Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 130: Cùng đến mộ Đại tướng quân




"Diệp Sở! Đứng lại!" Ngay lúc Diệp Sở vừa đi ra, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn. Diệp Sở quay đầu nhìn sang thì gặp ngay Thượng Quan Mẫn Đạtdẫn một đám người ngăn cản phía trước: "Biết rõ ngươi sẽ ra ngoài, bản công tử đứng đây chờ ngươi!"

Diệp Sở nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt, khóe miệng mang theo ý cười, hỏi: "Sao nữa đây? Đàm Diệu Đồng không thích ngươi, ngươi cũng muốn đổ hết trách nhiệm lên người ta à?"

"Diệp Nguyên Vọng để cho ngươi sống thêm ba ngày, bổn công tử lại không có kiên nhẫn như vậy. Hôm nay lập tức phế ngươi!" Thượng Quan Mẫn Đạt nhìn chằm chằm vào Diệp Sở: "Vì ngươi ta đã phải trả một cái giá quá đắt rồi!"

Diệp Sở lắc đầu nói: "Ngươi không thể trách ta! Tướng mạo một người là do trời sinh, tối đa cũng chỉ có thể trách cha mẹ ngươi thôi. Thật ra trước mặt Đàm Diệu Đồng ta vẫn nói tốt cho ngươi đấy. Thế nhưng Đàm Diệu Đồng lại nói với ta: ‘Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được!’ Dù ta không ngừng giảm yêu cầu của mình xuống nhưng cũng không thể tìm một nam nhân vẹo cổ mà!"

Nói đến đây, Diệp Sở thở dài một hơi: "Kỳ thật cũng không thể trách Đàm Diệu Đồng bắt bẻ ta cho được. Cổ bị vẹo thì vẫn có thể chữa trị, chữa cho tốt không chừng Diệu Đồng sẽ để mắt đến ngươi. "

"Ngươi muốn chết!" Thượng Quan Mẫn Đạt đã quyết ý muốn giết Diệp Sở. Đàm Diệu Đồng tuyệt đối không bao giờ nói như vậy, thằng này đang mượn lời bịa đặt để mắng mình.

Diệp Sở giật mình nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt: "Ngươi cũng biết Đàm Diệu Đồng yêu thích tính cách và con người ta? Thuần khiết thiện lương, đôn hậu trung thực lại anh tuấn. Biết rõ chỉ có giết ta ngươi mới có một tí cơ hội? Ta che dấu sâu như vậy mà đều bị ngươi phát hiện. Xem ra...cặp mắt kia của ngươi vẫn rất sáng đấy!"

Thượng Quan Mẫn Đạt giương mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Sở, gật nhẹ với tùy tùng bên người. Y không muốn nói nhảm với Diệp Sở nữa, trước tiên phế thằng này rồi nói sau. Về phần Đàm Diệu Đồng thích Diệp Sở, đó là chuyện không thể xảy ra.

Một tên cặn bã bại hoại mà thôi, sao có thể lọt vào mắt Đàm Diệu Đồng?! Trong mắt y, Đàm Diệu Đồng cuối cùng sẽ lựa chọn mình. Nhưng điều khiến Thượng Quan Mẫn Đạt bực bội chính là, Diệp Sở rõ ràng lừa gạt hắn một lúc lâu mà không có Đàm Diệu Đồng bên cạnh.

Một đám người đánh về phía Diệp Sở, trong số này có mấy gã Tiên Thiên cảnh. Tại Nghiêu thành, Thượng Quan Mẫn Đạt đã biết Diệp Sở là nhân vật Tiên Thiên cảnh nên lúc này mang theo tay không kém. Trong suy nghĩ của y, để đối phó với Diệp Sở thì vậy cũng đủ rồi.

"Phế hắn!" Thượng Quan Mẫn Đạt quát bảo bọn tùy tùng. Thân phận hắn tôn quý, giết một người thì tính là gì! Tuy cần thu liễm trước mặt Tình Văn Đình nhưng chỉ cần nàng không quấy nhiễu, trong Hoàng thành này có bao nhiêu người y không dám động vào?

"Ngươi không khỏi quá xem thường ta rồi!" Diệp Sở đột nhiên nở nụ cười. Lúc hắn chưa dung hợp nguyên linh chân nguyên, hắn đã đủ sức đối phó những người này. Thế nhưng bây giờ thực lực của hắn tăng vọt, những kẻ này làm sao có thể là đối thủ!?

Huy động cánh tay, Diệp Sở tránh thoát binh khí trong tay một gã Tiên Thiên cảnh. Một kích này bị ngăn trở, cương thiết đụng nhau đến tóe lửa.

Gã Tiên Thiên cảnh bị chấn lùi lại mấy bước, mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn Diệp Sở.

Không thèm để ý đối phương, trường đao trong tay Diệp Sở lần nữa quét ra ngoài, chém tới hai người, trực tiếp đánh bay họ khỏi vòng chiến. Nơi trường đao chém xuống xuất hiện một chiếc hố khá lớn.

Cả đám khuôn mặt cẩn trọng, liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời vung đao chém về phía Diệp Sở. Diệp Sở cũng không tránh né, giơ trường đao tiếp lấy.

"Keng keng..."

Trong tiếng cương thiết đụng nhau, ánh lửa lóe lên. Diệp Sở cùng đám người đồng thời lui về phía sau. Cánh tay Diệp Sở run lên, còn hổ khẩu những kẻ khác bị chấn đến chảy máu.

"Ngươi rõ ràng lại tiến bộ!" Thượng Quan Mẫn Đạt kinh ngạc nhìn Diệp Sở, trong lòng không dám tin. Có thể dùng lực một người ngăn trở nhiều tùy tùng của mình như vậy thì tên kia đã tiến bộ không chỉ một hai, tối thiểu cũng tăng lên mấy lần.

"Ta nói rồi, các ngươi không làm gì được ta!" Diệp Sở nhìn thẳng Thượng Quan Mẫn Đạt nói: "Nhường đường!"

"Lên!" Thượng Quan Mẫn Đạt gầm rú, y quát to một tiếng. Dù biết Diệp Sở cường hãn nhưng y vẫn cho rằng Diệp Sở vẫn không là đối thủ của phe mình.

Thượng Quan Mẫn Đạt tự mình cầm một thanh trường đao, hướng Diệp Sở chém tới.

Diệp Sở nghiêng người tránh đi, trường đao sượt cánh tay hắn hung hiểm đến cực điểm. Diệp Sở tuy tránh được một kích này nhưng công kích của đám tùy tùng cũng đồng thời vụt đến, muốn dồn Diệp Sở vào đường chết.

Diệp Sở hừ một tiếng, trường đao hoành ngang cản phá, chấn mấy người trường đao rời tay, hổ khẩu rách tơi tả. Nguyên một đám nhịn không được hét thảm lên, thân hình lui về phía sau.

"Cút ngay!" Diệp Sở cũng không có hứng thú chơi tiếp với đám người này, hắn muốn đến mộ Đại tướng quân trước Diệp Nguyên Vọng.

"Muốn đi? Ngươi nằm mơ!" Thượng Quan Mẫn Đạt không phải hạng xoàng, y vung đao chém về phía Diệp Sở.

Diệp Sở thấy thế, trường đao trong tay phá không xé gió chém ra, bắn thẳng đến yết hầu Thượng Quan Mẫn Đạt.

Thượng Quan Mẫn Đạt cho dù thực lực không kém nhưng khi thấy nơi yếu hại của mình bị công kích, cũng chỉ có thể thu tay lại ngăn cản. Trường đao quét ra, đánh bay đao của Diệp Sở, nhưng lực phản chấn cường đại khiến hắn không nhịn được lùi về phía sau hai bước.

Trong lòng Thượng Quan Mẫn Đạt kinh dị, thực lực y tuy không bằng Diệp Nguyên Vọng nhưng cũng đã đạt tới Tiên Thiên cảnh ngũ trọng. Nhưng một kích của Diệp Sở đã khiến cho y có cảm giác uy hiếp, hiển nhiên Diệp Sở cũng đã đạt đến cảnh giới tam, tứ trọng.

Hắn vừa đạt tới Tiên Thiên cảnh không lâu, giờ phút này đã có thực lực như vậy! Không khỏi quá nhanh đi!

Nhìn thấy Diệp Sở muốn ly khai, Thượng Quan Mẫn Đạt quát bảo đám tùy tùng: "Ngăn hắn lại!"

Mấy gã tùy tùng vội đuổi theo Diệp Sở hòng ngăn cản hắn. Diệp Sở tiện tay tóm lấy một tên, lực lượng bạo phát lên đối phương, hung hăng ném ra ngoài.

Mọi người đuổi đến bị thân thể gã kia chặn lại thì lập tức ngừng bước. Nhân cơ hội này, Diệp Sở nhảy vài bước, thân ảnh đã chui vào ngõ nhỏ mất hình.

"Ta không muốn chơi đùa với các ngươi, thế nên các ngươi cũng đừng chọc ta!"

Thanh âm Diệp Sở truyền tới, nhưng người đã không thấy đâu.

Thượng Quan Mẫn Đạt nhìn Diệp Sở đào tẩu mất, sắc mặt âm trầm khó coi. Y hung hăng đạp nát tảng đá lớn dưới chân, hừ một tiếng nói: "Bổn công tử trước giờ chưa từng bị ai trêu đùa, ngươi là người thứ nhất. Không giết ngươi thì khó có thể trừ mối hận trong lòng ta!"

Thượng Quan Mẫn Đạt kéo một tên tùy tùng lại: "Trở về nói cho phụ thân ta biết, ta muốn vào mộ Đại tướng quân, bảo lão phái mấy tên cường giả tới!"

"Thiếu gia, chuyện này..."

Sắc mặt mấy tên tùy tùng đại biến, bình thường Thượng Quan Mẫn Đạt mang một đám tùy tùng làm mưa làm gió thì cũng thôi, thế nhưng giờ phút này lại muốn xông vào Mộ Đại tướng quân? Y có biết cái nơi đó là địa phương nào hay không?!

"Như thế nào? Ngươi thích ý kiến à?” Thượng Quan Mẫn Đạt nhướng đôi mắt lạnh lẽo nhìn đối phương.

Tên tùy tùng lắc đầu lia lịa: "Em không dám! Chỉ là mộ Đại tướng quân không phải chuyện đùa, trong đó hung hiểm vạn phần. Thiếu gia đi vào, vạn nhỡ... Huống chi bằng tài sản của lão gia, muốn bồi dưỡng thiếu gia thành Đại tu hành giả cũng không khó. Cần gì phải mạo hiểm như vậy?"

"Bảo ngươi đi thì cứ phắn đê, lảm nhảm nhiều xẻo chim bây giờ?" Thượng Quan Mẫn Đạt không kiên nhẫn mắng: "Nói cho phụ thân ta biết, nếu lão không phái người đến được thì ta dù chết bên trong cũng đừng trách!"

Tên tùy tùng cười gượng, thầm nghĩ Thượng Quan Mẫn Đạt đây là bức cung. Có thể nhìn ra Thượng Quan Mẫn Đạt cố chấp như vậy, gã chỉ đành phải đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.