Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 173: Phần mộ trống không, ngươi thích ôm ta sao?




Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam ra khỏi thành.
Gió đêm đông lạnh thấu xương, Như Tiểu Lam chỉ có thể cuộn tròn người ở trong y phục hắn.
Cũng không biết Thanh Mặc Nhan đã giục ngựa chạy được bao lâu, nàng cảm thấy tiếng gió bên tai đã nhỏ dần, lúc này mới vươn đầu ra.
Núi hoang, chỉ có gió Bắc thổi qua đỉnh đầu, ở giữa những nhánh cây phát ra tiếng kêu nhỏ bén nhọn.
Thanh Mặc Nhan bỏ lại ngựa ở dưới chân núi, đi đến giữa sườn núi thì dừng lại.
"Chít chít?" Như Tiểu Lam hướng hắn kêu vài tiếng.
Chính là nơi này sao?
Thanh Mặc Nhan cởi bỏ áo lông cừu dày, Như Tiểu Lam thuận thế rơi xuống mặt đất.
Gió thổi qua, nàng đánh cái rùng mình.
May mắn trên người còn có tầng da lông, bằng không thật đúng là lạnh muốn chết a.
Thanh Mặc Nhan dẫm cành khô đi về phía trước, một bên lấy dụng cụ mồi lửa từ trong lòng ra.
Như Tiểu Lam theo sát phía sau hắn.
Giữa đám cây khô ẩn ẩn lộ ra một ngôi mộ, nhìn qua hình như đã có từ rất lâu, cơ hồ đã bị những nhánh cây sinh trưởng xung quanh bao trùm lấy.
Thanh Mặc Nhan rút kiếm, chém một trận, lúc này mới có thể tiếp tục đi về phía trước.
Như Tiểu Lam ngồi dưới đất, nhìn Thanh Mặc Nhan đi đến trước bia mộ rồi ngồi xổm xuống, dùng tay phủi mặt bia.
Mượn ánh sáng của dụng cụ mồi lửa, mơ hồ có thể thấy rõ được chữ viết trên bia mộ: Thanh Hầu phủ, chính thê, người vô danh.
Như Tiểu Lam nhìn không hiểu mặt trên viết cái gì, chỉ cảm thấy sắc mặt Thanh Mặc Nhan không tốt lắm, quanh thân tản mát ra từng trận lệ khí.
"Chít chít?" Giơ đầu nhỏ lên, nàng phát ra tiếng kêu ý muốn hỏi hắn.
"Không sai, là nơi này." Thanh Mặc Nhan thấp giọng nói.
Nhưng ba chữ "người vô danh" này là sao?
Vì sao mẫu thân hắn không được lưu tên họ lại, lại còn bị chôn cất ở loại địa phương này, thật giống như là... Không muốn người khác biết.
Thanh Mặc Nhan ngồi ở nơi đó nhìn chằm chằm vào bia mộ, như muốn nhìn thấu nó.
Vì sao? Rõ ràng mẫu thân hắn là chính thê Hầu phủ, lại phải chết vô thanh vô tức như vậy, ngay cả từ đường trong phủ cũng không có bài vị của người.
Hắn gắt gao nắm lấy bia mộ, bất tri bất giác trên tay dùng sức, thế nhưng bóp nát cả một góc bia.
"Chít chít!" Dưới chân đột nhiên truyền tới tiếng kêu của mèo hương.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn, trong con ngươi đen trắng rõ ràng hiện lên ảnh ngược đôi mắt ướt đẫm của vật nhỏ.
Duỗi tay sờ đầu nàng: "Ngươi không cần lo lắng... Ta không sao."
Hắn có quá nhiều nghi vấn, thậm chí đến ngay cả nguyên nhân bản thân trúng cổ độc cũng không điều tra được.
"Chít chít!" Mèo hương vẫn không ngừng kêu to, móng vuốt nhỏ chỉ lên bia mộ, dùng sức lắc đầu.
Thanh Mặc Nhan hơi nhăn mày lại, hắn không hiểu ý nàng muốn biểu đạt.
"Biến trở lại đi." Hắn mệnh lệnh nói.
Lông trên cổ mèo hương lập tức dựng đứng lên.
Biến cái gì mà biến, đến một kiện y phục cũng không có, này đêm đen gió lạnh...
"Chít chít!" Như Tiểu Lam kêu càng vang hơn.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Thanh Mặc Nhan tựa hồ có chút không kiên nhẫn, hắn trực tiếp túm lấy gáy bỏ nàng vào trong lòng, rồi mới kéo lấy áo lông cừu, bọc nàng ở trước ngực.
"Hiện tại có thể biến được rồi." Thanh Mặc Nhan mệnh lệnh nói.
Mèo hương ngốc lăng tại chỗ.
Cái dạng này... Nếu nàng biến trở về, chẳng phải là...
"Nhanh lên!" Thanh Mặc Nhan thúc giục.
Cắn chặt răng, Như Tiểu Lam thúc giục cỗ nhiệt lưu trong cơ thể.
Thanh Mặc Nhan cảm nhận được trong lòng đột nhiên trầm xuống, vội vàng dùng sức ôm lấy.
Mềm mại, xúc cảm da thịt thật tốt.
"Nói đi, có chuyện gì." Thay Mặc Nhan lôi kéo áo lông cừu, che khuất bả vai trơn bóng của nàng lại.
"Ngôi mộ này trống không!" Thanh âm giòn tan vang lên.
Thanh Mặc Nhan kinh sợ: "Trống không? Làm sao ngươi biết!"
"Bởi vì ta có thể nhìn thấy tử khí a." Như Tiểu Lam nghiêm túc nói: "Phàm là nơi có người chết, xung quanh đều sẽ có tử khí, nhưng mà nơi này không có, sạch sẽ thanh tịnh."
Thấy Thanh Mặc Nhan hình như không tin, Như Tiểu Lam vươn tay từ trong áo lông cừu ra, hai tay kết ấn, rồi sau đó ôm lấy cổ hắn, dùng đầu lưỡi liếm lên mặt hắn.
Thanh Mặc Nhan chớp mắt.
"Ngươi nhìn bên kia." Như Tiểu Lam chỉ một bên: "Nơi đó có tử khí, ở nơi đó nhất định có phần mộ hoặc là người chết..."
Lời còn chưa nói hết, Thanh Mặc Nhan đã bước qua.
Quả nhiên, thấp thoáng sau bụi cỏ khô, lộ ra góc một ngôi mộ.
"Nơi đó cũng có." Như Tiểu Lam liên tục chỉ ra mấy chỗ, đều là nơi có tử khí, đều tồn tại những ngôi mộ hoang phế.
Thanh Mặc Nhan một lần nữa trở về trước phần mộ mẫu thân hắn, ở nơi đó, hắn không nhìn thấy cái gì cả.
Trống không?
Thanh Mặc Nhan cởi áo choàng, đem tất cả chúng quấn lên người Như Tiểu Lam, rồi tìm một nơi sạch sẽ, đặt nàng ở nơi đó.
"Thanh Mặc Nhan, ngươi muốn làm cái gì?"
"Đào lên." Thanh Mặc Nhan rút chùy thủ từ trên thắt lưng ra, ngồi xổm xuống, cư nhiên thật sự bắt đầu đào bới lớp đất lên.
Như Tiểu Lam biết hiện tại dù nàng có khuyên can cũng vô ích, chỉ khi nhìn thấy tận mắt Thanh Mặc Nhan mới tin tưởng được.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu đào suốt một canh giờ, rốt cuộc đào phần mộ thành một cái hố to, lộ ra quan tài bên trong.
Bởi vì đã qua nhiều năm, quan tài lại là đồ giá rẻ, nên sớm đã mục nát gần hết
Thanh Mặc Nhan mới đưa tay đến, quan tài đã nứt ra rồi.
Như Tiểu Lam bởi vì chân trần, những cành cây khô trên đất rất dễ cắm vào chân, nàng hoạt động nửa ngày mới đến chỗ phần mộ được.
Trong quan tài quả nhiên trống không.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu ngồi ở nơi đó thật lâu không nói gì.
Như Tiểu Lam bị loại áp lực vô hình này đè nén làm cho cả người không thoải mái, muốn mở miệng lại không biết nên nói cái gì.
Lại qua một lúc lâu, một trận gió Bắc thổi qua, Như Tiểu Lam ngứa mũi "Hắt xì" một cái.
Thân thể Thanh Mặc Nhan run rẩy, có thể là do đã ngồi quá lâu, lúc đứng dậy thân mình có chút lảo đảo.
Như Tiểu Lam nhân cơ hội mở miệng nói: "Liệu có phải do phụ thân ngươi nhớ nhầm hay không?"
Thanh Mặc Nhan lắc đầu, trên bia mộ đã ghi như thế, làm sao có thể là nhớ nhầm được.
"Như vậy... Là hắn cố ý lừa gạt ngươi?"
"Sẽ không." Thanh Mặc Nhan khàn giọng nói: "Nhiều năm như thế hắn không chịu nói cho ta biết, nhất định là có chuyện muốn gạt ta, lần này nếu không phải vì công việc của nhị đệ, hắn cũng sẽ không nói với ta, trong thời gian ngắn như thế, hắn không thể kịp làm ra một ngôi mộ giả để lừa ta được."
"Vậy tại sao bên trong lại trống không?" Như Tiểu Lam không hiểu nói: "Có phải hay không mẫu thân ngươi căn bản là vẫn chưa chết... Hoặc là lúc nàng qua đời đến ngay cả phụ thân ngươi cũng không tìm thấy thi thể của nàng, hắn lại sợ ngươi sẽ phát hiện ra chuyện này, cho nên mới không muốn nói cho ngươi..."
Thanh Mặc Nhan ngẩng mạnh đầu lên: "Ngươi nói cái gì?"
"Có phải hay không do không tìm thấy thi thể..."
"Không phải, là câu phía trước."
"Mẫu thân ngươi có khả năng vẫn chưa chết..."
Thanh Mặc Nhan nhảy ra khỏi hố, ánh mắt sáng lên tựa như những ngôi sao trên bầu trời đêm: "Đúng, chính là câu này, ngươi nói có khả năng nàng vẫn còn sống hay không!"
"Đương nhiên, cũng có khả năng này." Như Tiểu Lam vốn định nói đây chỉ là giả thiết mà thôi, nhưng nhìn thấy hắn hưng phấn như thế, nàng đành nuốt lời kia vào.
Một lần nữa lấp phần mộ lại, cảm xúc Thanh Mặc Nhan rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Như Tiểu Lam vặn mình, trần truồng ở trong áo của hắn như thế, vẫn làm nàng thấy chút kỳ quái.
"Ta biến trở về mèo hương được chưa?" Nàng hỏi.
"Không cần, đợi đến cửa thành rồi nói."
"Nhưng mà như vậy ta rất lạnh."
"Ôm chặt một chút sẽ không lạnh."
Như Tiểu Lam không tin được trừng mắt nhìn hắn.
Lời vô sỉ như thế, cư nhiên cói nói ra được đúng lý hợp tình!
Ma xui quỷ khiến, đột nhiên nàng nói ra một câu: "Thanh Mặc Nhan, chẳng lẽ ngươi thích ôm ta sao?"
"Đương nhiên."
"Thích từ lúc nào?" Nàng ngơ ngác hỏi.
Thanh Mặc Nhan nắm lấy hai tay nàng, đem cằm đặt lên đỉnh đầu nàng, lẩm bẩm nói: "Ta cũng không biết."
Kỳ thực hắn thật sự không biết, có lẽ ở lúc nàng vẫn còn là mèo hương, vào ngày nào đó, khi hắn ôm nàng, bỗng nhiên phát hiện, bản thân lại luyến tiếc buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.