Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 127: Ngươi coi Thiếu Khanh là người giới thiệu việc làm sao




Nhị thiếu gia khuôn mặt đầy thương tích tiến vào, mang theo Ngũ tiểu thư đến hành lễ với lão Hầu gia, hai người đồng thanh nói: "Phụ thân."
Sắc mặt lão Hầu gia xanh mét, cao giọng răn dạy, nói: "Bây giờ đã là mấy giờ rồi, không biết đường mà đến sớm sao!"
Nhị thiếu gia thần sắc suy sụp, mệt mỏi cả đêm, hiển nhiên là rất không dễ chịu, bất quá hắn đã quen với việc bị phụ thân trách mắng, cho nên cũng chỉ đờ đẫn đứng ở nơi đó nghe giáo huấn.
Ngũ tiểu thư mặc trên người một bộ y phục màu hồng, tóc búi lên, cúi đầu đứng ở phía sau nhị thiếu gia, trong lòng ủy khuất không thôi.
Đến ngay cả nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới, mới gả vào phủ đã bị nam nhân của mình đánh.
Thế nhưng còn chỉ vào nói nàng là yêu quái, hạ nhân trong sân đều bị dọa cho kinh sợ, hết ngăn rồi lại khuyên, thật vất vả mới lừa được nhị thiếu gia vào trong thư phòng ngủ.
Nàng ở trong phòng khóc nguyên một buổi tối, đến ngay cả điểm tâm cũng không ăn.
Lão Hầu gia giáo huấn nhị thiếu gia rất lâu, lực chú ý của Như Tiểu Lam lại bị những món đồ ăn trên bàn hấp dẫn.
Bụng không hợp thời  "cô lỗ" một tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.
Như Tiểu Lam đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.
Thật đúng là gặp quỷ, buổi sáng nàng đã ăn rất nhiều rồi, tại sao còn đói nhanh như thế.
Thần sắc mọi người phức tạp không giống nhau, nhưng ánh mắt Thanh Mặc Nhan nhìn nàng vẫn mang theo tia dung túng như cũ.
Bởi vì hắn biết, vật nhỏ lớn nhanh, tự nhiên thân thể cũng cần được cung cấp nhiều hơn người bình thường.
Thanh Mặc Nhan nhìn thức ăn trên bàn, thấp giọng nói với nàng: "Muốn ăn cái gì?"
Như Tiểu Lam quyết đoán lắc đầu.
Thanh Mặc Nhan có chút ngoài ý muốn, chưa bao giờ thấy nàng tỏ ra dè dặt như thế, chẳng lẽ là do nàng đã lớn? Nên đã hiểu chuyện hơn?
Lão Hầu gia ho khan vài tiếng: "Đều ngồi hết đi."
Nhị thiếu gia như được đại xá, vội vàng ngồi xuống.
Ngũ tiểu thư theo sát phía sau cũng ngồi xuống ở bên người hắn.
Thanh Mặc Nhan đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, "đông" vang một tiếng.
Lão Hầu gia nâng mí mắt, nhìn về phía Ngũ tiểu thư: "Hầu phủ chúng ta cũng không phải là gia đình bình thường, thân là thiếp thất có thể tùy tiện ngồi xuống sao!"
Ngũ tiểu thư trắng mặt, lập tức đứng dậy, trực tiếp quỳ xuống.
Nguyên bản nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là nàng luôn quên mất đi thân phận của mình.
Không sai, hiện tại nàng đã không còn là thiên kim tiểu thư Ngũ phủ nữa, bây giờ nàng chỉ là một thiếp thất, ở trên bàn cơm của gia đình phú quý, căn bản đến ngay cả quyền được ngồi cũng không có.
Lão Hầu gia lại răn dạy nàng mất nửa ngày, xong xuôi mới cho nàng đứng lên.
Nàng chỉ được đứng bên cạnh nhị thiếu gia giúp đỡ gắp thức ăn cho hắn.
Nhìn trộm nhị thiếu gia, chỉ thấy hắn cúi đầu, chuyên tâm ăn uống, không dám liếc nhìn nàng dù chỉ là một cái.
Bỗng chốc tâm Ngũ tiểu thư trở nên lạnh ngắt.
Lúc trước nàng vốn tưởng rằng chỉ cần dựa vào tình cảm của nhị thiếu gia dành cho nàng, thì dù có là thiếp thất cũng đã có hắn che chở, cho nàng địa vị giống như phu nhân trong phủ.
Nhưng mà hiện thực lại quá tàn khốc.
Nam nhân của nàng ở Hầu phủ, hóa ra là cái dạng này.
Thậm chí còn không dám mở miệng nói giúp nàng nửa câu.
Ngẩng đầu nhìn phía đối diện.
Trong tay Thanh Mặc Nhan vuốt ve chén trà, khuôn mặt tuấn lãng mang theo thần sắc lạnh băng, làm cho người ta cảm thấy có chút xa lạ, khó có thể đến gần.
Nhưng mà, một nam tử như vậy, đã ngồi lên đến chức quan Đại Lý Tự Thiếu Khanh tứ phẩm, tiền đồ vô lượng.
Mọi người cúi đầu dùng cơm, trong phòng chỉ có thanh âm bát đũa va chạm.
Thanh Mặc Nhan không ăn thứ gì cả, chỉ ngồi thưởng thức cái chén trong tay, rất nhanh, hắn để ý thấy vật nhỏ cũng không có ý muốn đụng đũa.
"Làm sao, không hợp khẩu vị?" Hắn hỏi.
Như Tiểu Lam lắc đầu, nói dối: "Ta không đói bụng."
Thân là một sủng vật có nhãn lực, phải luôn hiểu được tâm ý của chủ nhân.
Rõ ràng là Thanh Mặc Nhan rất phiền chán khi phải đến nơi này, nếu nàng ở đây ăn uống ngon lành, tâm tình của hắn chắc chắn sẽ càng tệ hơn.
"Nhị đệ của ngươi cũng đã thành thân, mấy ngày nữa ngươi bớt chút thời gian vào cung tìm cho hắn một cái chức quan đi." Lão Hầu gia đột nhiên lên tiếng.
Như Tiểu Lam sững sờ ở đó đến nửa ngày mới phản ứng kịp, lời này là đang nói với Thanh Mặc Nhan.
Có biết xấu hổ hay không a! Ngươi coi Thanh Mặc Nhan là người giới thiệu việc làm sao, nói tìm là tìm được sao, ngươi cũng không xem lại xem con trai thứ hai mình là cái dạng gì... Bị nữ nhân lừa gạt mà cũng không biết.
Thanh Mặc Nhan nhìn Như Tiểu Lam âm thầm nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng hắn mới thả lỏng ra một chút, mặc kệ đối phương là ai, vật nhỏ của hắn trước sau vẫn luôn hướng về phía hắn.
Lão Hầu gia vừa rứt lời, nhị thiếu gia đã ngẩng đầu lên, ánh mắt chờ mong nhìn về phía bên này.
"Ta có tìm cho đệ đệ một chức quan, nhưng mà hắn lại cự tuyệt." Thanh Mặc Nhan bỏ chén trà trong tay xuống, quay sang đùa nghịch tay nhỏ bé của Như Tiểu Lam, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, trên mu bàn tay còn có ba cái hố nhỏ mập mạp, ấn xuống cảm giác phi thường thoải mái.
"Cũng tại chức quan kia hơi thấp." Nhị thiếu gia oán giận: "Bất quá chỉ là một chức quan cửu phẩm... Còn phải chờ một thời gian lâu mới lên được lục phẩm..."
"Có ta ở trong triều giúp đỡ, lên được lục phẩm cùng lắm cũng chỉ mất hai năm, đến lúc đó sẽ được điều đến vùng ruộng đất riêng của Công Bộ, quản lý việc nuôi trồng cùng cung ứng lương thực, trước không nói đến chuyện trưng thu lương thực, hoặc thuế ruộng các loại, chỉ tính riêng đến chức quan thôi... Dựa vào số quà cáp cùng tiền bạc do người bên dưới hiếu kính cũng đã đủ cho ngươi mua được mấy tòa nhà ở trên kinh thành rồi." (Linh: Đoạn này ta chém bừa, không biết có đúng không, cầu mọi người thông cảm, ta cố gắng hết sức rồi T_T)
Ngữ khí Thanh Mặc bình thản, nhị thiếu gia lại như bị sét đánh.
"Đại... Đại ca, lúc trước ngươi không nói với ta mấy thứ này..."
"Ngươi lúc đó không muốn nghe ta nói." Thanh Mặc Nhan dùng đầu ngón tay chọc vào mu bàn tay Như Tiểu Lam: "Nếu ngươi đã không đồng ý thì cũng nên quên đi, phụ thân sẽ tìm cho ngươi chức quan tốt hơn."
Sắc mặt lão Hầu gia nhanh chóng đen như đáy nồi.
Có công việc béo bở như vậy, tại sao hắn lại không biết! Hơn nữa điều làm hắn tức giận chính là nhị nhi tử của hắn cư nhiên lại không thèm nhận, trực tiếp cự tuyệt.
"Hiện tại biết sai cũng chưa muộn, để đại ca ngươi đến Công Bộ nói vài câu là xong." Lão Hầu gia nói.
"Đáng tiếc... Công việc kia ta đã cho người khác, nhị đệ vẫn nên cầu phụ thân giúp đỡ đi." Thanh Mặc Nhan lập tức phá hỏng lời nói của lão Hầu gia.
Trong lòng nhị thiếu gia rối rắm thành một đoàn.
Hắn vạn lần không nghĩ tới chức quan mà lúc trước mình cảm thấy chướng mắt cư nhiên lại có thể kiếm được nhiều lợi lộc như thế, chỉ có điều phẩm cấp vẫn có chút thấp... Hắn muốn giống như đại ca, làm đến chức quan tứ phẩm.
Được tiến cung diện thánh, như vậy uy phong biết bao nhiêu, đi ra gặp bằng hữu cũng có mặt mũi hơn.
"Ta đã xin phép trước mặt Hoàng Thượng, qua hai ngày nữa sẽ đem Tiểu Lam rời khỏi kinh thành đi tìm tin tức về tộc nhân của nàng, nếu không còn chuyện gì khác ta xin cáo từ trước." Nói xong lập tức đứng lên.
Như Tiểu Lam cũng theo sau hắn đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Sau lưng truyền đến tiếng gầm lên của Hầu gia.
"Phụ thân còn có việc gì?" Thanh Mặc Nhan ngữ khí lạnh nhạt.
"Hắn là nhị đệ của ngươi!"
Thanh Mặc Nhan khoát tay với Huyền Ngọc đang đứng ngoài cửa.
Huyền Ngọc đưa ra một phần sổ sách, đặt ở trước mặt nhị thiếu gia: "Nhị gia ngài còn nợ thế tử chúng ta một ngàn bốn trăm lượng bạc, phần sổ sách này trước hết cứ để lại chỗ ngài, chờ ngài có thời gian rảnh rỗi, nhớ rõ hoàn trả lại là được."
Dứt lời lui xuống.
Lão Hầu gia đập mạnh bàn: "Chẳng lẽ trong mắt ngươi nhị đệ ruột còn không bằng số bạc kia!"
Thanh Mặc Nhan nheo mắt lại: "Chỉ cần phụ thân có thể nói cho ta biết, mẹ đẻ ta được chôn cất ở đâu, ta sẽ dùng khoản nợ này để trao đổi, thế nào?"
Lời vừa nói ra, tức thì sắc mặt lão Hầu gia xám như tro tàn.
Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó đợi một lát, cuối cùng cũng không chờ được tới lúc đối phương mở miệng đồng ý.
"Ta hiểu được." Thanh Mặc Nhan vung ống tay áo xoay người rời đi, quanh thân hắn tỏa ra tia sát khí nồng đậm, đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng nhịn không được mà khẽ rùng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.