Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 154: Ngươi định làm gì đó?




“Ngươi làm Tả hữu Hộ pháp cho bổn tài thần!” Kim Oa Oa nhìn Tu hành giả nói.

“Ngươi chết đi!” Dù rằng Tu hành giả kia cảm giác Kim Oa Oa quỷ dị nhưng cuối cùng không thể chịu nổi nữa, vung đại đao bổ tới tên mập, muốn chém chết tên khốn kiếp ăn mặc sang trọng này.

Nhưng lập tức y đã phải hối hận vì đại đao không thể hạ xuống, thậm chí còn phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích. Trường đao vung lên nhưng dừng ngay trên không, khiến mọi người đều thấy nghi ngờ, thầm hỏi sao tên Tu hành giả này không chém xuống đi.

Tên Tu hành giả ngay sau đó thấy quả đấm của mập mạp dừng lại trên mắt hắn, trái một quyền, phải một quyền, mắt sưng đỏ như gấu mèo.

“Ngươi dám vũ đao lộng thương với bổn Tài thần? Xem ra hôm nay ngươi chán sống rồi!”

“Ài, may là bổn tài thần còn thiện tâm, chuyện mạo phạm như thế chỉ trừng phạt nhỏ, thu hết tiền tài của ngươi phân phát cho người nghèo, chuộc lại tội lỗi.

“Không cần cảm ơn ta! Dù sao ta vẫn có ý thức trách nhiệm là tài thần giàu có đạt tầm chân thiện mỹ!”

Kim Oa Oa cướp đoạt tiền tài châu báu trên người đối phương rất nhanh rồi tung quyền ngay trán y, khiến y ngất xỉu ngay lập tức.

Liên tiếp có ba người bị tên Kim Oa Oa quỷ dị thu thập hết tài vật. Những Tu hành giả khác thấy ánh mắt hắn nhìn về phía mình thì ai nấy đều hết hồn hết vía, không dám nhìn thẳng.

Kim Oa Oa dường như không còn hứng thú đánh cướp mấy kẻ này, dừng mắt trên người Thượng Quan Mẫn Đạt, ánh mắt lấp lánh không ngừng.

“Ê, ngươi thích hợp làm thiện tài đồng tử cho bổn Tài thần đấy!” Kim Oa Oa bước tới trước mặt Thượng Quan Mẫn Đạt đầy tiêu sái, đôi mắt cười híp lại.

“Đệch mịa chú chứ thiện tài đồng tử!” Thượng Quan Mẫn Đạt là kẻ kiêu ngạo bất tuân, thấy ánh mắt tên mập nhìn mình thì ngay tức khắc nổi giận, định vung binh khí quyết sống chết một phen.

Kim Oa Oa thở dài, thanh âm trong trẻo vang lên: “Thế nhân nghiệp chướng thật nặng nề! Cho bọn họ cơ hội chuộc tội thì lại không biết quý trọng, luôn lầm đường lạc lối. Thôi được rồi, để bổn Tài thần ra tay giúp đỡ.”

Kim Oa Oa nhìn đao đang chém tới liền giơ tay lên. Ngón tay chỉ tới, một nén vàng bay ra ngoài đụng mạnh vào đại đao, trong chớp mắt đánh nó bay khỏi tay Thượng Quan Mẫn Đạt khiến cho hổ khẩu gã đau nhức vô cùng.

Nhìn Kim Oa Oa cười tít cả mắt đi dần tới trước mặt Thượng Quan Mẫn Đạt, mấy vị Tu hành giả đi theo hắn vội vàng đứng ra chặn đường, ánh mắt nhìn tên mập đầy lạnh lẽo.

“Giết hắn đi!” Thượng Quan Mẫn Đạt ôm lấy cánh tay, nhìn Kim Oa Oa đi tới nên hét lớn với Đại tu hành giả ở bên cạnh.

Vị Đại tu hành giả gật đầu, huy động binh khí trong tay nhắm thẳng tới Kim Oa Oa. Cao nhân ra tay có khác, xuất thủ bá đạo vô cùng kinh khủng, lực lượng bộc phát ra cuồn cuộn, ẩn chứa Nhật Nguyệt Tinh thần lực khiến mọi người đều thấy chấn động.

Thực lực Đại tu hành giả hiển lộ hoàn toàn khiến đám người đứng xem hít hà không ngớt. Mới vừa rồi không khí bị đè nén do sự xuất hiện của Kim Oa Oa thì đến giờ đã được thông thoáng hơn. Ai nấy đều nghĩ mập mạp nhìn ngây thơ thật thà nhưng lại cường hãn, dù vậy không ăn thua với Đại tu hành giả.

Nhưng kết quả trước mặt lại khiến mọi người lạnh cả sống lưng. Nén vàng được ném ra vẫn bay tiếp, tốc độ không nhanh, uy thế không quá mạnh rồi nó từ từ đụng vào binh khí của Đại tu hành giả.

Nén vàng nhìn như bình thường lại đánh gãy binh khí, tiếp tục giữ vững tốc độ bay thẳng về phía Đại tu hành giả. Đối phương trông thấy vô cùng hoảng sợ, vận dụng lực lượng toàn thân cố gắng chống đỡ.

Nhưng những nỗ lực của y đều uổng phí, toàn bộ lực lượng Đại tu hành giả bộc phát ra khiến ai nấy đều chấn động, vậy mà trước mặt nén vàng tất cả đều yếu ớt, bị bắn thủng hết. Nén vàng không hề bị kiếm chế phá nát hết cánh tay của Đại tu hành giả, máu chảy ra bê bết.

“A...”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả không gian, cả đám nhìn vị Đại tu hành giả đang hôn mê ở giữa sân với ánh mắt ngây dại.

Kim Oa Oa vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười hỉ hả, toàn thân vô hại nhưng lại khiến đám Tu hành giả cảm giác da đầu tê dại, lạnh buốt cả người.

Đây là Đại tu hành giả, vô số người cả đời thèm muốn đạt tới cấp đó nhưng rơi vào tay đối phương thì một kích cũng không đỡ nổi, vậy tên mập này mạnh đến mức nào đây?

“Kẻ điên này chui lên từ lỗ nẻ nào vậy trời?” Lưng ai nấy ướt đầm mồ hôi, nhìn mập mạp đang sờ soạng trên người Thượng Quan Mẫn Đạt, vơ vét toàn bộ tài vật của đối phương, nhanh chóng nhét hết vào ngực.

Mọi người nhìn thấy vậy không khỏi thầm chửi: “Tên khốn này chân thiện mỹ chỗ quái nào? Ý thức trách nhiệm xã hội cái beep! Ra là đánh cướp trắng trợn mà thôi.”

Dường như Kim Oa Oa chơi xong rồi, sờ sờ ngực của mình, cười híp cả mắt đi dần về phía Diệp Sở.

Diệp Sở thấy tên ôn thần đi về phía mình vội quay sang nhìn Bàng Thiệu: “Trên người ngươi có vàng hả?”

Bàng Thiệu gật đầu, vội rụt cổ: “Hắn sẽ không đến mức ngay cả ta…”

“Ngươi nghĩ mình là ai mà hắn bỏ qua?” Diệp Sở đảo mắt trắng dã.

Sắc mặt Bàng Thiệu tái mét, chứng kiến Kim Oa Oa kinh khủng đến mức nào, giờ hắn tìm đến mình thì khác gì tai họa ập đến.

“Đưa vàng của ngươi cho ta, ta giúp ngươi chịu hết tội ác!” Diệp Sở nói với Bàng Thiệu.

Bàng Thiệu nhìn Diệp Sở đầy hoài nghi, lòng nghĩ thầm Diệp Sở sao lại tốt bụng như thế?

“Ngươi có đưa hay không? Mặc dù ta có khó chịu nhưng không muốn ngươi gặp khó.” Diệp Sở nhìn Bàng Thiệu nói: “Dù sao ta cũng quen biết hắn, sẽ không đến mức làm khó ta.”

Nghe được câu này, Bàng Thiệu vội vàng đem hết vàng bạc trên người chuyển sang cho Diệp Sở. Tên mập trước mặt này quỷ dị đến mức rợn người, hắn thật sự không dám sờ vào.

Diệp Sở cầm mớ vàng bạc Bàng Thiệu đưa cho, đút vào túi, miệng thì lầm bầm mắng chửi, nghĩ thầm tên này sao giàu có như vậy, cất nhiều tiền như thế không thấy mệt à.

Kim Oa Oa nhìn thấy toàn bộ cảnh này. Bàng Thiệu liếc mắt, vỗ vỗ vai Diệp Sở cảm động đến mức rơi nước mắt: “Huynh đệ tốt!”

Diệp Sở lặng lẽ mỉm cười, vứt hết tiền bạc vào ngực: “Là bằng hữu giúp bạn không tiếc cả mạng sống là lối sống của ta.”

Cho nên, Bàng Thiệu hiện tai hối hận không kịp, muốn mắng to. Ánh mắt Kim Oa Oa quét qua túi Diệp Sở sau đó chuyển ngay sang hướng khác, cơ bản không có chủ ý đánh cướp của Diệp Sở.

“Diệp Sở…” Bàng Thiệu nhìn Diệp Sở chằm chằm, muốn lấy lại kim ngân: “Không phải ngươi nói hắn sẽ cướp đoạt của chúng ta hay sao?”

“À, có thể là hắn quên mất hay sao đấy?!” Diệp Sở khẽ mỉm cười, nghĩ thầm tên mập mạp chết bầm này dù sao cũng có mức độ, không đoạt đồ người mình. Dù là người điên mức nào nhưng vẫn có giới hạn.

Bàng Thiệu chợt ngộ ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Sở, thầm trách bản thân bị hắn cho ăn hố to.

Hoàng tử Đế quốc thấy Kim Oa Oa nhìn sang mình thì trong lòng cũng thấy hoảng loạn, nhưng dù sao có Thiên địa chi khí trong tay nên không quá sợ kẻ điên này.

“Các hạ muốn được chia chén canh thì xin nhớ thứ tự trước sau!” Hoàng tử đế quốc nhìn Kim Oa Oa.

“Chia một chén canh? Xem xét thứ tự trước sau?” Kim Oa Oa đột nhiên cười phá lên: “Ngươi để Thần tài phải xếp hàng?”

Ánh mắt hoàng tử nhìn Kim Oa Oa đầy lạnh lẽo, không mở miệng tiếp nữa.

Mọi người cứ tưởng Kim Oa Oa e ngại Thiên địa chi khí phải thu liễm lại, thì ngay lập tức nghe tiếng rống: “Ngươi nghĩ gì đó? Dám trả giá kì kèo với thần tài sao?”

Quát mắng không hề nể mặt, khiến mọi người nhìn muốn rớt tròng mắt. Đó chính là Kim Oa Oa! Tên này quá bá, quá bá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.