Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 112: Biến cố




Một nam tử từ trong động đi ra. Gã đi đến trước mặt Diệp Sở và Đàm Diệu Đồng, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
"Ngươi mới gọi ta sao?" Diệp Sở thấy Đàm Diệu Đồng căng thẳng liền khẽ vỗ vào tay ý bảo nàng hãy bình tĩnh. Cảm xúc mềm mại trơn mịn khiến Diệp Sở không nhịn được phải thầm rung động: "Tại sao? Chúng ta vừa lúc đi ngang qua nơi này, nhìn thấy huyệt động lớn như vậy bèn tò mò đi vào xem một chút."
Sắc mặt nam tử lúc này mới hơi hòa hoãn: "Huyệt động này là của thôn trang chúng ta nên không cho phép người ngoài bước vào. Các ngươi nên rời thôi."
"Tại sao?" Diệp Sở tức giận bất bình hỏi: "Đây là huyệt động trời sinh đất tạo, tại sao chúng ta không thể tiến vào?"
"Ta nói không thể là không thể!" Nam tử quát lại Diệp Sở bằng khí thế vô cùng bá đạo.
"Được rồi!" Diệp Sở thở dài, lẩm bẩm mắng nhỏ một câu: "Một cái động nát mà thôi, làm như bản công tử muốn đi vào đó lắm vậy!"
Nam tử thấy Diệp Sở đưa Đàm Diệu Đồng đi khỏi liền thở phào nhẹ nhõm bèn xoay người tiếp tục đi sâu vào trong động. Yêu Nguyên Thảo đến kì thu hoạch đã khá nhiều nên gã muốn hái một ít mang về thôn trang.
Khi gã mới vừa đi vào không lâu, Đàm Diệu Đồng và Diệp Sở chợt xuất hiện lần nữa, cũng bước theo hướng gã vừa đi vào bên trong.
"Hì hì, ngươi thật là hư hỏng! Khó trách Văn Đình bảo ta nên tránh xa ngươi." Đàm Diệu Đồng không nén nổi phải che miệng cười. Vừa rồi thấy có người đã khiến tim nàng đập thình thịch nhưng không ngờ Diệp Sở lại mặt không đổi sắc chém gió như thần. Lời của hắn tuy không quá cao minh nhưng thần thái tự nhiên đã thật sự khiến người ta phải tin sái cả cổ.
"Tình Văn Đình thầm mến ta, sợ ngươi gần gũi với nhau khiến ta không quan tâm tới nàng, cho nên mới muốn ngươi không để ý tới ta." Diệp Sở nhún nhún vai nói: "Bằng không Tình Văn Đình tại sao lại lo lắng cho ta đến như vậy?"
"Ngươi còn rất tự kỷ!" Đàm Diệu Đồng cũng cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ chẳng lẽ mình còn không biết tính Tình Văn Đình à? Làm sao lại thích ngươi? Diệp Sở thật thích tự dát vàng lên mặt!
Nhìn nụ cười điên đảo chúng sinh Đàm Diệu Đồng, Diệp Sở không nhịn được muốn trêu chọc nàng bèn ghé đầu tới khiến mũi hắn hầu như dán vào mái tóc dài óng ả, đồng thời ngửi được hương thơm đang tỏa ra say đắm.
"Nếu ta thật sự là một người xấu, Diệu Đồng có để ý đến ta hay không?" Diệp Sở mỉm cười, hơi thở khẽ vờn trên mặt Đàm Diệu Đồng.
"A..."
Đàm Diệu Đồng đỏ mặt như táo chín. Thấy Diệp Sở cơ hồ dán sát mặt vào mình bèn không nhịn được la hoảng lên, sắc mặt đỏ rực khiến nàng kiều mị vô cùng.
Nhưng cảnh đẹp này Diệp Sở căn bản không tâm tư thưởng thức. Hiện giờ hắn đang muốn khóc rống lên mà nghĩ, không có chuyện gì trêu chọc Đàm Diệu Đồng làm gì? Tiếng kêu này không kinh động nam tử kia mới lạ.
Quả nhiên, nam tử kia từ bên trong xông ra. Nhìn thấy Diệp Sở cùng Đàm Diệu Đồng, sắc mặt âm trầm cực độ.
"Tiểu tử giỏi lắm! Suýt chút nữa đã bị ngươi lừa!" Nam tử tức thì nóng giận, thầm nhủ nếu để cho hắn tiếp tục xâm nhập, lỡ như hắn biết huyệt động bí mật thì làm sao bây giờ?
Đàm Diệu Đồng thấy nam tử đi ra ngoài bèn nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt bối rối pha lẫn ý xin lỗi.
Diệp Sở nhìn Đàm Diệu Đồng cười cười, tỏ ý bảo không cần quan tâm. Diệp Sở đi về phía trước, nếu tránh không được vậy thì phải nghĩ biện pháp giải quyết người này, không để cho gã truyền tin ra.
"Bảo ngươi đi ngươi lại không đi, vậy cũng đừng trách ta!" Nam tử gầm lên, đột nhiên tung ra một kích vô cùng bá đạo. Linh khí bốn phía theo từng động tác của gã phóng tới trấn áp Diệp Sở.
Nam tử nghĩ thầm, lấy thực lực Tiên Thiên cảnh của mình thì một chiêu đã đủ xử lý người này rồi. Nhưng không ngờ thiếu niên trước mặt lại không tránh không né mà chỉ nhếch miệng cười rồi tung một quyền vào một kích của gã.
"Đùng..."
Sau khi va chạm, nam tử bị đánh bay ra ngoài, cánh tay bị chấn cho rung động không dứt. Cơn đau truyền tới óc khiến gã không nhịn được phải hít sâu một hơi.
"Ngươi cũng là Tiên Thiên cảnh!" Nam tử lồm cồm bò dậy, kinh hãi nhìn Diệp Sở. Gã bỗng nhiên hiểu ra, một Tiên Thiên cảnh đi vào nơi này tuyệt đối không phải là tình cờ. Chẳng lẽ đối phương biết được bí mật của huyệt động?
Nghĩ tới đây, sắc mặt nam tử kịch biến. Nếu bí mật bị truyền đi, thôn của mình hẳn không có khả năng tiếp tục sở hữu Yêu Nguyên Động nữa. Bao nhiêu người sẽ đến cướp đoạt Yêu Nguyên Thảo? Thôn trang mình mặc dù rất mạnh, nhưng cường giả trên đời cũng không ít. Mấy năm trước không phải đã từng bị một người cướp đoạt Yêu Nguyên Thảo rồi nghênh ngang đi mất sao?
"Ở lại chơi với ta một lúc nào!" Diệp Sở tung một kích chụp tới đối phương, muốn đem nhanh chóng thu thập gã.
Nam tử chợt biến sắc, toàn thân chuyển động mạnh mẽ rồi lập tức bỏ chạy về một hướng. Một kích vừa rồi đã khiến gã biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Sở. Đã như vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng trở lại thôn trang.
Nhanh chóng chạy về một hướng, gã cũng không lo mình sẽ bị đuổi kịp. Huyệt động này rất phức tạp. Nếu gã muốn chạy trốn, cho dù đối phương muốn bắt mình thì cũng phải cực kỳ khó khăn.
"Nếu ngươi muốn chạy trốn thì cũng phải hỏi ta có đồng ý hay không đã chứ!"
Lúc nam tử sắp chui vào một cửa động khác, Diệp Sở không biết từ nơi nào hiện ra chắn trước mặt rồi tung ra một kích chấn gã phải văng ra ngoài thêm lần nữa.
"Đáng chết!" Nam tử mắng to một tiếng, lấy cánh tay sưng đỏ toàn lực đỡ một kích của Diệp Sở, âm thanh xương cốt rạn vỡ răng rắc vang lên.
"A..." Nam tử thét lên thảm thiết, ánh mắt quét về một bên muốn lắc mình tiến vào một cửa động khác.
Diệp Sở thế công liên miên không dứt, người thôn trang này quả thật rất mạnh. Nhưng so chiêu thức tinh diệu há có thể vượt qua Diệp Sở, rất nhanh đã bị Diệp Sở đánh cho cắm mặt xuống đất.
Diệp Sở một kích đánh lên cổ đối phương khiến gã hôn mê. Hắn không giết đối phương, một kích kia đủ để đối phương hôn mê một ngày. Với thời gian này hắn đã hái đủ Yêu Nguyên Thảo rồi.
Đàm Diệu Đồng thấy Diệp Sở chỉ chấn ngất người này bèn tò mò nhìn Diệp Sở rồi hỏi: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giết hắn chứ? Văn Đình nói ngươi giết người không chớp mắt mà!"
"Ngươi cho ta là ma đầu hiếu sát sao?" Diệp Sở đảo cặp mắt trắng dã nói. Đàm Diệu Đồng che miệng cười khẽ, nghĩ thầm Tình Văn Đình thật đúng là muốn vấy bẩn danh tiếng Diệp Sở. Nghĩ đến hàng chữ trên tường thành, Đàm Diệu Đồng lại càng cảm thấy Diệp Sở càng không giống các thiếu niên khác, xú danh so với người khác cũng hơn rất nhiều.
"Đi thôi!" Diệp Sở đưa tay kéo Đàm Diệu Đồng, nhanh chóng đi vào chỗ sâu trong huyệt động.
Đàm Diệu Đồng bị Diệp Sở kéo tay mà tim đập thình thịch. Nàng len lén nhìn thoáng qua Diệp Sở, thấy ánh mắt Diệp Sở trong suốt và chăm chú nhìn phía trước thì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Tự mình nghĩ nhiều, Diệp Sở căn bản không có tâm tư chiếm tiện nghi của ta!"
Diệp Sở cảm giác được lòng bàn tay Đàm Diệu Đồng thả lỏng, cảm giác sự ấm áp và trơn mịn khiến Diệp Sở không nhịn được muốn xoa nắn một phen nhưng lại cố gắng áp chế ham muốn này. Diệp Sở hiểu rất rõ, chỉ cần hắn có một cử động mất tự nhiên, Đàm Diệu Đồng cũng sẽ giống như chú chim nhỏ chấn kinh mà tránh ra.
Đến lúc đó, thật sự là được không bù nổi mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.