Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 443: Hùng Bá đăng tràng




Dao Trì Tiệc Trà,
Hôm nay lại biến thành Nam vực 4 Đạo giao lưu luận võ hội.
Bị ác khách đến cửa phá quán, lại suýt nữa phá thành công, Dương Nam bên này người trong lòng đều gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Cũng may, theo Điểm Tinh Kiếm Cao Tuấn xuất hiện, sự việc có lẽ sẽ xuất hiện chuyển cơ, mọi người tâm tình cũng phần nào thấy được yên ổn đôi chút.
Trái lại quan khách bên này, vị thanh niên kia nãy giờ vẫn dùng ánh mắt không có hảo ý khiêu khích lão Cao thấy hàng này vẫn định lên đài thì liền nhếch miệng cười khẽ. Dường như có chút hứng thú như vậy khẽ nhổm người ngồi thẳng lên.
Trước đó Tưởng Bình đã giới thiệu qua, thân phận của đối phương Tống Khuyết vẫn còn ấn tượng khắc sâu.
Diêm Bang Bang chủ Sa Thông Thiên con thứ 3, Giang Đông Đạo hàng đầu tuấn kiệt một trong Thiết Sa Chưởng Sa Chấn Hải. Tuổi đời mới qua 20 đã có tu vi Lục giai tột cùng, một tay Thiết Sa Chưởng công phu càng là thâm bất khả trắc.
Ngày xưa trong những lần Thiên Hà Kiếm Phái cùng bên kia người giao lưu, tiểu Cao không thiếu bị thằng này đánh thảm, đã đánh ra tâm lý bóng ma. Thế nên bây giờ hắn mới có bộ dáng chột dạ như vậy.
Nhưng hôm nay tình thế như này, Cao Tuấn cũng phải bất chấp rồi.
Đang lúc Cao thiếu hiệp định đi lên làm một lần phóa hoa chóng tàn, hung hăng ba phút rồi để người vả mặt ba phát thì bất chợt dị biến đột sinh.
Vốn nên cứ thế mà chờ Cao gia lên làm thịt Lãnh Kỳ Huy lại không muốn nhận mệnh, lúc này còn tìm đường chết hung hăng lớn giọng:
“Vị kia có phải là Hắc Kim Cương Tống Khuyết Tống công tử?”
Nà Ní!
Chẳng lẽ đối phương thật sự muốn đưa mặt lên cho mình đánh? – Nghe đối phương chỉ mặt gọi tên, Tống tiền bối mừng tít cả mắt.
Lão Lãnh câu hỏi này rất có chiều sâu.
Tống Chủ tịch vừa mới sục sôi phát biểu, dư âm còn chưa qua hết đây. Trong này tất cả mọi người tự nhiên sẽ không không biết hắn, nhưng kẻ này vẫn mở miệng ra hỏi, vậy nghĩa là có chuyện rồi.
Ngay cả đang liều chết đi lên đoạn đầu đài Cao thiếu gia cũng thấy mộng bức, tiếp sau đó chính là cuồng hỉ hiểu ra nhìn về bên kia hai vị. Chỉ thấy Tống Khuyết rất hiền hoà, ấm giọng từ tính gật đầu:
“Đúng là tại hạ, không biết Lãnh huynh có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì không dám, chỉ là nghe danh Tống công tử võ công cao cường, Lãnh mỗ trong lòng cực kỳ hướng tới. Chỉ tiếc khoảng cách xa xôi, bâo lâu nay vẫn chưa có hạnh được gặp.
Lần này cơ hội khó được, tuy biết mình không phải đối thủ nhưng tại hạ vẫn đánh bạo muốn lãnh giáo ngài mấy chiêu. Kính mong Tống công tử vui lòng chỉ dạy!” - Lãnh Kỳ Huy sắc mặt cuồng nhiệt chắp tay nói lớn.
Thằng này bàn tính đánh rất vang đây. Thấy lão Cao có ý định đi lên hắn đã dự đoán được tình hình không ổn.
Biết tại trạng thái này mình cùng Cao Tuấn đấu vậy xác suất thắng còn chưa được 2 thành, phải nói là gần như thua chắc.
Như thế vấn đề đến rồi, đằng nào cũng là thua, cớ sao không chọn thua ở dưới tay bậc thiên kiêu như Hắc Kim Cương Tống Khuyết, nói ra cũng có mặt mũi không phải.
Chỉ cần gắng gượng chống đỡ mấy chiêu rồi thuận thế chịu thua, vừa không mất mặt vừa thuận tiện cho Đại công tử mấy người thăm dò đối phương chiêu số. Nhất tiễn hạ song điêu việc tốt, ngu gì mà không làm.
Thật không biết cái này cũng là đúng ý Tống đại quan nhân chờ mong, hắn ngồi từ nãy giờ vốn cũng chỉ đợi có thế thôi.
Lãnh ca vui, Cao thiếu vui, Tống tiền bối lại càng vui. 3 đứa gay hàng nội tâm hài lòng chí cực.
Tống tiện nhân dưới chân âm thầm ra hiệu cho Tả, Nhiếp 2 người, bề ngoài còn là mặt cười dạt dào gật đầu mở miệng:
“Nếu Lãnh huynh đã ….”
“Ầm!”
“Lớn mật!”
Đang lúc Tống Khuyết định nói gì, ngồi cạnh hắn Tả Thần côn dường như đã chịu cái gì vũ nhục lớn lao vậy giận không thể át đập bàn đứng dậy.
“Ngươi lại là cái thá gì, cũng dám khiêu chiến nhà ta chủ nhân. Thiếu gia, giết gà không cần dùng đến dao mổ trâu, mời cho thuộc hạ một chút thời gian. Trong vòng mười chiêu Tả mỗ nhất định sẽ vì ngài thu phục cuồng đồ này!”
Nghe lão Tả dõng dạc hùng hồn, cả sảnh phòng người cũng âm thầm khiếp sợ.
Phải biết Lãnh Kỳ Huy vừa rồi đã ở trước mặt mọi người bày ra võ công, có đánh lại được đối phương hay không trong lòng mỗi người cũng phải tự hiểu lấy mình. Kẻ này đã dám tự tin như thế, vậy tự nhiên sẽ không phải bắn tên không mà trong bụng có chân tài thực học đấy.
Đợi tất cả đưa ánh mắt nhìn qua lần nữa cẩn thận đánh giá người vừa nói, trong lòng lại càng thêm thấy tin phục mấy phần.
Đầu đội mũ vải, bạch y thắng tuyết, trên tay còn phe phẩy một chiếc quạt lông chim trắng nạm đầy bảo ngọc cao quý lộng lẫy. Dáng người tiên phong đạo cốt mặt mũi quang minh lỗi lạc, đôi mắt thì sáng ngời hữu thần, làm việc trí châu nắm chắc. Kết hợp với trên thân kẻ này tản ra như có như không khí thế, chỉ nhìn qua thôi đã để người tâm sinh lòng kính nể.
Cao nhân!
Tuyệt đối là cao nhân!
Ngay cả dưới kia, lão Lãnh bị người quát lớn thì cũng tức giận lắm, nhưng nhìn qua Tả Mục thần tiên phong thái sau, giọng hắn cũng hơi yếu đi vài phần, ngưng trọng dò hỏi:
“Ngươi là ai?”
“Vô danh tiểu tốt, chỉ là dưới tay chủ công ta một nho nhỏ tuỳ tùng mà thôi. Nhưng để giáo huấn ngươi cái này cuồng đồ đã là dư dả.”
Tả tiên sinh hé mắt bễ nghễ nhìn xuống, giọng nói không chút nào che giấu sự coi thường trả lời một câu sau đó mới lần nữa quay sang Tống gia chắp tay:
“Thiếu gia, thuộc hạ xin chiến!”
Tống gia vốn còn định đứng dậy đích thân ra tay, nhưng giờ gặp mình thủ hạ có như thế nguyện vọng tha thiết thì cũng không nỡ bác hắn mặt mũi. Lúc này mới an tọa ngồi xuống rồi nhàn nhạt gật đầu ưng thuận:
“Chuẩn!”
Nghe được chủ công đáp ứng, lão Tả liền mặt lộ vui mừng khom người thi lễ:
“Tạ thiếu gia thành toàn, xin chờ thuộc hạ nửa khắc!”
Nói rồi thẳng người đứng dậy, nhằm về phía Lãnh Kỳ Huy đi đến.
Lang Hoàn Thuỷ Tạ tất cả mọi người đều ngưng thần tĩnh khí, tập trung quan sát vị này không biết từ đâu xuất hiện cao nhân võ công sẽ là bực nào kinh thiên động địa.
Ngay cả Cao đại thiếu lòng cũng nghiêm nghị rất nhiều.
Vẫn biết Tả đại ca không đơn giản nhưng hắn cũng chưa từng dò ra sâu cạn đâu, lần này nhất định phải căng mắt ra nhìn mà học tập.
…….
Không để ý ngoại giới cái nhìn, Tả Mục sắc mặt trước sau như một vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Thi lễ cùng Tống gia sau thẳng này mới không nhanh không chậm khoan thai bước ra khỏi bàn, chuẩn bị xuống giáo huấn cái kia đáng chết Thiết Thủ một trận.
Nhưng đúng lúc này, một người bỗng nhiên đứng dậy đưa tay cản lại:
“Tả đại ca chậm đã!”
Nhìn Nhiếp Phong đứng chặn đường mình, Tả Thần côn nhíu mày nghi hoặc hỏi:
“Nhiếp lão đệ, không biết có chuyện gì?”
“Tả đại ca, ngài cũng đã nói giết gà đâu cần dao mổ trâu. Việc gì cũng có trước sau, trong 3 người chúng ta lấy ngài tu vi cao nhất, chỉ là việc cỏn con này há còn cần phiền ngươi quý thủ. Có giáo huấn kẻ cuồng đồ này cũng phải là ta trước ra tay mới là, còn mời thiếu gia cùng Tả đại ca nhường cơ hội này cho thuộc hạ.”
Lão Nhiếp vậy mà cũng có như thế nguyện vọng, hơn nữa lý do còn rất đầy đủ, Tống - Tả hai người đều khó mà mở miệng phản bác được, lúc này sắc mặt khá là khó khăn.
Ttrai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Đang lúc Tả Mục cùng Nhiếp Phong 2 người còn đang mải xin ý kiến đâu, một đứa ngư ông đã nhanh tay nhanh chân giành trước con mồi.
Chỉ thấy nãy giờ vẫn như hũ nút ngồi một chỗ không nói lời nào Hùng Bá vậy mà khó được một lần xuất hiện vẻ giảo hoạt. Tâm động không bằng hành động, nhân lúc 2 vị lão ca còn đang tranh chấp thằng này đã chộp lên một đôi Thiên Vương Chùy đặt cạnh mình rồi vội vàng nhảy xuống.
“Ở đây ta nhỏ nhất, đối thủ này chính là của lão Hùng.”
Đợi còn lại người phản ứng, đã thấy thân hình to như con gấu mọng của hắn rơi xuống cột đá dưới thuỷ hồ rồi.
“Ầm!”
Ngốc Hùng khinh công thật không dán khen tặng, hắn cùng với đôi đại chuỳ trọng lượng như thế lớn, từ trên cao rơi xuống cũng không biết dùng hoá kình tán lực đi một chút. Lúc này từ trên lầu hai thật nặng nề đáp xuống đất liền vang lên một tiếng động chói tai, ngay cả xung quanh Lang Hoàn Thuỷ Tạ kiến trúc mọi người cũng đều cảm thấy rung lắc lên mấy lần như vậy.
Nhìn cái này thân pháp, kể cả Dương Nam bên này nhân sĩ cũng phải cảm thấy xấu hổ đỏ mặt lắc đầu.
Đối diện Lãnh Kỳ Huy vậy càng tức giận.
Bị Tống Khuyết 3 đứa tuỳ tùng coi như món đồ trong túi đẩy đến đẩy đi, dường như bất cứ ai cũng có thể tuỳ tiện nắn bóp. Đổi lại ai cũng thấy chạnh lòng nữa là Tản Hồn Thiết Trảo hắn.
Kẻ này không thèm nhìn trước mặt Hùng Bá mà đưa mắt lạnh lùng quét lên trên lầu một người chất vấn:
“Tống công tử, ngươi đây là có ý gì?”
Nhìn lão Lãnh sắc mặt như đít nồi vậy khó coi, Tống gia cũng khá ngượng ngùng, vội vàng cười khổ giải thích:
“Lãnh huynh thông cảm! Đám tùy tùng của ta lần đầu được gặp gỡ những bậc tuấn kiệt thế này nên cực kỳ hâm mộ. Muốn tìm đến các vị lĩnh giáo võ công cũng là nhân chi thường tình. Phiền Lãnh huynh chỉ điểm cho hắn mấy chiêu, đợi ngươi thắng rồi ta lập tức xuống cùng ngươi tỷ thí. Lãnh huynh thấy thế nào?”
Là như thế sao?
Nhìn tên to xác trước mặt hai mắt bắn ra vẻ cuồng nhiệt nóng bỏng, Lãnh Kỳ Huy cũng tin tưởng mấy phần. Hơn nữa từ đối phương vừa rồi thể hiện ra thân pháp cùi bắp, thằng này lập tức não bổ ra một chuyện.
Tống Khuyết đây là ngại mất mặt nên mới tìm biện pháp thế này.
Cũng đúng! Nhân gia nói gì thì nói cũng đã là được coi cùng nhà mình Chưởng môn bình khởi bình tọa, ngươi hú một câu Tống Các chủ liền cùng ngươi tỷ thí vậy không phải quá rẻ rúng rồi.
Bây giờ chỉ cần đánh thắng hắn tiểu đệ, có cái này bậc thang lại tiến lên khiêu chiến. Tống gia thuận thế đáp ứng xuống không phải vừa đẹp.
Thì ra là thế! Thì ra lại là thế!
Ta liền nói mà, nếu đối phương tuỳ tùng thực sự mạnh như thế thì đã không bừa bãi vô danh.
Hoá ra tất cả chỉ là sáo lộ!
Tống Các chủ cử ra cái này đen đúa tên to xác xuống cho mình đánh cũng là vì để lấy một lý do dễ nghe một chút mà đi xuống thôi.
Tự nhận đã hiểu ra vấn đề Lãnh ca lúc này bực bội hoàn toàn biến mất, ngược lại nhìn về Hùng Bá ánh mắt còn có một chút nhu hoà như vậy.
Nếu mình cùng kẻ này nương tay, không, mình nhất định sẽ nương tay. Tống Khuyết hẳn cũng sẽ ăn mận trả đào, chút nữa cùng mình thi đấu mà hạ thủ lưu tình.
Đợi hai bên ăn ý phối hợp đánh quá trăn chiêu, mình sẽ biết thời thế mà chủ động nhận thua. Như thế chẳng phải đẹp quá thay!
Hắc hắc hắc
Lãnh Kỳ Huy trong lòng mừng như điên, mặt ngoài cũng là cười như một đóa hoa vậy sáng lạn:
“Tống công tử khách khí, nên là như thế. Mục đích của buổi tụ hội hôm nay chính là giao lưu tâm đắc, có người muốn cùng ta giao thủ Lãnh mỗ mừng còn chưa hết nữa là nói gì đến tức giận. Vị này Hùng huynh đệ đúng không? Không cần ngại ngùng, đến đây đi, hai huynh đệ chúng ta cùng nhau giao lưu, cộng đồng tiến bộ.”
Yên tâm đi, ca ca ta sẽ dùng ra 4, 5 phần sức như vậy. - Lão Lãnh trong lòng sảng khoái quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.