Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 146: Rời đi




Đến bây giờ, tất cả mọi chuyện phát sinh cực nhanh nên không ai nhìn rõ. Họ chỉ thấy một điều, Diệp Sở bị sát khí quấn quanh mà sát khí càng ngày càng nhạt. Sát Chu thì đã biến mất lúc nào không thấy.

Cả đám người kinh dị quan sát xung quanh muốn tìm kiếm Sát Chu nhưng đến cả cái bóng của nó cũng không thấy. Điều này khiến mọi người không khỏi dời mắt lên người Diệp Sở, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đã xử lý con Sát Chu ấy rồi?

Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên thì ai cũng cảm thấy không ổn, bao gồm cả Tình Văn Đình. Dù biết thể chất Diệp Sở đặc thù nhưng không thể nào thu thập được sát vật cỡ này. Đừng nói là Diệp Sở, cho dù ngay cả cường giả Sát linh thực lực cường hãn có thủ đoạn phi phàm, muốn thu thập Tam Âm Thải Văn Sát Chu cũng là chuyện rất khó.

Nhưng điều thần kỳ chính là khí tức của Thải Văn Sát Chu đã hoàn toàn biến mất, có để lại cũng chỉ là sát khí đang lưu chuyển trên người Diệp Sở.

Sát khí kinh khủng vẫn lưu động trên người Diệp Sở, vượt xa linh khí bản thân hắn. Diệp Sở khoanh chân ngồi xuống, bất chấp cơ thể đang sưng đỏ đau đớn mà dùng nguyên linh khống chế khí huyết đang lưu chuyển điên cuồng. Giờ phút này, Diệp Sở không còn thủ đoạn nào khác, chỉ có thể dùng máu huyết mới có thể chuyển hóa được hai huyệt âm dương.

Sát khí bị cơ thể Diệp Sở không ngừng hấp thu khiến thực lực của hắn đang gia tăng chóng mặt.

Tam Âm Thải Văn Sát Chu mặc dù đang rúc vào trong khí hải của hắn nhưng sát khí đang bộc phát cuồn cuộn trên người hắn vẫn bàng bạc như trước, chúng không chỉ mạnh hơn linh khí của hắn gấp mười lần.

Đám người Nhược Thủy nhìn Diệp Sở, thấy từng đạo sát khí đang dung nhập vào cơ thế hắn, rồi nhìn thân thể hắn không ngừng sưng đỏ lên và xẹp xuống thì đều cảm thấy không thể tin nổi.

“Sát linh giả?”

Tình Văn Đình cau mày thầm nghĩ, luyện hóa sát khí cho mình dùng, đấy chính là thủ đoạn đặc trưng của Sát linh giả. Nhưng nàng chưa từng nghe chuyện người khác có thể trực tiếp nhồi sát khí vào người rồi luyện hóa nha!

Làm thế thì hệ số nguy hiểm còn khó hơn đâu chỉ gấp mười lần.

Kỷ Điệp vốn vẫn giữ điệu bộ không thèm để mắt đến Diệp Sở nhưng giờ phút này cũng không nhịn được phải ghé mắt quan sát, trong đôi ngươi long lanh như nước toát ra vẻ kinh dị.

Không còn Tâm Âm Thải Văn Sát Chu uy hiếp, những kẻ vốn mang toan tính đoạt vật trong mộ Đại tướng quân lại nổi lên lòng tham. Cả đám đột nhiên nhào tới, thậm chí có những kẻ nhìn như dán lên người Tình Văn Đình và Nhược Thủy. Những thứ trong tay các nàng mới chính là chí bảo.

Nhưng dù có tham lam đến mức nào, chỉ việc nhìn đôi mắt lạnh lùng trong veo của các nàng thì rốt cuộc cũng không ai dám xuất thủ. Mấy người này thoạt nhìn thì giống đã trọng thương nhưng ai dám đảm bảo họ không có hậu chiêu? Thêm nữa, trong tay các nàng đều là thiên địa chi khí có thực lực phi phàm.

Những kẻ may mắn sống sót cũng vì đồ vật mà điên cuồng cướp đoạt, tiếng chém giết lần nữa vang lên.

Diệp Sở không hề để ý đến bọn họ mà vẫn đang điên cuồng hấp thu sát khí chuyển hóa thành linh khí, hợp hai thành một chảy vào thể nội của mình.

“Tiên thiên cảnh tam trọng rồi!”

Tình Văn Đình thấy thực lực Diệp Sở đang tăng lên vùn vụt, nhìn sát khí kinh khủng dày đặc đang quấn quanh người hắn mà trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Lần này thực lực của Diệp Sở có thể tăng lên đến đâu?

Lực lượng sát khí của Tam Âm Thải Văn Sát Chu vốn tinh thuần và khủng khiếp. Nếu có thể luyện hóa thì hẳn sẽ khiến thực lực Diệp Sở tiến bộ phi phàm. Đây là kỳ ngộ không ai có được! Ai lại có thể luyện hóa Tam Âm Thải Văn Sát Chu khi vẫn ở Tiên thiên cảnh chứ?

Chỉ đặc biệt như Diệp Sở mới có khả năng làm được điều này. Nếu hắn có thể luyện hóa sát khí kinh khủng đến thế cho bản thân sử dụng thì Diệp Sở muốn thực lực không tăng vọt cũng là chuyện khó!

Tình Văn Đình tò mò, trợn mắt nhìn xem rốt cuộc Diệp sở có thể tăng lên bao nhiêu cấp, một hai tầng thì không cần phải nghĩ. Nếu Diệp Sở có thể tận dụng hết đám sát khí ấy, chỉ lên được một hai cấp thì đúng là quá mức phá hoại của trời.

Điều Tình Văn Đình muốn biết nhất là Diệp Sở có thể đột phá tam trọng được không, đi vào ngũ trọng mà hắn hằng mong muốn!

Tình Văn Đình siết chặt nắm tay, ánh mắt sáng quắc chiếu thẳng vào Diệp Sở như muốn chứng kiến hắn trưởng thành.

“Tiên thiên cảnh tứ trọng rồi!” Tình Văn Đình nhìn Diệp Sở mà trong lòng chờ mong, hy vọng Diệp Sở có thể đột phá tiếp.

Thực lực Diệp Sở vẫn không ngừng tăng lên, sát khí vẫn không ngừng dung nhập vào thể nội hắn. Cơ thể vốn đang sưng đỏ cũng bắt đầu dần dần xẹp xuống rồi khôi phục bình thường, chỉ có quần áo là bị ăn mòn rách bươm.

“Tiên thiên cảnh tứ trọng đỉnh phong!” Tình Văn Đình nhìn đám sát khí đã không còn bao nhiêu trên người Diệp Sở mà không kìm được phải lắc đầu, thầm nghĩ Diệp Sở muốn vào ngũ trọng e rằng rất khó. Hiện tại, sát khí còn không nhiều, không đủ cho hắn đột phá lần nữa.

Nhưng khi Tình Văn Đình đang thở dài, Diệp Sở đột nhiên quát lớn, sát khí lập tức dung nhập toàn bộ vào thể nội hắn. Cùng lúc đó, linh khí từ ngoại giới cũng trùng kích đi vào.

Cảnh tượng này khiến Tình Văn Đình kinh ngạc không thôi. Sát khí và linh khí đồng thời tràn vào thân thể hắn, hai luồng lực đối lập va chạm thì sao cơ thể hắn chịu nổi?

Nhưng kết quả lại nẳm ngoài dự liệu của mọi người, Diệp Sở một lần đã đột phá bình cảnh Tiên thiên cảnh tứ trọng mà bước vào ngũ trọng. Trên người hắn toát ra một khí thế dũng mãnh hơn xa lúc đầu.

“Tiên thiên cảnh ngũ trọng!”

Có người nhìn thấy cũng không kìm nổi mà kinh ngạc đánh giá Diệp Sở. Thực lực cỡ này cũng không tính là mạnh nhưng tăng vùn vụt như thế thì quá kinh khủng rồi. Trong một thời gian ngắn lên ba cấp, đây chính là tốc độ khiến họ phải ghen tỵ.

Bình thường họ tu luyện một tầng cũng phải mất ít nhất là nửa năm. Nhưng hắn lại đột phá ba tầng dễ dàng đến như thế?

Tuy có sát khí trợ gúp nhưng cũng không khỏi quá nhanh đi!

Dĩ nhiên, ai nấy đều cho rằng Diệp Sở là Sát linh giả. Chỉ có Sát linh giả mới có thể lợi dụng sát khí.

“Đi!” Thấy Diệp Sở mở mắt, Tình Văn Đình và Nhược Thủy đều hai miệng một lời. Mặc dù các nàng không biết con Sát Chu ấy đã đi đâu nhưng vẫn sợ nó trở lại lần nữa, chỉ có rời khỏi nơi này là an toàn nhất. Đồ vật đã đến tay nên có những thứ khác hay không cũng chẳng sao!

Tình Văn Đình thấy Diệp Sở còn đang nhìn về phía đám người đang cướp đoạt đồ vật. Nàng vốn cũng muốn cướp cho Diệp Sở vài món nhưng có thể tưởng tượng, bằng cơ thể đã thụ thương mà lúc này giao thủ với Đại tu hành giả là hành động không sáng suốt.

“Đi!”

Tình Văn Đình thấy Diệp Sở chấp thuận rời khỏi với mình bèn nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ. Lần này Diệp Sở vào nơi đây, ngoại trừ thực lực tăng vọt thì trước sau không hề chiếm được thứ gì tốt. Điệu bộ bình thản như vậy thật sự không giống với phong cách của hắn nha!

Tình Văn Đình tất nhiên không biết trong lòng Diệp Sở đang trăm hoa đua nở. Cho dù hắn không biết thỏi sắt đen kia là thứ gì, nhưng có thể khiến Tam Âm Thải Văn Sát Chu co rúc bất động nằm một chỗ thì có thể chứng minh giá trị của nó rồi.

Đặc biệt là khi tâm thần dung nhập vào trong mảnh sắt ấy, thấy nguyên linh của mình lại sinh động như nuốt phải xuân dược thì Diệp Sở lại càng cảm thấy nó là một vật phi phàm.

Cho dù không thể lấy được món gì khác nhưng đồ vật trong thiên hạ không phải đều của hắn. Có thể được một thứ như vậy thì cũng đủ khiến hắn hưng phấn không thôi. Huống chi Sát Chu đã nằm trong cơ thể hắn, từ từ tiết ra sát khí cung cấp đầy đủ cho bản thân tu luyện. Điều này cũng là kỳ ngộ khó cầu!

Mặc dù Nhược Thủy đã được Diệp Sở giúp khu trừ sát khí nhưng vẫn chịu thương thế không nhẹ. Nàng lê thân thể cùng Tình Văn Đình và Diệp Sở đi ra ngoài.

Kỷ Điệp và hoàng tử Đế quốc thấy vậy cũng đi theo. Đúng lúc mọi người cất bước rời khỏi chiếc cổng vòm của huyệt động thì nó đột nhiên phát ra tiếng ầm ầm không dứt. Quan tài ngọc chợt bắt đầu chìm xuống lòng đất, mộ huyệt vốn tạo bằng ngọc thạch bất chợt xuất hiện một khe nứt dài hẹp.

“Đi mau! Một huyệt sắp sập!”

Mọi người đều khẩn trương. Mặc dù người đến giờ này vẫn chưa đoạt được vật nào cũng không dám trì hoãn thời gian, cố nhịn đau mà chạy vội về phía ngoại giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.