Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 161: Khai mở khí hải




Diệp Sở lần tay từ áo xuống váy, di động qua lại trên cặp đùi nẩy nở. Cảm giác được làn da trơn mềm, Diệp Sở không chịu nổi bàn bắt đầu lần tới.

“Không được!” Bạch Huyên chợt khôi phục chút lý trí bèn giữ tay Diệp Sở. Nàng cắn đôi môi đỏ hồng, cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên, toàn thân đắm chìm trong nụ hôn mê ly của Diệp Sở.

Bạch Huyên cảm thấy không thể kháng cự trước sự nồng nàn của Diệp Sở. Nghĩ đến Dao Dao và Hoàng Lâm đang bên ngoài bèn đỏ mặt và kềm tay Diệp Sở lại. Nàng cảm giác đôi tay này có ma lực, khiến cơ thể mình không nén nổi phải phản ứng.

Bạch Huyên day day môi Diệp Sở khiến hắn thoáng đau: “Hiện giờ ta cảm thấy ngươi đúng là một tay trăng hoa lọc lõi đấy!”

Đôi tay của Diệp Sở vô cùng tà ác, chạm đến nơi nào trên thân thể nàng cũng kích thích nơi đó trở nên nhạy cảm. Nếu hắn không đủ kinh nghiệm thì sao lại có thủ pháp điêu luyện đến như vậy?

Diệp Sở trưng ra ánh mắt vô tội, thân thể không khỏi dán chặt vào Bạch Huyên: “Bạch Huyên tỷ vốn khiến ta không thể kiềm chế!”

Bạch Huyên có thể cảm giác thanh trường thương dựng thẳng giữa hai chân Diệp Sở đang thúc vào người mình. Cả gương mặt nàng ửng đỏ, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, trong mắt tựa như có sương mù.

“Không cho!” Bạch Huyên biết những câu này cũng chẳng có bao nhiêu lực chống cự. Nơi bị vật cứng đâm vào làm Bạch Huyên cảm thấy toàn thân bủn rủn tựa như toàn thân có một dòng điện chạy rần rật. Đôi tay nàng ôm chặt Diệp Sở, sức mạnh nửa thân trên cũng đè chặt lên người hắn.

Khi Diệp Sở và Bạch Huyên đang ý loạn tình mê, tiếng nói của Hoàng Lâm đột nhiên cất lên: “Bạch Huyên tỷ, chúng ta đói bụng rồi. Tỷ đã làm cơm chưa?”

Bạch Huyên đột nhiên kinh hãi, nhảy xuống người Diệp Sở như chú thỏ non hoảng sợ. Gương mặt tuyệt mỹ đã ửng lên một mảng, ngay cả vành tai cũng đỏ hồng. Ánh mắt nàng chợt ghé qua giữa hai chân Diệp Sở, thấy dị trạng nơi đó thì thần thái trở nên kiều mị hấp dẫn, tựa như một cô dâu mới gả về nhà chồng, khêu gợi cực điểm.

Hoàng Lâm đưa Dao Dao vào. Cho dù Bạch Huyên và Diệp Sở cố ra vẻ trấn tĩnh nhưng thấy cử động bối rối của Bạch Huyên, Hoàng Lâm tò mò hỏi: “Bạch Huyên tỷ, tỷ không làm sao chứ? Có phải tỷ lấy nhầm bát rồi hay không?”

Hoàng Lâm thấy Bạch Huyên đang cầm một cái bát bé tí định sớt thức ăn vào bèn lên tiếng nhắc nhở. Cái bát này bình thường là của Dao Dao, chỉ bé tí như thế thì muốn giả bộ lấy thức ăn gì chứ?

“Á...” Bạch Huyên khẽ hô một tiếng rồi bối rối đổi lại bát. Có thể do quá khẩn trương nên nàng tuột tay làm rơi xuống đất khiến nó vỡ tan tành.

“...”

Hoàng Lâm chưa bao giờ thấy Bạch Huyên như thế, không nhìn được mà nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt nghi ngờ. Nhưng da mặt Diệp Sở dày đến bực nào, làm sao quan tâm đến cái nhìn như muốn lột trần của Hoàng Lâm? Hắn chỉ cười cười khiến Hoàng Lâm căn bản không thể đoán được điều gì.

Tất nhiên, Hoàng Lâm không hề biết trong lòng Diệp Sở nổi lên ý nghĩ muốn bóp chết mình ngay lập tức.

Thấy Dao Dao đang ngồi xuống nghịch mấy mãnh vỡ, Diệp Sở sợ con bé bị đứt tay bèn nói với Hoàng Lâm: “Dẫn Dao Dao ra ngoài, ta dọn dẹp chỗ này một chút!”

Hoàng Lâm dù sao cũng là một cô bé nên không suy nghĩ nhiều. Sau khi giục Bạch Huyên mấy câu ‘Ta đói bụng!’ bèn đưa Dao Dao ra ngoài.

“Đều tại ngươi!” Hoàng Lâm vừa đi, Bạch Huyên liền nhìn chằm chằm Diệp Sở bằng ánh mắt oán giận nhưng nàng không biết vẻ hung ác của mình lại khiến người ta mê mẩn, thật sự phong tình vạn chủng biết nhường nào.

Diệp Sở nói rất đau khổ: “Bạch Huyên tỷ không biết tỷ hành hạ ta thành dạng gì sao?”

Bạch Huyên nhìn dị trạng giữa đôi chân Diệp Sở, không nhịn được cười khúc khích: “Ai bảo ngươi làm chuyện lưu manh? Tự làm tự chịu, ta không quan tâm đến ngươi!”

Bạch Huyên thẹn thùng mắng yêu Diệp Sở. Nhìn thấy hắn tựa như còn muốn nhào tới, nàng khiếp vía liền nói: “Giờ không được! Buổi tối được không?”

“Thật!” Diệp Sở cảm thấy khí huyết như bùng nổ, mắt sáng rực nhìn Bạch Huyên.

Bạch Huyên bị Diệp Sở nhìn như sói đói thì làm sao có dũng khí tái diễn, chỉ biết đẩy Diệp Sở đang nhặt những mảnh vỡ nhưng càng làm vướng tay mình ra: “Còn quấy rối nữa thì tối nay ta kéo Hoàng Lâm ngủ chung!”

“...”

Chỉ một câu đã khiến Diệp Sở biến mất tăm trong nháy mắt.

Thấy Diệp Sở phắn mất, Bạch Huyên hít sâu vào một hơi, bàn tay không khỏi chặn trái tim đang đập dữ dội như muốn nhảy ra ngoài. Nàng sửa lại váy áo, cảm giác giữa đôi chân nóng ướt thì bèn trở nên ngượng ngùng.

“Chết bầm!” Bạch Huyên cắn môi mắng một câu, không biết đang nghĩ gì.

...

Sau khi dùng cơm tối với Hoàng Lâm, Bạch Huyên thoáng chột dạ nên cả ngày cũng cố ý tránh mặt Diệp Sở, không dám ở một mình cùng với hắn khiến Diệp Sở lần đâu tiên thấy một ngày quá dài. Sau khi chơi một bận với Dao Dao, hắn mới trở về phòng.

Nếu thời gian đã trôi qua chậm đến thế, vậy chỉ còn cách ngồi tu luyện.

Diệp Sở một lòng tơ tưởng đến thỏi sắt đen trong khí hải. Nó được tên mập chết tiệt Kim Oa Oa mô tả là có công dụng thần kỳ khiến Diệp Sở muốn kiểm tra thử điều này có thật hay không!?

Diệp Sở dung nhập tâm thần vào khí hải, thỏi sắt đen trong đó đang chớp động quang mang xanh đen liên hồi. Hắn bèn gia tốc vận chuyển linh khí bên trong khí hải.

Tất nhiên, Diệp Sở có thể cảm thấy khi quang mang xanh đen ấy chiếu rọi lên nguyên linh, cũng khiến nó trở nên sinh động.

Khu động tâm thần không ngừng nhích đến thỏi sắt đen, Diệp Sở phát hiện trên bề mặt của nó được khắc những đường vân kỳ diệu. Chúng rất nhỏ nên Diệp Sở nhìn không thấu.

Những đường vân này khiến Diệp Sở ngạc nhiên, cố đưa tâm thần đến sát thỏi sắt đen thêm nữa. Khi tới đó, Diệp Sở cảm thấy cả nguyên linh lẫn tâm thần của mình đều bị ảnh hưởng, không còn liên lạc được với ngoại giới chút nào.

Tia sáng trên thỏi sắt chợt tỏa ra rực rỡ, quang mang xanh đen rọi đến từng góc nhỏ trong khí hải Diệp Sở. Những tia sáng này ẩn chứa những đường vân kỳ dị. Khi nó chiếu đến đâu thì khí hải lại được mở rộng một ít đến đó.

Điều này khiến Diệp Sở cảm thấy không thể tin vào mắt mình vì khai mở khí hải là điều vô cùng khó khăn. Khi đạt tới Tiên thiên cảnh mới có thể dò tìm được khí hải của mình, tâm thần cũng có thể dung nhập vào đó nhưng muốn mở mang thêm nữa thì nhất định phải đột phá. Đột phá một cảnh giới thì khí hải mới có thể lớn thêm một ít. Tiên thiên cảnh nhất trọng thì chỉ có khí hải của Tiên thiên cảnh nhất trọng, ngũ trọng cũng thế! Mặc dù đặc thù của mỗi người khác nhau nên khí hải của mỗi người sẽ có sự lớn nhỏ bất đồng. Nhưng đối với những người thường, độ lớn của khí hải trong cùng một cảnh giới gần như chắc chắc là ngang nhau.

Bởi vì trước đó Diệp Sở có nền tảng sâu dày cho nên khí hải của hắn lớn hơn khá nhiều Tu hành giả đồng cấp. Nhưng muốn tăng một chút là chuyện cực kỳ khó khăn!

Nhưng hiện giờ, thỏi sắt đen chỉ tỏa ra vài tia sáng xanh đen rực rỡ đã khiến khí hải nở rộng. Nói một cách khác, khả năng dung nạp lực lượng của Diệp Sở đã mạnh hơn lúc trước.

Đây là cảnh ngộ khiến ai cũng phải điên cuồng. Bất kỳ nhân kiệt nào cũng đều muốn khí hải của mình thêm rộng lớn. Điều này quá sức trân quý! Càng tiến về sau, sự trân quý này càng rõ rệt!

Cứ thử nghĩ xem, nếu khi hải của mình có thể dung nạp lực lượng gấp đôi những Tu hành giả đồng cấp, thậm chí còn nhiều hơn thì nó đại diện cho điều gì? Đây là chuyện không cần nói cũng biết!

Điều đó nói lên, cho dù ngươi có thua người khác vài cảnh giới thì thực lực cũng vượt qua họ. Đó chẳng qua chỉ là một trong những chỗ tốt mà thôi! Về những chỗ khác, càng tu luyện về sau thì càng trở nên sáng tỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.