Ta Ở Đại Đường Mở Tửu Lâu

Chương 7: Không đề.




Sáng sớm, Dương Hiên hắt xì, mắt mũi kèm nhèm đứng dậy.
Dùng cành cây dính điểm muối đánh răng rửa mặt Dương Hiên vô cùng không quen. Chờ sau này nhất định phải dùng Tích Phân đổi một bộ đánh răng rửa mặt hiện đại hóa. Tốt nhất là đem toàn bộ khoa học kỹ thuật mang tới thế giới này, vậy thì không thể tốt hơn.
Sau đó bắt đầu nấu canh thịt dê! Là một tên đầu bếp chuyên nghiệp, nguyên liệu nấu ăn nhất định phải sử dụng mới nhất, tươi nhất như vậy mới có thể xứng đáng. Đồ ăn để qua đêm là kiêng kỵ, trừ phi là dùng bữa cơm đêm qua trứng tráng cơm rang, đó lại là chuyện khác. Dương Hiên cũng có chút đau lòng, nhưng cũng không có cách nào khác, hệ thống cưỡng chế thu về đồ dư lại mỗi ngày hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịt Dê Bọt Biển hôm qua biến mất trước mặt mình. Có kinh nghiệm, thông thạo cách chế biến vẫn tốn không ít thời gian, dù sao canh thịt dê kiểu này, càng hầm lâu càng có hương vị. Canh thịt dê cùng bánh nướng chế biến xong, mặt trời đã lên thật cao.
Ngày mùa hè chói chang, nắng nóng tràn ngập. Bất quá vẫn còn đỡ, dù sao thời điểm nóng nhất là buổi chiều, nhưng ngôi tửu lâu này dường như là trải qua đặc thù cải tạo, loáng thoáng có thể cảm giác được một chút cảm giác mát mẻ như gắn máy điều hòa! Dương Hiên ở trong, cũng vô cùng thoải mái. Làm xong canh thịt dê, Dương Hiên trước tiên cho mình 1 tô bự chảng. Thân thể trải qua cường hóa, tinh thần, lực khí kinh người, hiển nhiên lượng thức ăn tiêu thụ cũng tăng lên. Cái này không hổ là là Thần cấp Thịt Dê Bọt Biển, ăn mãi không ngán. Cho dù cả ngày ăn cái này, Dương Hiên cũng sẽ không ngán.
Ăn đã đời, ưỡn bụng ợ cái rột, Dương Hiên hai chân tréo nguẩy gác lên quầy, chờ đợi khách nhân đến. Bất quá vẫn là giống như hôm qua, tình cờ có thể đến một hai vị, nhưng tất cả đều bị giá tiền dọa cho sợ. Ba trăm văn, qua bên cạnh tửu lầu này, có thể ăn trào họng. Ở Trường An này, tửu lâu dày đặc, không chỉ một tửu lâu của Dương Hiên chưa kể vị trí Tước Tinh Lâu ở Trường An cũng là chỗ hẻo lánh nhất, không chiếm ưu thế.
Dương Hiên hắt xì, đang muốn ngủ trưa thì đột nhiên một âm thanh làm hắn chú ý.
"Ồ, nơi này coi bộ rất được, hơn nữa vô cùng mát mẻ."
Dương Hiên quay đầu nhìn lại, hai vị cẩm y nam tử đứng ở nơi đó, một mập một ốm, cảm giác rất ngộ nghĩnh. Mở miệng chính là vị nam tử cao gầy mặc trường bào màu xanh lục, khuôn mặt tuấn lãng, rất hứng thú quay về vị kia nói.
Hai vngười này đều còn rất trẻ! Cả hai trán đều có mồ hôi. Nhất là tên mập, mồ hôi rơi như mưa,thật vất vả đến một chỗ râm mát vừa thở vừa nói: "Liền.... Liền ở ngay đây ăn đi, tửu lâu khác quá nhiều người, khắp nơi đều là mùi mồ hôi, chúng ta bất quá là nghỉ ngơi một chút thôi. Nơi này cảnh vật tĩnh mịch, địa phương râm mát, không biết từ nơi nào, loáng thoáng có gió mát thổi mà đến, chỗ tốt."
"Ta nghe theo Xử Lượng vậy."
Thanh sam nam tử liền đồng ý, đoạn hai người tìm một chỗ ngồi, ngồi xuống.
"Chưởng quỹ, dâng trà!"
Tên được gọi Xử Lượng hô to, họ đi một đường, trời nóng như vậy khí, tự nhiên là miệng đắng lưỡi khô.
Hắn họ Trình, tên Xử Lượng.
Dương Hiên tiến lên: "Thật không tiện, Bản Điếm không cung cấp nước trà."
Hai người ngẩn ra, sau đó có chút há hốc mồm. Thanh sam nam tử nói: "Nơi này không có nước trà, vậy mở tửu lâu kiểu gì??"
"Di Ái, bỏ đi." Trình Xử Lượng khẽ giật thanh sam nam tử, xem ra hắn là thật khát, ngẩng đầu nhìn Dương Hiên: "Vậy cho chúng ta hai bình Lục Nghĩ Tửu!"
Lục Nghĩ Tửu, rượu màu xanh, vào miệng chua xót, dường như kiến bò trên lưỡi.
Dương Hiên lắc đầu một cái, hắn cũng muốn cung cấp, thế nhưng hệ thống cũng không cho phép, làm Thần cấp Trù Thần, đương nhiên phải khác những cái phổ thông tửu lâu ngoài kia. Trừ thực đơn phía trên duy nhất Thịt Dê Bọt Biển.
"Vậy ngươi có cái gì." Trình Xử Lượng cũng có chút tức giận.
Dương Hiên chỉ chỉ thực đơn, ánh mắt lại là chăm chú vào vị thanh sam nam tử, trong lòng không khỏi nghĩ đến, Di Ái a...danh tự này có chút quen thuộc a! nếu đúng là cái tên trong truyền thuyết thì cái dáng vẻ này xác thực rất hợp với hắn.
Trình Xử Lượng cầm lấy thực đơn, gia đình hắn tuy là thượng võ, thế nhưng cũng coi trọng văn hóa giáo dục. Vì lẽ đó nhận thức không giống như là cha mình, võ phu thô kệch.. Thực đơn chế tác rất tinh xảo, vừa mở ra, hắn lập tức há hốc mồm. Chỉ có một món ăn mà lại là chưa từng nghe qua - Thịt Dê Bọt Biển. Đã vậy giá bán lại càng là khoa trương, đầy đủ ba trăm văn.
Trình Xử Lượng phản ứng đầu tiên là có khi nào mình tiến vào một Hắc Điếm không ta. Tuy nhiên hắn rất nhanh suy nghĩ lại, dưới chân Thiên Tử, ngay tại Trường An, ai dám mở Hắc Điếm ở đây mà coi như là Hắc Điếm, hắn cũng không sợ.
Thanh sam nam tử nhìn Dương Hiên, không khỏi nghi hoặc: "Tửu lâu lớn như vậy mà chỉ có một món ăn,nước trà đều không có, ngươi mở quán kiểu gì vậy?."
" Ăn thử 1 phần Thịt Dê Bọt Biển các ngươi liền minh bạch." Dương Hiên cười nhạt một tiếng, quá nhiều giải thích, không có một chút tác dụng nào,còn không bằng trực tiếp dùng hương vị chinh phục bọn họ.
"Cái này chẳng lẽ là một Hắc Điếm hay sao?" Thanh sam nam tử hạ thấp giọng nói khẽ vào tai Trình Xử Lượng. Trình Xử Lượng lại là hừ lạnh một tiếng
"Cố lộng huyền hư, ta ngược lại là muốn nhìn một chút, cái gì mà Thịt Dê Bọt Biển lợi hại chỗ nào. Nếu dám to gan lừa dối chúng ta, ta sẽ cho hắn bỏ cơm bỏ cháo."
Thanh sam nam tử vừa nghe, cảm thấy có lý,bất quá là một cái tửu lâu, nhìn mặt cho dù có chút xa lạ, bọn họ hai vị ở Trường An, không nói phụ nữ và trẻ em đều biết, vẫn là có chút danh khí, coi bộ chưởng quỹ này cũng không có lá gan lừa tiền họ.Ba trăm văn, đối với hai người chả là gì cả..
"Vậy cho chúng ta hai bát Thịt Dê Bọt Biển "
Trình Xử Lượng vỗ bàn một cái.
"Có ngay!."
Dương Hiên ứng một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng.
Không nghĩ tới, lại tới hai vị khách mới.
Quay đầu đi chuẩn bị ngay Thịt Dê Bọt Biển, chỉ là thanh sam nam tử cảm thấy Dương Hiên ánh mắt là lạ, sao hắn cứ dùng một loại ánh mắt khó có thể dùng lời diễn tả được nhìn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.