Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 100: Tình yêu nam nữ




Bạch Huyên cảm nhận hô hấp dồn dập của Diệp Sở, đương nhiên nàng cũng hiểu hắn đang muốn gì, sắc mặt đỏ lựng, không có dũng khí đối mặt với hắn. Dù rằng nàng rất thích cảm giác tựa sát vào người Diệp Sở nhưng lúc này thì... trong lòng vô cùng giằng co.

“Diệp Sở, chúng ta không được!” Thanh âm Bạch Huyên run rẩy, mặt đỏ bừng nóng hổi, dù rất khó khăn nhưng cuối cùng nàng cũng phải ngăn cản.

Diệp Sở nắm lấy tay Bạch Huyên đặt ở ngực của mình: “Ta từng nghe nói tình cảm nam nữ có một cảnh giới, vượt qua mức cảm mến nhưng chưa tới tình yêu, nằm trong khoảng giữa tình yêu và tình bạn, lấy thân tình làm bình phong. Loại cảm giác mập mờ này như vị ngọt dịu quấn quanh đầu lưỡi, lại chất chứa u sầu trong lòng.

Bạch Huyên đang được Diệp Sở ôm chặt, thân hình mềm mại dựa vào, lắng nghe lời Diệp Sở nói thì ngẩng lên nhìn hắn: “Như vậy không phải rất tốt sao?”

“Chuyện nam nữ thì sao có thể cân đo đong đếm, biết thế nào là tốt hay không tốt. Tình cảm trên thế gian nếu như không phải ngày càng sâu đậm thì chỉ đành mỗi người mỗi ngả. Ôn tình mập mờ khiến người ta si mê, đến cuối cùng thì luôn tan tành xác pháo, thua đến mức hồ đồ, lâm vào tình cảnh trời đất tối đen. Rồi đến lúc nếu không từ bỏ thì hai người không thể tách ra được nữa!” Diệp Sở nói đến đây, sắc mặt vẫn bình thản lặng nhìn Bạch Huyên: “Từng nghe được câu này: Mập mờ trong lòng khiến lưng cõng sự ngại ngùng hoặc tội ác. Ta vẫn luôn cho rằng, nhân sinh trên đời thì cứ làm theo suy nghĩ, cần gì phải lo trước sợ sau, không ai lại không muốn tận hưởng lạc thú trước mắt mà thôi. Nhân sinh đắc ý thì mới thành cuộc sống.”

Bạch Huyên phì cười: “Nào có ai như ngươi khuyên người chỉ hành lạc, khó trách thanh danh ngươi lại thối tới mức này, quả nhiên là hoa hoa công tử! Không biết đã lừa gạt tình cảm của bao nhiêu thiếu nữ rồi.”

“Chỉ cần nội tâm vui vẻ, há cần phải quan tâm mấy cái danh vớ vẩn như vậy.” Diệp Sở lắc lắc đầu: “Từng có người nói cho ta biết: Nàng được hưởng thụ cảm giác kỳ diệu không tài nào nói rõ, cho dù một người mỗi người đi một ngả thì nàng cũng vô oán vô hối.”

Bạch Huyên nhìn đôi mắt thâm thúy của Diệp Sở vô cùng chăm chú, không biết ai lại nói với hắn những lời này, nhẹ nhàng tựa lên bả vai Diệp Sở, chờ hắn trả lời.

“Lúc đó ta cũng suy nghĩ nhiều lắm. Nếu như…nếu như có thể đi tới tận cùng trên con đường ấy, liệu rằng có thể buông bỏ mà không hề cố chấp hay không? Người khác loài vật rất nhiều, ở động vật không thể nào giống con người có tình cảm trước những kích thích cuộc đời. Nếu có một ngày không thể ở bên nhau, mỗi người một ngả, sau này thành người xa lạ, thậm chí là cừu nhận thật sự không thể cười sảng khoái bỏ qua hay sao?” Diệp Sở nhìn thẳng đôi mắt Bạch Huyên: “Kiếp trước ta là người thối nát ham mê tửu sắc, chỉ nằm sấp trên giường nữ nhân chẳng cần ngợi chuyện chơi mập mờ. Có đôi khi quả thật do ta sợ, sợ có một ngày nếu có cảm tình đạt đến mức “người gầy hơn hoàng hoa” thì sẽ thế nào đây?”

“Làm sao lại mỗi người đi một nơi, sao phải như thế?!” Bạch Huyên nhìn chằm chằm đôi mắt thấu hiểu nhân gian của Diệp Sở, đau nhói trong tim, cảm thấy rốt cuộc Diệp Sở phải chịu đựng chuyện gì, đến mức cảm giác kiếp trước là một người thối nát.

Tình cảm của Diệp Sở khiến Bạch Huyên vô cùng phức tạp. Giống như lời hắn nói vậy, lưng chừng ở mức tình bạn và tình yêu, lấy thân tình để lấp liếm, nhưng thật sự chỉ có hai sự lựa chọn thôi hay sao?

Bạch Huyên trầm mặc suy nghĩ. Tình cảm đơn giản chỉ hai kiểu, sâu đậm hoặc hời hợt. Bạch Huyên thử nghĩ tới xa xôi tình cảm với Diệp Sở ngày càng nhạt đi, chỉ nghĩ thôi đã khiến nàng muốn phát điên.

Bạch Huyên đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Diệp Sở, nhìn khuôn mặt trẻ măng của hắn cảm thấy có chút quá ảo. Không sao hiểu được tâm tình hắn lại chín chắn và từng trải như thế.

“Không biết có bao nhiêu thiếu nữ bị ngươi dùng dáng diệu phong trần này lừa gạt rồi nữa?!” Hàng lông mi Bạch Huyên chớp chớp, có vài phần ngượng ngùng.

Diệp Sở nắm lấy tay Bạch Huyên, cảm giác đôi tay nhỏ bé mềm mại như bông: “Ta nói rồi mà, lừa gạt nhiều nữ nhân lắm, nhưng những lời này quả thật là lần đầu tiên.”

“Hì hì!” Bạch Huyên không kiềm được nhoẻn miệng cười, nghĩ thầm thế mà lại chống chế bộ dạng như thế này không phải lừa gạt nữ nhân nữa chứ.

“Ta hiện tại tin tưởng, kiếp trước ngươi quả nhiên là hoa hoa công tử công lực thâm hậu, loại người bình thường không thể nói ra được những lời lừa gạt cô bé dễ dàng như thế.” Tròng mắt Bạch Huyên sáng rực, đôi mắt đẹp mê ly trong suốt cuốn hút lòng người.

“Bạch Huyên tỷ không biết bản thân mình dụ người đến mức nào hay sao, ta không thể nào kiếm chế câu này được: Không thể, cảm giác này vô cùng tuyệt diệu! Không hề lừa gạt chút xíu nào!” Diệp Sở ôm thân hình tròn trịa của nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt, cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của nàng.

Bạch Huyên nghiêng mặt tránh né, đưa tay ngăn cản khuôn mặt Diệp Sở đang áp xuống, liếc mắt nhìn hắn: “Ta không hề thừa nhận, có tình cảm với người giống như kiểu giữa tình yêu và tình bạn nha, lại càng không dùng thân tình để lấp liếm.”
Diệp Sở làm sao kiềm chế được một vưu vật đang ngồi trong lòng mình, đôi mắt thì long lanh trong suốt, khuôn mặt lại đỏ lựng vô cùng dụ người như thế kia. Khuôn mặt cúi xuống bị tay Bạch Huyên ngăn trở, đầu lười khẽ liếm lòng bàn tay Bạch Huyên khiến nàng giật mình rụt tay lại.

Tận dụng ngay cơ hội, đôi môi Diệp Sở đã dừng lại trên đôi môi kiều diễm của nàng, cảm giác ấm áp khiến hắn vô cùng si mê, khẽ cắn cắn đầy tham lam.

Nàng vừa buông lỏng tí đã bị Diệp Sở lừa. Vốn từ đầu nàng còn kháng cự nhưng lúc này lại trở tay ôm chặt hắn, trong lòng muốn tiến lên đón nhận.

Diệp Sở đi xem phim buổi tối rất nhiều, còn quên mất từng có quan hệ mập mờ với không ít người, nhưng hắn không thể tưởng tượng ra cảm giác như cảm giác hắn đang cảm thấy lúc này .Một loại cảm giác tuyệt vời không thể thốt thành lời, khiến hắn thấy mình hệt như tên thiếu niên lần đầu hưởng mật ngọt.

Tay Diệp Sở không hề an phận di động, muốn ôm trọn bộ ngực đầy đực của Bạch Huyên nhưng lại nàng nắm lại, không cho hắn làm loạn tiếp nữa.

Bạch Huyên cắn cắn đôi môi, khẽ tách hắn ra liếc nhìn: “Ta không có cảnh giới “nhân sinh đắc ý tận hứng truy hoan” như ngươi! Không cho phép suy nghĩ lung tung, cũng không được sờ loạn.”

“Ặc…” Diệp Sở nhìn Bạch Huyên đầy kinh ngạc.

Bạch Huyên lần đầu nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì cười vô cùng vui vẻ, đẩy Diệp Sở ra khỏi gian phòng, khóa cửa lại. Lúc này nàng đang tựa vào cửa, khuôn mặt vẫn còn nóng hổi đỏ lựng, vô cùng hấp dẫn.

Hai ngọn núi cao vút vì hồi hộp quá mức khiến nó phập phồng lên xuống, hơn nữa còn lộ ra đỉnh phong vô cùng kích thích. Bạch Huyên sờ nhẹ đôi môi mình, cảm giác tâm tình nhảy loạn không thể khống chế được.

“Hừ, tên bại hoại, chỉ có lừa gạt nữ nhân là giỏi!” Bạch Huyên nói khẽ thốt lên nhưng lại không quá thẹn thùng. Mặc dù biết bản chất của hắn như thế, vậy mà mình cứ hết lần tới lần khác ngu ngốc nhảy vào hố.

Diệp Sở cũng không biết suy nghĩ của Bạch Huyên. Sau khi bị nàng đẩy ra khỏi cửa thì ngẩn ngơ đứng nhìn cửa lớn, sau một hồi thẫn thờ suy nghĩ thì đành phải rời đi.

Bạch Huyên nghe được tiếng bước chân của Diệp Sở thì mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng thầm nghĩ nếu như Diệp Sở nằng nặc đòi vào thì chình mình chắc cũng không đành lòng ngăn cản hắn. Vừa nghĩ lại ngẫm đến cảm giác ươn ướt giữa đôi chân, mặt nàng lại càng nóng thêm mà hận không thể tìm cái gối đâm đầu vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.