Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 439: Tống Chủ tịch chém gió




Lang Hoàn Thủy Tạ,
Vốn đang dần mất kiên nhẫn đối phó với đám người Vân Kinh Long, Vân Tuấn Anh đánh ra cảm tình bài Vân Hi nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc liền mừng quá đỗi, vui vẻ quay đầu cười lên rạng rỡ:
“Tống Khuyết, ngươi đến rồi!”
Rất tự nhiên đến đứng song song sát gần mỹ nhân Tống lão gia lúc này mới nhu hòa mỉm cười gật đầu:
“Tiệc trà đã sắp bắt đầu, chúng ta bây giờ lên trên đó thôi.”
Chỗ bọn họ đang đứng chính là cửa cầu thang dẫn lên tầng 2. Vân gia mấy người dù tìm cách len lỏi được vào tiệc trà nhưng dù sao cũng không có biện pháp mò lên ghế trên, vì thế chỉ có thể đứng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ chờ đợi mà thôi.
Nghe Tống Khuyết vậy mà cứ thế định kéo Vân Hi đi, Vân Kinh Long lập tức cuống lên mở miệng:
“Tống công tử, huynh muội chúng ta là đang có rất quan trọng công việc cần nói. Liên quan đến việc thừa kế gia sản, cái này cũng có của Thất muội một phần, hi vọng ngài có thể cho tại hạ chút ít thời gian để nói rõ ràng.”
Đối với Vân Kinh Long thả ra chút mồi nhử đó Tống đại quan nhân chính là khinh thường, hắn không chút nào do dự, ngay cả một thoáng động lòng cũng chưa từng lắc đầu nghiêm khắc cự tuyệt:
“Vân Hi cùng Vân gia bây giờ đã không còn liên quan. Các ngươi gia sản muốn phân chia làm sao thì làm, chúng ta sẽ không quản cũng không có hứng thú quản. Không cần tiếp tục đến làm phiền nàng, nếu không đừng trách Tống mỗ không khách khí.”
Nói rồi thập phần bá đạo thả ra khí thế chấn nhiếp trước mặt vẫn còn muốn giải thích mấy người rồi đưa tay dắt theo Vân mỹ mi lên lầu. Không thèm nhìn đám người này thêm một lần nào nữa.
Trước mặt bao người bị nam nhân dắt tay Vân Hi tuy vô cùng ngượng ngùng, nhưng cảm giác được người quan tâm bảo vệ để từ nhỏ đã khuyết thiếu tình thương nàng cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp. Lúc này cũng không có chút nào muốn giẫy ra ý tứ, cứ thế hồng hồng khuôn mặt mặc cho người muốn dắt đi đâu thì đi.
.....
Dao Trì Tiệc Trà,
Không để ý ngoại giới nhìn ngó, Tống gia quang minh chính đại dắt theo Vân mỹ mi lên lầu 2 Lang Hoàn Thủy Tạ. Nơi đi qua đám Dương Nam nhân sĩ đều sôi nổi đứng dậy cho hắn chắp tay chào, nhìn qua cực kỳ có đại lão phong thái. Cái này để Tống Khuyết đắc ý phi phàm, vừa đi vừa hớn hở cùng người vẫy tay đáp lễ.
Cái này tự nhiên khiến những vị khó chịu khách nhân càng thêm nóng mắt, nhưng Tống đại quan nhân không chút nào quan tâm, coi tất cả như mây bay vậy ngồi thản nhiên tự đắc cắn hạt dưa mùi ngon xem năm nay đám mới nhú đầu hậu bối thi triển thân thủ, các dẫn phong tao.
Cũng thật sự là chỉ như cưỡi ngựa xem hoa cho vui vẻ thế thôi. Bằng như hắn cùng Minh Nguyệt tu vi, những cái này mới Tứ, Ngũ giai võ giả dù kinh tài tuyệt diễm thế nào thì cũng làm sao khiến bọn hắn ngạc nhiên được. Tống tiền bối hắn chuyến này mục đích chỉ coi như đến để làm tấm gương, cổ vũ tinh thần cho đám hậu bối cố gắng noi theo phấn đấu thôi.
Thưởng thưởng trà, nghe Tưởng Bình phát biểu, vỗ tay, cuối cùng là đứng dậy hắng giọng nói ra một phen tâm đắc:
“.... chính vì thế nên các huynh đệ tỷ muội ạ. Thiên tài là 1% tài năng bẩm sinh cùng 99% mồ hôi công sức, Tống mỗ cũng như mọi người, đều là một bình phàm người mà thôi. Ta không phủ nhận ta cũng có may mắn được trời phú cho một chút tư chất đặc biệt như vậy, nhưng, thiên phú lớn nhất của ta chính là cố gắng.
Đông lạnh hè nóng không quản nắng mưa, hằng ngày vẫn kiên trì tu luyện. Mọi người chỉ nhìn thấy ta trước mặt vinh quang lại không ai biết sau lưng ta một chuỗi dài dấu chân thẫm đầy mồ hôi và máu huyết.”
“Chư vị, trên con đường thành công là không có dấu chân của những kẻ lười biếng. Đối thủ lớn nhất cuộc đời cần ngươi chiến thắng không phải là vị này tuấn kiệt hay vị kia thiên kiêu, mà chính là bản thân mình.
Người khác làm được, ta Tống Khuyết làm được vì sao chư vị lại không làm được. Ngươi chưa được là vì ngươi chưa cố gắng, chỉ cần ngươi đủ cố gắng, không gì là không thể.”
“Cố lên, tại hạ tin rằng sau mấy năm, ngồi đây các vị huynh đệ tỷ muội sẽ lần nữa xuất hiện vô số người như ta. Chúc chúng ta Dương Nam võ đạo muôn đời xương thịnh!”
“Hay! Tống huynh nói hay lắm, chúc chúng ta Dương Nam võ đạo muôn đời xương thịnh!”
Tống gia Crazy Fan Lâm Chấn Kiệt cùng bên kia một đám Fan đoàn thấy hắn vừa dứt lời đã không kịp chờ đợi điên cuồng vỗ tay khen lớn. Cái này thành công kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền để toàn bộ Lang Hoàn Thủy Tạ vang lên một chuỗi vỗ tay nhiệt liệt.
“Chúc chúng ta Dương Nam võ đạo muôn đời xương thịnh!”
“Quá tuyệt vời! Ta nhất định sẽ coi Tống công tử những lời thành khuôn vàng thước ngọc khắc ghi trong tâm khảm, ngày ngày cổ vũ mình tiến lên.” – Bên kia còn có một vị tiểu mỹ nhân động tình, đỏ mặt lên quát lớn.
Cái này khiến Tống Khuyết vô cùng đắc ý.
Thành công rót cho đám tiểu mê muội dưới kia nồi lớn tâm linh canh gà, thuận tiện còn thu hút được lượng lớn Fan não tàn, tiện nhân này trong lòng bây giờ trong lòng đang sảng khoái đến méo mó đây.
Nhưng trước mặt mọi người không thể tự hủy mình nhân thiết.
Tống Ảnh đế vậy vẫn vân đạm phong khinh chắp tay khẽ mỉm cười cảm tạ rồi tiêu sái tự nhiên ngồi xuống, phong thái kia để người chiết phục không ngớt.
....
Lang Hoàn Thuỷ Tạ,
Theo Tống Chủ tịch đứng dậy phát biểu một đống lớn đạo lý. Thời đại này người làm gì đã có ai được trải qua làn sóng ma trận đa cấp tẩy lễ đâu, tất cả đều bị thằng chó này mấy lời này nói đến nhiệt huyết sôi trào, trong cơ thể tiểu vũ trụ đã không thể ngăn chặn được muốn lập tức bạo phát lan tràn.
Một đám tương lai Tông sư, Đại Tông sư khó dằn nổi trong lòng kích động, thật muốn lập tức quay về nhà bế quan tu luyện, tranh thủ sớm ngày trở thành một cái khác Tống Khuyết. Từ đây không minh tắc đã, nhất minh kinh nhân, một buổi sáng thành danh cả thiên hạ đều biết.
Có niềm tin là có tất cả, cố lên! Cố lên! Cố lên! – Mỗ tiện nhân đã bắt đầu vì đám truy mộng nhân này cầu nguyện.
Ngược lại, ngồi bên trên chủ toạ mỹ nữ Hội trưởng thấy mọi người khí thế xông thẳng vân tiêu thế này liền vô cùng vui vẻ. Nhìn những người kia trong mắt đấu chí tràn đầy, nàng cũng thật có tin tưởng sau này có mấy người sẽ thành châu báu như thế.
Có cái này một tiểu nhạc đệm, tiệc trà không khí lại càng thêm sôi động.
Dương Nam người tất cả đều vui, nhưng đáng tiếc lần này tiệc trà không chỉ có Dương Nam người đấy.
Đám kia đến từ xung quanh 3 đạo nhân sĩ đã sớm không vừa mắt Dương Nam đạo mấy năm gần đây ra hết nổi bật. Bị Triệu Minh Nguyệt, Tống Khuyết 2 người liên tiếp đem danh tiếng cướp qua, bọn họ lòng tự nhiên không cam.
Một đống mắt cao hơn đầu Giang Nam, Kiếm Nam, Giang Đông tuấn kiệt làm sao có thể cứ như thế đơn giản chịu thua. Lần này qua đây tham dự Dao Trì Tiệc Trà bọn họ cũng là nghẹn lấy một hơi muốn chứng minh chính mình một phen đây. Bây giờ nhìn bên này người khí diễm lên cao như vậy thì lại càng khó chịu.
Mà võ giả xử lý lên việc thường rất đơn giản, khó chịu liền đánh, không cần bà bà mụ mụ.
“Triệu tiểu thư, đã sớm nghe nói Dương Nam anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Hôm nay khó được một lần gặp mặt, tại hạ cũng rất mong được lĩnh giáo một phen, mong Triệu tiểu thư thành toàn.” - Đúng lúc này, một giọng quát lớn lên đem cái này hoà hợp không khí đánh nát.
Đợi mọi người nhìn lại, chỉ thấy bên kia trong đám khách mời, một vị thanh niên nam tử đang cầm kiếm ngạo nghễ đứng, chỉ hơi khẽ hướng về Minh Nguyệt chắp tay ra vẻ thi lễ như thế.
Những người này vừa rồi Tưởng Bình cũng giới thiệu qua. Gồm 11 người 8 nam 3 nữ, trong đó Kiếm Nam 4, Giang Đông 4 còn lại 3 người đến từ Giang Nam. Đang nói chuyện chính là Giang Nam một vị tuấn kiệt, hình như gọi là cái gì Quản Trọng gì đấy. Danh hào như nào, hắn cũng quên mất rồi.
Để ý thấy Quản Trọng cái kia coi rẻ ánh mắt, Dương Nam bên này mấy người tự nhiên là tức giận không nhẹ. Vừa mới được Tống Chủ tịch cho uống mê hồn thang đây, mọi người nhất tề nghĩa phẫn điền ưng phùng mang trợn mắt hằm hằm nhìn lại.
Đến là Yêu Cơ không chút phật lòng, khuôn mặt nàng vẫn trước sau như một vậy như có như không mỉm cười. Một đôi hồng bảo thạch con ngươi hứng thú nhìn sang vị kia nhân huynh quan sát một hồi rồi nhàn nhạt mở miệng:
“Có thể! Ở đây chư vị có ai có hứng thú lên cùng vị này công tử tỉ thí một phen?” – Ngay cả tên nó là ai, Đại tiểu thư cũng không thèm mất công ghi nhớ.
Đã sớm rục rịch chờ đợi một đám Dương Nam tuấn kiệt lúc này sôi nổi xung phong.
“Triệu tiểu thư để ta!”
“Hội trưởng, tại hạ xin ứng chiến!”
Dũng khí là đáng khen, nhưng dám từ các Đạo khác đến đây phá quán vậy những vị khách nhân kia tu vi tự nhiên sẽ không yếu. Ngoài dẫn đội 3 người là 3 vị Thất giai Chân khí cảnh còn lại 8 người thuần một sắc đều là Lục giai. Đến tham dự Dao Trì Tiệc Trà lần này ngoại trừ những vị đứng đầu tuấn kiệt, còn lại người cũng khó mà có thể tranh phong.
Mà Dương Nam hàng đầu nhân tài hầu hết đã thu vào trong Phượng Hoàng Hội, người mình dùng lên cũng yên tâm hơn vì thế ngẫm nghĩ một lát sau Minh Nguyệt liền đích thân chỉ điểm.
“Hoàng Sĩ ngươi lên đi!”
“Rõ, Hội trưởng!” – Gọi Hoàng Sĩ huynh đệ hưng phấn quát lớn một tiếng rồi cầm kiếm phi thân nhảy xuống bên dưới thủy hồ.
“Họ Quản, còn chần chờ gì mà không xuống đây!”
“Hừ, để bản thiếu dạy ngươi làm người!”
Giang Nam vị kia Quản Trọng cũng không cam lòng yếu thế, hừ lớn một tiếng xong liền khẽ nhún người một cái, thân thể như chiếc lá vàng rơi vậy chậm rãi phiêu phù xuống cọc đá trong hồ, cùng Hoàng Sĩ đối diện mà nhìn.
Phần này khinh công so với lão Hoàng có vẻ cao cấp đại khí hơn rất nhiều, để trận đấu còn chưa bắt đầu, mọi người đã âm thầm vì hắn lau một vệt mồ hôi.
Tống Khuyết sắc mặt cũng khá ngưng trọng. Hoàng Sĩ kẻ này hắn tự nhiên biết, trước đó đi làm nhiệm vụ tại Quế Lâm quận thằng này cũng đi cùng, chính là một trong 3 vị đánh nước tương nhân huynh kia thôi. Thực lực cũng thường thường như thế, nếu như hắn gần đây không có điều gì đột phá vậy trận này có thể nói lành ít dữ nhiều.
Trong Thủy Tạ mấy trăm đạo ánh mắt đều chăm chú nhìn về dưới hồ 2 người, tất cả đều muốn xem xem tuấn kiệt giữa các Đạo cùng nhau cọ sát là sẽ cống hiến ra cỡ nào đặc sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.