Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 134: Tự biết không phải đối thủ, trên đường đi gặp phải người ăn vạ




Bên ngoài Thạch Phường trấn, động lợn rừng.
Năm tên thợ săn đi theo mấy người Thanh Mặc Nhan vào trong động.
Một đường này bọn họ đều đi cách rất xa, không dám lại quá gần.
Trên đường thường xuyên nhìn thấy thi thể lợn rừng.
"Này thân thủ không tồi a." Một tên thợ săn ngồi xuống xem xét vết thương trên người lợn rừng: "Toàn bộ đều là một kích trí mạng."
"Thân thủ tốt như thế, muốn đối phó có chút phiền phức a." Mấy người khác tỏ vẻ lo lắng.
"Đi vào bên trong thêm một chút, cũng mong bọn họ gặp chuyện không may."
Năm người châm lửa, hướng chỗ sâu trong động đi đến.
Nhưng mà dọc theo đường đi, bọn họ chỉ thấy mỗi thi thể lợn rừng.
"Giết nhiều như thế... Ước chừng hai mươi mấy con đi, làm sao bọn họ mang về được?" Có người đưa ra nghi vấn.
"Hay là bọn họ tới tìm dược liệu."
"Chính là không thể giết bọn họ để đoạt nữ hài tử kia rồi, may là còn có mấy con lợn rừng này... Chúng ta vẫn có thể kiếm được chút tiền." Có người thở dài.
"Câm miệng." Thợ săn cầm đầu mắng: "Các ngươi chỉ có bằng đấy tiền đồ? Nữ hài tử kia mới là mặt hàng đáng giá, thịt lợn rừng giá trị mấy đồng tiền!"
Mọi người đang nói chuyện, chợt thấy ánh sáng từ cây đuốc ở phía đối diện càng ngày càng gần.
"Bọn họ đã quai lại!" Có người cả kinh nói.
Năm người đồng loạt cầm chắc vũ khí trong tay.
"Chú ý xem bọn hắn có ai bị thương hay không, nếu đánh... Phải giết người yếu nhất trước." Thợ săn cầm đầu cắn răng nói.
Ánh sáng từ cây đuốc phía đối diện đến gần, bọn hắn chỉ nghe thấy một thanh âm giòn tan: "Bọn họ đã vào rồi, ba tên trốn ở sau tảng đá bên trái, hai tên còn lại ở bên phải..."
Năm người phía sau nhất thời toát ra mồ hôi lạnh.
Bọn họ đã dập tắt cây đuốc đi, trốn ở trong bóng tối, lẽ ra ở khoảng cách xa như thế dù cho đối phương có biết đến sự tồn tại của họ thì cũng không thể nhìn ra bọn họ đang trốn ở đâu mới đúng.
Nữ hài tử kia làm sao phát hiện ra bọn họ được?
"Chúng ta phải làm sao đây?" Một người nhỏ giọng hỏi đồng bọn bên cạnh.
"Trước không nên động, có lẽ đối phương đang cố tình lừa chúng ta."
Ánh sáng từ cây đuốc càng ngày càng gần.
Đúng lúc này, trong động truyền đến tiếng gầm gừ của lợn rừng.
Năm người nhô đầu ra, chỉ thấy hai con lợn rừng đang lao về phía ánh sáng cây đuốc.
"Cơ hội tốt!" Thợ săn cầm đầu nắm chặt trường đao trong tay.
Thừa dịp bọn hắn đối phó với lợn rừng, phần thắng của bọn họ sẽ càng nhiều hơn.
Nhưng khiến bọn họ ngoài ý muốn chính là, những người này ai cũng không ngẩng đầu, trừ bỏ Sử Đại Thiên đang hô to gọi nhỏ còn bị người kéo đi ra.
"Đến đến chúng nó đến!" Thanh âm Sử Đại Thiên chói tai: "Cẩn thận đằng sau, đằng sau nha!"
Huyền Ngọc bực bội rút kiếm ra: "Câm mồm, ầm ĩ muốn chết."
Hai đầu lợn rừng mạnh mẽ lao về phía bọn họ, Huyền Ngọc trước ném Sử Đại Thiên sang một bên, rồi mũi kiếm trong tay mới chém ra, hai tên tử sĩ khác cũng đồng thời ra tay.
Năm tên thợ săn trốn ở phía sau chỉ thấy loáng thoáng xẹt qua trong động, đồng thời lợn rừng ngã xuống, cách đó không xa Sử  Đại Thiên mới vừa tiếp đất, che mông rên rỉ không ngừng.
Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam đi lên phía trước, đầu cũng không ngẩng.
Đi qua chỗ năm người ẩn thân, Thanh Mặc Nhan nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua.
Năm người kia nắm vũ khí trong tay, nhưng mà cảm giác như trúng phải định thân pháp, hai chân không bước nổi, thẳng đến khi đám người Thanh Mặc Nhan đi xa, bọn họ mới dám mở to miệng ra thở dốc.
"Đại ca... Thôi bỏ đi, người này... Thật đáng sợ..."
"Đúng vậy, thân thủ tốt như thế, chúng ta không có khả năng là đối thủ của bọn họ."
Thợ săn cầm đầu cũng mang một thân mồ hôi lạnh.
Đối thủ mạnh đến mức nào, bọn họ đều hiểu rõ, nhưng mà nếu có thể thành công, những thứ bọn họ nhận được cũng không phải là ít.
"Các ngươi là đồ vô dụng, mới thế đã sợ? Trước tiên chúng ta mang mấy con lợn rừng này về đã, dù sao bọn họ cũng không cần..."
Tuy nói như thế, nhưng mà năm người bọn họ dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ cũng chỉ mang được hai đầu lợn rừng đi.
Nhìn thi thể lợn rừng đầy đất, một đám bọn họ đau lòng không thôi.
Đây đều là tiền a, tiền a.
Chờ bọn hắn ra khỏi sơn động, Sử Đại Thiên đã mang theo đám người Thanh Mặc Nhan rời khỏi.
"Ngươi nói bọn họ là người như thế nào?" Có người nhịn không được hỏi.
"Ta thấy bọn họ hình như là chỉ có hứng thú với dược liệu, các ngươi xem mấy con lợn rừng này... Bọn họ đến động cũng không động qua."
"Ai nói, bọn họ lấy hết răng lợn rừng rồi a."
"Răng?"
Thợ săn cầm đầu cúi đầu nhìn hai thi thể lợn rừng mà họ vừa mang ra, quả nhiên, răng nanh ngoài miệng của lợn rừng đều không thấy đâu.
"Thật sự không hiểu mấy người này, lấy răng lợn rừng làm cái gì?"
Một mảnh trầm mặc.
Không có ai trả lời được vấn đề này.
Thạch Phường trấn.
Như Tiểu Lam sau khi trở về quán trọ liền bảo Huyền Ngọc đi mua giúp nàng chu sa cùng vài công cụ cần thiết, sau đó đóng cửa lại vùi đầu vào việc chế tác bùa hộ mệnh tránh chướng khí, nhưng mà quán trọ thực ầm ĩ, nàng làm hai ngày cũng không chế ra được mấy cái, còn làm hỏng đi không ít vật liệu.
Thanh Mặc Nhan cũng cảm thấy ở quán trọ có chút bất tiện, bởi vì bọn họ đã lấy không ít dược liệu từ trong động lợn rừng ra, khiến cho không ít người nghe tin này đều tìm đến.
Lúc bắt đầu đám người Huyền Ngọc còn có thể đứng ngoài cửa quán trọ ngăn những người đó lại, nhưng mà sau đó người tìm tới càng ngày càng nhiều, đến ngay cả Huyền Ngọc cũng đau đầu không thôi.
Thanh Mặc Nhan cảm thấy sự tình có chút không đúng, liền phái người ra ngoài thăm dò, kết quả điều tra được là do Sử Đại Thiên đã thả tin tức ra, hơn nữa còn đem những tin tức này bán với cái giá tốt.
"Công tử, để ta đi giáo huấn tiểu tử kia đi?" Huyền Ngọc chủ động chờ lệnh.
Thanh Mặc Nhan xoa huyệt thái dương: "Không cần, ngươi tìm hắn đến đây, bảo hắn tìm giúp ta một căn nhà riêng ở Thạch Phường trấn, chúng ta cứ thuê trước đã."
"Công tử, người không sợ hắn sẽ đem tin tức..."
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ: "Người này tuy có chút đáng ghét, nhưng mà cũng có sở trường riêng, ngươi cứ đi tìm hắn đi."
Quả nhiên, khi Sử Đại Thiên nghe nói Thanh Mặc Nhan bảo hắn đi làm việc, thì liền kích động vui vẻ chạy vội đến, dùng lời thề son sắt lấy tay che ngực phải thề với trời, nói chính mình sẽ không nói việc này cho bất cứ ai nghe.
Thời điểm rời khỏi quán trọ Thái Nghĩa Minh cố ý ra đưa tiễn, cũng mời Thanh Mặc Nhan năm ngày sau đến Thanh Thủy trại thu mua dược liệu với hắn.
Thanh Mặc Nhan đồng ý, mang theo Như Tiểu Lam lên xe ngựa, ở dưới sự bảo hộ của đám người Huyền Ngọc đi đến nhà riêng mà Sử Đại Thiên đã tìm giúp bọn hắn.
Xe ngựa đi dọc theo con đường lát đá của trấn nhỏ, tốc độ cũng không nhanh.
Đi qua hai con phố, đột nhiên từ ven đường có một người lao tới, trực tiếp gục ngã ở trước xe.
"Đụng trúng người rồi!" Đột nhiên có năm, sáu người từ trong hiệu thuốc ven đường lao tới, bọn họ đồng loạt gân cổ kêu to: "Mọi người mau đến đây mà xem, xe này đụng vào người còn muốn bỏ chạy!"
Xe ngựa Thanh Mặc Nhan bỗng chốc bị nhiều người vây quanh.
Như Tiểu Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài.
Mặc kệ ở thời đại nào, chức nghiệp ăn vạ này vẫn luôn tồn tại a.
"Chủ tử các ngươi là ai, đụng trúng người cũng không đi ra xin lỗi!" Người dân Thạch Phường trấn tính tình đều rất nóng nảy, không đợi giải thích, đã nhảy lên xe muốn vén màn lên.
Trong xe ngựa, Thanh Mặc Nhan ngồi thẳng, Như Tiểu Lam thì ngồi trên đùi hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai gò má còn mang theo nét trẻ con, mềm mại tựa như khối đậu phụ.
Người bên ngoài vén rèm lên lập tức ngây dại, nơi khóe miệng bất tri bất giác chảy ra chút nước miếng.
Thanh Mặc Nhan nhướn mày, duỗi tay dừng ở bội kiếm bên người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.