Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 127: Buổi tối được không?




Diệp Sở ôm Bạch Huyên, tay vuốt ve bờ mông tròn trịa của nàng, đồng thời ra sức mút chiếc lưỡi thơm tho mềm mại. Thân thể nàng khẽ ưỡn lên, giống như chủ động dâng hiến đôi môi cho Diệp Sở, hơi vụng dại nhưng lại vô cùng nồng cháy.

Bạch Huyên ngồi trên người Diệp Sở mặt nóng bừng, trán đượm mồ hôi, hô hấp dồn dập, thân thể run rẩy không ngừng.

Diệp Sở vẫn ôm chặt nàng, vì hô hấp khó khăn nên đành phải rời bỏ đôi môi nóng bỏng. Ngắm khuôn mặt kiều diễm thành thục của nàng, hắn không thể kiềm chế sắc tâm được nữa, tim đập mạnh liên hồi, muốn được tấc tiến thêm thước.

Bạch Huyên nhìn thẳng vào đôi mắt đầy dục vọng của Diệp Sở thì mặt càng đỏ hơn, đôi ngươi đã mờ dần bởi ý loạn tình mê, trong phút chốc không còn giữ được sự bình tĩnh nữa. Hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt khiến hô hấp nàng rối loạn, càng nép sát vào lòng Diệp Sở, cảm giác được từng nhịp đập của con tim.

Thân thể Bạch Huyên thành thục, đường cong vô cùng dụ người, thân người đầy đặn cho cảm giác mềm mại như nhung, dùng tay sờ vào mượt như ngọc. Tay Diệp Sở ve vuốt chiếc eo mảnh khảnh của Bạch Huyên, mặc dù cách lớp y phục nhưng cảm giác vẫn hết sức chân thật.

"Bạch Huyên tỷ!" Diệp Sở không kiềm được khẽ hô.

“Ừm! Bạch Huyên ậm ừ có chút ngại ngùng. Nàng ngồi trên người hắn nên có thể cảm giác được hắn đã bắt đầu xuất hiện phản ứng của nam nhân.

Bạch Huyên nhìn Diệp Sở vô cùng dịu dàng, mái tóc dài thoáng che khuôn mặt cộng thêm đôi mắt long lanh thục mị thoáng hiện phía sau, đôi môi hồng nhuận đến mê người.

“Ngươi thật háo sắc!” Bạch Huyên nắm lấy cánh tay Diệp Sở đang len vào y phục, liếc mắt nhìn hắn.

Diệp Sở vẫn ôm nàng trên đùi, đầu ép vào bả vai, hít hà từng đợt hương thơm tỏa ra trên người Bạch Huyên, khẽ thở dài: “Ta từng nghĩ sẽ thối nát đến tận cùng, tận tình hưởng đủ hương vị nhân gian. Mỗi sớm mai ngủ dậy đều có người mới bên cạnh, từng ngày qua càng chìm trong mỹ sắc, khó tìm người ghìm cương ngựa . Ta từng đọc một đoạn văn: “Cả đời người có thể dễ dàng tìm thấy nữ nhân khiến trái tim mình chìm đắm nhưng có quá nhiều người cả đời đều chìm trong u mê, cuối cùng cho dù ngộ đại đạo hay lựa chọn dạo chơi nhân gian thì đều không dám xem thường tình cảm như vậy, ta nghĩ hiện tại mình giống như thế...”

Bạch Huyên nghe thấy những lời Diệp Sở bộc bạch thì không khỏi phải bật cười: “Ngươi mới bao nhiêu mà đã bày đặt tỏ ra phong trần, như trải qua không biết bao nhiêu người thiếu nữ rồi ấy.”

Diệp Sở cười cười, con người sáng quắc: “Có lẽ do trước giờ đàng điếm quen rồi, đối mặt với nữ nhân xinh đẹp không có sức kháng cự như Bạch Huyên tỷ thì ta luôn háo sắc vô cùng.”
“Ngươi còn dám thừa nhận?!” Bạch Huyên nhẹ nhàng cấu vào eo Diệp Sở: “Mau buông ra, hiện tại đột nhiên ta cảm thấy nam nhân đều dối trá đáng sợ, thấy nữ nhân xinh đẹp đều xáp vào. Tên có tiềm lực hoa hoa công tử như ngươi, sợ rằng nữ nhân sau khi vào tay ngươi sẽ không bao giờ nhìn lại nàng lần nào nữa.”

Diệp Sơ vẫn không buông Bạch Huyên, cảm giác thân thể đầy đặn của nàng: “Ta từ nhỏ đã không chống cự được hấp dẫn, chưa bao giờ phủ nhận có sắc dục với Bạch Huyên tỷ. Nhưng trước giờ ta chưa hề nghĩ với tỷ chỉ toàn tình dục, mặc dù ta háo sắc đã quen nhưng bên cạnh Bạch Huyên tỷ thì lòng ta như lắng đọng lại. Có lẽ ta cũng có tham lam thân thể tỷ nhưng vẫn mang rất nhiều tình cảm.”

Bạch Huyên nghe hắn cảm khái, nhìn vào đôi mắt đầy thâm thúy của Diệp Sở cảm giác nhìn không thấu, cảm giác hắn có vô số kinh nghiệm gió trăng.

Những lời bộc bạch không hề che dấu của Diệp Sở khiến nàng vô cùng ngượng ngùng, phải như do kẻ khác nói thì đã ăn ngay bạt tai rồi. Nhìn vào đôi mắt đầy thu hút của hắn khiến nàng vô cùng xúc động.

“Ngươi bại hoại quá thể! Rất biết lừa gạt cô bé!” Bạch Huyên thơm nhẹ nhàng trên môi Diệp Sở.

Diệp Sở lờ xem như đây là ám hiệu của Bạch Huyên, tay tiến vào trong y phục của nàng, dừng ngay chỗ ngực không chút khó khăn. Tay từ từ áp lên đồi núi mềm mại của nàng. Bạch Huyên không giữ được nữa muốn chặn lại không cho hắn lộn xộn thêm nhưng Diệp Sở khẽ động người đã khiến nàng hoàn toàn vô lực.

Diệp Sở không ngừng xoa nắn đôi gò bồng đảo ngồn ngộn, từng đợt từng đợt khiến hô hấp Bạch Huyên rối loạn, hơi thở dồn dập, tròng mắt mở to, có thể thấy dấu hiệu mê loạn.

Diệp Sở vẫn chưa thỏa mãn với bao nhiêu đó, tay từ sau trượt xuống dừng tại kiều đồn nàng, dùng sức bóp bóp vô cùng co dãn.

Bạch Huyên bị Diệp Sở trêu đùa liền ngắt eo hắn mấy cái.Tay Diệp Sở vẫn không hề chịu yên, càng trượt xuống chạm vào bắp đùi, ngay chỗ hết sức nhạy cảm.

Thân thể nàng cứng đờ, mê loạn ôm đầu Diệp Sở, dán lên đôi môi hắn, lưỡi không đưa vào trong miệng, chỉ biết đẩy ra.

Tay Diệp Sở đặt ngay trên đùi bên trong quần lót, cảm giác da thịt mềm mại, hơn nữa lại vô cùng gần nơi mẫn cảm nhất. Bạch Huyên uốn éo thân thể cố gắng không cho Diệp Sở tiếp xúc tới nơi đó.

“Không được!” Bạch Huyên lắc đầu, đôi mắt khép hờ, mị nhãn như nước vô cùng kiều diễm.

Khuôn mặt đỏ ửng như gà chọi, thân thể mềm mại cũng dần nóng lên. Ngay lúc Bạch Huyên chặn tay Diệp Sở lại thì ngón tay hắn đã thăm dò vào trong, cảm giác trơn láng. Thân thể Bạch Huyên lập tức cứng đờ, hết sức căng thẳng. Chỗ mẫn cảm nhất bị đụng chạm khiến nàng không thể chịu đựng được kích thích như thế.

Bạch Huyên ôm chặt lấy Diệp Sở, không cho hắn tiếp tục sờ loạn nữa. Hô hấp của nàng càng lúc càng kịch liệt, thân thể rung động, mặt đỏ bừng hết sức khó coi. Tuyết đồi dán trên người Diệp Sở, hắn có thể cảm giác được sự co giãn ở nơi đó.

Thấy Diệp Sở vẫn tiếp tục ra sức, Bạch Huyên càng ôm chặt lấy không cho Diệp Sở cởi ra, “Không được! Không được mà!”

Trong tâm trí Bạch Huyên vẫn giữ được chút lý trí, chỉ tay ra phía ngoài: “Hiện giờ là ban ngày!”

Diệp Sở nhìn theo hướng tay Bạch Huyên chỉ, trông thấy mặt trời bên ngoài hết sức chói mắt.

“Hiện tại dừng lại được không?!” Sắc mặt Bạch Huyên đỏ như gấc, nàng cảm giác chỗ đó của nàng đang rỉ ra ướt đẫm quần lót, không còn dũng khí nhìn thẳng Diệp Sở nữa.

Diệp Sở có thể nhìn ra Bạch Huyên đã động tình, lại nhìn ra bên ngoài lần nữa, không khỏi thấy phẫn hận muốn bắn mặt trời rớt xuống, trong lòng âm thầm hỏi thăm tổ tiên mười tám đời Hậu Nghệ. Sao lúc này không xuất hiện bắn rớt mặt trời!?

Bị Bạch Huyên ép chặt tay, Diệp Sở biết rằng muốn Bạch Huyên làm chuyện đó giữa ban ngày là chuyện không thể. Hắn có thể đạt tới mức này là hạn mức lớn nhất rồi.

“Vậy ý của Bạch Huyên tỷ là buổi tối thì có thể sao?” Diệp Sở nhìn Bạch Huyên mỉm cười đầy dâm đãng.

“Đi ra ngoài! Hừm… ra ngoài ngay!” Bạch Huyên không có dũng khí trả lời câu hỏi của hắn. Nàng bấm bấm tay hắn, thẹn thùng đến mức không dám ngẩng đầu lên.

“Trước hết Bạch Huyên tỷ phải trả lời ta, buổi tối có được hay không?” Diệp Sở nhìn Bạch Huyên, đôi mắt bộc lộ sự quật cường.

Bạch Huyên hoàn toàn bị Diệp Sở đánh bại, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của hắn đành phải cắn chặt răng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.