giờ nữa Chính khanh đại nhân phải vào cung phụng chỉ, nhưng mấy tên này miệng lưỡi đúng là quá cứng rắn, đến bây giờ vẫn không chịu mở miệng."
Nhị thiếu gia nhìn hai phạm nhân bị khóa ở trên tường tóc tai tán loạn, trên người lại không hề mặc y phục của phạm nhân, tuy rằng trải dài những vết máu loang lổ, có chút nhìn không rõ, bất quá hắn cảm thấy có chút giống với cách ăn mặc của thái giám trong cung.
"Chẳng lẽ... Bọn họ là người trong cung?" Hắn thử hỏi một câu.
Mấy người ngục tốt cười hắc hắc: "Tất nhiên là người trong cung, đừng nhìn ngày thường bọn họ ở trong cung diễu võ dương oai, nếu đã đến chỗ chúng ta, dù cho là người sắt cũng sẽ bị lột da!"
Đúng lúc này, trong phòng giam truyền đến một thanh âm kêu thảm thiết.
Nhị thiếu gia run sợ, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.
"Xem ra chỉ có Thiếu khanh đại nhân của chúng ta tự mình ra tay mới có kết quả." Nhóm ngục tốt mắt sáng lên, hưng phấn duỗi cổ nhìn.
Trái tim nhị thiếu gia đóng băng.
Đây chính là nơi cướp đi mạng sống con người, những người này cư nhiên còn xem đến hăng say... Nơi này đến tột cùng là địa phương đáng sợ đến mức nào a.
Hắn không khỏi có chút hối hận, sớm biết vậy hắn đã đáp ứng đại ca, đi đến Công bộ làm việc.
Thanh Mặc Nhan rời khỏi ghế dựa, đi đến bên người phạm nhân ngã trên mặt đất, nhấc chân dẫm lên vùng xương sườn đối phương.
"Chủ tử sau lưng ngươi là ai?" Dưới chân Thanh Mặc Nhan không ngừng dùng sức.
Bởi vì quá đau đớn, tròng mắt phạm nhân trợn trắng lên.
Nhưng trên mặt Thiếu khanh lại không có lấy một tia thương hại cùng đồng tình, thanh âm lạnh như băng vang lên một lần nữa, lặp lại vấn đề vừa rồi.
Phạm nhân giãy giụa, không chịu mở miệng.
"Miệng thực cứng a." Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn người nọ: "Ta hỏi ngươi lần cuối, ai sai khiếm ngươi xuống tay với tiểu vương gia?"
Vẫn không chịu trả lời.
Thanh Mặc Nhan phân phó ngục tốt tra tấn bên người: "Lột da, hành hình."
Hai người trên vách tường nghe thấy mặt liền không còn chút máu.
"Xuống tay chậm một chút, đừng để hắn chết ngay, vẫn còn thời gian." Thanh Mặc Nhan thong dong ngồi lại trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người bị khóa trên tường.
Nhị thiếu gia bên ngoài phòng giam bị dọa hai chân nhũn ra, trực tiếp ngồi xuống mặt đất.
"Nhị gia, ngươi sao vậy?" Ngục tốt tiến lên nâng đỡ.
Nhị thiếu gia xua tay liên tục, hắn không nói ra lời được nữa, giãy giụa hướng ra bên ngoài.
"Ngươi muốn ra ngoài sao?" Ngục tốt hỏi.
Nhị thiếu gia dùng sức gật đầu.
Vì vậy ngục tốt đỡ hắn một đoạn, nhị thiếu gia chống tay lên vách tường ẩm ướt, lảo đảo bước trên bậc thang đá.
Ngay lúc này, trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm: Rời khỏi nơi quái quỷ này, rời khỏi!
Thật vất vả hắn mới ra được khỏi cửa nhà lao, vài bước bổ nhào đến gốc cây ở gần đó, nôn đến trời đất u ám.
Như Tiểu Lam vẫn ngồi trên bậc thang, nhàm chán chống cằm, khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của nhị thiếu gia thì không khỏi cười ra tiếng.
Nghe thấy tiếng cười thanh thúy, nhị thiếu gia thẹn quá hóa giận: "Câm mồm!" Hắn quát.
Như Tiểu Lam mới không sợ hắn, che miệng nhỏ tiếp tục cười.
Nhị thiếu gia lau miệng, cuộn tay áo lên, đen mặt đi về bên này: "Đừng tưởng đại ca nhận nuôi ngươi thì ngươi được phép không quy củ như vậy."
Huyền Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn nhị thiếu gia, trong ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Nhị thiếu gia giơ tay lên lại không thể hạ xuống.
Vừa rồi đầu óc hắn hỗn loạn, làm sao có thể động thủ với tiểu yêu quái ở đây được, nếu như bị đại ca hắn biết...
Không được, không được, không thể để trận tuyến bị rối loạn được.
Hắn không muốn để ý đến tiểu yêu quái khiến bản thân bực tức kia nữa, hít sâu muốn bản thân khôi phục trấn định.
Đúng lúc này, phía cửa nhà lao truyền đến tiếng nói chuyện của Lục sự Cố tiên sinh: "Thiếu khanh đại nhân, thời gian không còn sớm, trong cung bên kia còn đang chờ đi."
"Đã biết, ta sẽ tiến cung ngay." Cửa lớn mở ra, Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm bước ra ngoài, quan bào trên người dính đầy vết máu, mùi máu tươi nồng đậm bay ra.
Nhị thiếu gia lập tức liên tưởng tới một màn trong phòng giam kia, cúi đầu nôn tiếp một trận.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan đảo qua, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ.
"Thanh Mặc Nhan, cuối cùng ngươi cũng ra." Như Tiểu Lam từ trên bậc thang đứng lên, không chút do dự nhào vào trong lòng hắn, giống như nàng không để ý tới chuyện trên người đối phương dính đầy máu, cùng với một cỗ huyết tinh dày đặc.
Thanh Mặc Nhan cong khóe miệng, cúi người bế nàng lên, không nhìn đến nhị đệ của hắn, trực tiếp rời khỏi.
Nhuận Nhi tỷ Thiên Nhạc phường từng nói qua, nếu gặp được một người không ghét bỏ con người thật của ngươi, vậy phải nhanh chóng xuống tay ngay.
Ngửi mùi xạ hương quen thuộc trên người tiểu nhân nhi mềm mại trong lòng, Thanh Mặc Nhan khẽ thở dài: Hắn còn phải chờ bao lâu nữa mới được xuống tay a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.