Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 120: Muốn biết?




Cánh tay Diệp Sở đánh lên tảng đá lớn khiến nó nổ nát trong nháy mắt, đá vụn bạo liệt ra bốn phía. Cự thạch vốn đang chắn đường Diệp Sở trong nháy mắt bị đánh nát bấy.

Từ cánh tay Diệp Sở tuôn trào ra một luồng lực đạo mang theo ý cảnh vô biên, nhẹ nhàng đánh cho tan nát hết thảy chướng ngại vật.

"A..."

Bị vô số đá vụn bắn phá, từ phía sau cự thạch bỗng có tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tu hành giả điều khiển cự thạch lập tức bị giết chết ngay tại chỗ.

Lực lượng cuộn trào ầm ầm công phá, ý cảnh tuôn trào như thế chỉ có đại tu hành giả tài năng mới có thể thi triển được, uy lực một kích này cũng đã tương đương với lực công phá của đại tu hành giả.

Không chỉ Đàm Diệu Đồng ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, mà ngay cả Diệp Sở cũng khó tưởng tượng nổi. Ban đầu hắn chỉ biết mình cần phải phát tiết lên cự thạch, nhưng không ngờ lại tạo ra một lực đạo xung kích mạnh mẽ đến như vậy.

Diệp Sở nhìn thoáng qua cánh tay đã khôi phục, không nhịn được hít sâu một hơi. Hắn thầm nghĩ thân pháp của Lão phong tử này quả nhiên là xài được, nhờ nó mà lực lượng trùng kích trong cơ thể mới thoát ra ngoài, bằng không là lần này mình chết chắc!

Diệp Sở cảm giác được ý cảnh trên cánh tay sau khi tuôn trào ra thì toàn thân đã khôi phục lại sự minh mẫn, Nguyên linh chân nguyên cuồng bạo biến mất tăm mất tích, thay vào đó là khí tức ôn hòa của Đại tu hành giả dung nhập vào cơ thể. Chỉ có điều trong thời gian ngắn Diệp Sở không thể nào luyện hóa hết được, mà cần phải từ từ hấp thụ.

Chỉ cần như thế, Diệp Sở cũng cảm nhận được bản thân mình đã lột xác.

Diệp Sở muốn tự thân cảm nhận tinh tế sự biến hóa này, tìm hiểu cách luyện hóa chân nguyên ngay tức khắc nhưng chỉ tiếc thời điểm này rất không thích hợp.

Diệp Sở kéo Đàm Diệu Đồng chạy theo phương hướng mình vừa mới trùng kích ra.

"Diệp Sở, ngươi thật sự luyện hóa Nguyên Linh Chân nguyên?" Đàm Diệu Đồng nhìn Diệp Sở chăm chăm, không tin vào mắt mình mà hỏi, đồng thời trong lòng ngập tràn hiếu kỳ.

Nguyên linh tinh hoa của Đại tu hành giả cũng bị Diệp Sở hấp thu, hẳn là hắn sẽ lột xác ngoạn mục. Nói không chừng còn có thể sở hữu kỹ năng của Đại tu hành giả cũng chưa biết chừng.

Thật sự khó mà biết được Diệp Sở có kế thừa được lĩnh ngộ của đại tu hành giả hay không?

Diệp Sở không có thời gian trả lời Đàm Diệu Đồng về vấn đề này, một mạch kéo nàng chạy về phía trước. Khó khăn lắm mới xông ra khỏi đám cự thạch của đối phương, giờ lo mà cắm đầu thoát ra khỏi huyệt động, bằng không để cho đối phương lại dùng cự thạch ngăn trở lần nữa thì sẽ vô cùng phiền phức.

"Đứng lại!"

Một kích vừa rồi mặc dù giết chết vài Tu hành giả nhưng vẫn có người may mắn sống sót. Thấy Diệp Sở chạy trốn, họ liền huy động binh khí đâm về phía hắn nhằm cản trở.

"Cút!"

Diệp Sở quát một tiếng, cánh tay trực tiếp vung lên về phía vũ khí của đối phương.

Diệp Sở dùng sức mạnh cơ bắp chấn binh khí đối phương văng thẳng ra ngoài. Hai gã Tiên thiên cảnh chưa đạt tới Tu hành giả liền kêu thảm, văng vào vách động hôn mê bất tỉnh.

Đôi mắt đẹp của Đàm Diệu Đồng lưu chuyển, kìm lòng không được mà liếc nhìn cánh tay Diệp Sở mà thầm nhủ quả nhiên Diệp Sở thu được lợi ích không nhỏ. Bằng không, chỉ với thực lực của hắn tuyệt đối không thể dùng thân thể ngăn trở binh khí sắc bén mà không hề tổn hao gì.

Hắn vẫn một mực phóng ra khỏi đường hầm.

"Đuổi theo!"

Những Tu hành giả khác dĩ nhiên phải liều chết không cho đối phương chạy thoát, cả đám nổi giận la ó truy đuổi theo.

Tuy nhiên đường trong huyệt động vốn bị ngăn trở, bọn họ phải lòng vòng tránh các khối cự thạch nên tốn không ít thời gian. Đến khi đuổi ra tới cửa động thì đã không còn thấy bóng dáng Diệp Sở đâu cả.

"Ngươi cầm lấy hộp ngọc rồi hội họp với mọi người đi!" Diệp Sở sau một lúc chạy như điên bèn đưa hộp ngọc cho Đàm Diệu Đồng: "Nhớ phải tìm cho được các nàng, cả ngựa nữa... Lập tức rời khỏi đây ngay!"

"Còn ngươi?" Đàm Diệu Đồng nghi ngờ hỏi Diệp Sở.

"Những người này nhất định sẽ đuổi theo ta! Ta sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng!" Diệp Sở nói với Đàm Diệu Đồng.

"Như vậy quá nguy hiểm!" Đàm Diệu Đồng lắc đầu: "Tốt nhất là ngươi đi cùng chúng ta, thực lực của Tình Văn Đình và Diệp Tĩnh Vân cũng không hề yếu. Bọn họ có thể chia sẻ áp lực với ngươi."

Diệp Sở cười cười nói: "Ta mới vừa luyện hóa xong chân nguyên nên cần tìm một nơi để tĩnh tu để lợi dụng tối đa cơ hội này, cho nên không thích hợp đi cùng các người... Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực."

"Ngươi..."

Đàm Diệu Đồng còn muốn nói thêm nhưng lại bị Diệp Sở cắt ngang, ấn hộp ngọc vào trong tay Đàm Diệu Đồng: "Đi đi, ta và ngươi đi cùng sẽ không phát huy được tốc độ, cũng không thể toàn lực hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng."

Đàm Diệu Đồng nhận lấy hộp ngọc, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ngươi cẩn thận một chút, nếu đụng phải đối phương thì cũng đừng cố liều mạng."

Đàm Diệu Đồng rời đi.

Diệp Sở đưa mắt nhìn về phương hướng của đối phương, ánh mắt dần trở nên sắc bén. Đang lo không tìm được người trợ giúp hắn rèn luyện, giờ này bọn người kia thật đúng lúc mà.

Đám người truy đuổi rất nhanh xông tới, trong đó có cả hai tên Tiên thiên cảnh vừa giao thủ với Diệp Sở.

Bọn họ nhanh chóng bao vây xung quanh Diệp Sở, hai người trong đó trầm giọng hỏi: "Các hạ cuối cùng là đã sử dụng thủ đoạn gì mà có thể đánh xuyên qua cự thạch, gây thương tích nặng cho thôn dân tộc ta?"

Diệp Sở cười, nhìn chằm chằm vào cả nhóm: "Các ngươi muốn biết?"

"Mời các hạ chỉ giáo!" Trong lòng hai người rúng động. Vốn họ cho rằng đối phương sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nào biết đâu đối phương lại giở thủ đoạn trong nháy mắt đánh xuyên qua cự thạch.

Thấy thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh Diệp Sở đã mất hút. Điều này bọn họ không nhịn được mà nhíu mày, thầm nhủ phải tốc chiến tốc thắng rồi nhanh chóng đuổi theo giải quyết nữ nhân kia thì mới không để lộ bí mật này ra ngoài.

"Các ngươi đã muốn biết thì ta nói cho các ngươi hay!" Diệp Sở gầm lên một tiếng, cánh tay thẳng tắp quét ra ngoài.

Thiên địa linh khí bốn phía đột nhiên chợt náo loạn, giống như một luồng gió cuốn về phía hai người. Đồng thời, một cỗ ý cảnh rộng lớn như biển cũng bùng ra, hào quang đại thịnh mang theo uy áp không thể ngăn cản nổi ầm ầm tiến tới.

"Các ngươi còn tưởng rằng ta vẫn như lúc trước sao?" Diệp Sở cười lớn.

Hai người nọ cảm thấy khó hiểu trong lòng, nhưng đến khi một kích của Diệp Sở đánh lên người bọn họ thì cả hai mới hiểu được những lời này là có ý gì, lập tức kinh hãi tột độ.

Lực lượng mạnh mẽ trùng kích khiến cả hai muốn thu chưởng rút lui về phía sau nhưng lúc này đã chậm. Diệp Sở đột nhiên phát lực, chấn cho hai người bay ngược ra sau, trong ánh mắt ngập tràn hoảng sợ.

"Ngươi... Ngươi..."

Một người trong đó lảo đảo đứng lên, đưa tay chỉ vào Diệp Sở nhưng không sao nói thành lời.

Hai người bọn họ hợp lực vào một kích, thế mà vẫn bị chấn cho huyết khí quay cuồng.

Thời gian trôi qua chưa được bao lâu, sao thực lực đối phương lại bất ngờ tăng vọt tới tình trạng này?

Không chỉ là hai người họ hoảng sợ mà những người truy đổi Diệp Sở còn lại cũng ngây ngốc. Thấy ánh mắt Diệp Sở quét về phía mình, cả đám liền hoảng hốt lùi về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.