Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 411: Tiên thiên độc thể




Bên bờ suối vô danh, Tống Khuyết vừa ăn vừa chăm chú lắng nghe Thiên Hương kể về nàng thân thế chuyện xưa.
Hóa ra cái gọi là Tiên Thiên Độc thể cũng có thể coi thành một loại biến dị của Tiên Thiên Đạo thể. Nguyên nhân là cha mẹ tu luyện độc công, sinh ra con cái vốn sẽ là Đạo thể cũng thuận thế mà biến thành Độc thể.
Như thế xem ra, nữ thần kinh này cũng là người nắm giữ thế gian này cường đại nhất tu luyện thiên phú.
Dựa vào Độc thể có thể hấp thu trên thế gian tất cả các loại độc tố, dù lần đó bị ném xuống Vạn Xà Quật, chịu ngàn vạn loài độc xà khác nhau cắn xé trích độc, cô nàng này vẫn là sống sót vượt qua được một ngày trời.
Việc này tự nhiên kinh động Thiên Độc Tông hết thảy cao tầng.
Đợi xác nhận nàng là Tiên Thiên Độc thể mà cả ngàn năm qua chưa từng xuất hiện sau, đám lão gia hỏa kia tập thể điên cuồng.
Luyện độc công người không thể đột phá Tông sư!
Nguyên nhân cũng như võ giả không thể chỉ dựa vào cắn đan dược mà đi lên đỉnh phong vậy, luyện độc người cũng thế.
Bọn họ ngày ngày hấp thu độc tố để lớn mạnh tu vi, trong cơ thể khí huyết tự nhiên không thể giống bình thường võ giả tinh thuần. Như thế vấn đề đến, không đem bản thân đánh bóng đến hoàn mỹ vô khuyết vậy hiển nhiên không cách nào đột phá Tiên thiên.
Không có Tông sư tọa trấn vậy đời này ngươi vẫn mãi là Nhất lưu thế lực đi. Cả ngàn năm nay vinh dự làm Ma đạo cửu Tông một trong Thiên Độc Tông chính là như thế khổ bức.
Danh tiếng thì kêu vang trời, nhưng ra đường người khác cũng sẽ không thèm điểu ngươi. Còn thường xuyên bị chính đạo nhân sĩ coi như quả hồng mềm đến bóp, để nhà mình đệ tử lấy đó làm mục tiêu trừ ma vệ đạo đi luyện cấp đi. Ngày ngày bị người hô đánh hô giết chém cho như chuột chạy qua đường, cuối cùng mới không thể không trốn về rừng sau núi thẳm bo bo giữ mình.
Không ít thế hệ Bách tộc các bậc anh tài xuất hiện cũng muốn xông pha giang hồ một hồi, nhưng lần nào cũng là nhận lấy kết cục đau thương bi thảm mà về, cuối cùng đám Thiên Độc nhân cũng là nhận mệnh.
Thế mới có cảnh bế quan tỏa cảng, không cùng ngoại giới người giao lưu buôn bán như bây giờ.
Không có Tông sư tọa trấn, ra ngoài cũng chỉ là ăn đòn. Khổ nỗi độc công càng luyện đến cao thâm lại càng không thể đột phá Tông sư.
Cái này vốn chính là một vòng tuần hoàn chết.
Nhưng có một loại người ngoại trừ, chính là giống như Thiên Hương thân mang Độc thể. Này vấn đề phức tạp bao thế hệ sẽ không còn gọi là vấn đề.
Chỉ cần nàng thuận lợi trưởng thành, đợi mấy năm sau yêu nữ này gần như chắc chắn sẽ là một vị Tông sư cự phách.
Khi đó dưới sự dẫn dắt của nàng, Thiên Độc Tông cũng không cần phải khom lưng bó gói trốn tại một góc trong Thập Vạn Đại Sơn này nữa mà có thể thoải mái đường đường chính chính ra ngoài kia xưng vương xưng bá.
Đã sớm mơ ước có một ngày như này, Thiên Độc Tông tiên hiền từ xa xưa liền đưa ra tổ huấn. Người mang Tiên Thiên Độc thể trời sinh chính là bọn họ Tông chủ, chỉ cần nha đầu này đột phá Nhất lưu, vậy nàng lập tức có thể làm lễ đăng vị, vinh quang trở thành Thập Vạn Đại Sơn hàng ngàn vạn Bách Tộc người thủ lĩnh.
Vốn như kế hoạch, Thiên Độc Tông đám gia hỏa kia hiện giờ chính là phải không tiếc tất cả lực mạnh bồi dưỡng bọn họ tương lai lãnh tụ, làm sao đáng tiếc có 1 số người lại không muốn như vậy.
“Nguyễn La Thăng lão tặc kia trước đó nhiều lần muốn đem ta trừ diệt đi cho yên lòng, nhưng vì có các vị Trưởng lão khác coi chừng nên hắn mãi vẫn chưa thể đắc thủ. Sau này đợi ta tu luyện ra hỏa độc Hắc Dạ Vĩnh Hằng rồi tiện nhân này không dám xuống tay với ta nữa lại tìm nhiều cách khác ngăn trở bản cô nương tu luyện.”
“Hắn một Cửu giai Minh Huyệt cảnh đại cao thủ còn sợ ngươi Hắc Dạ Vĩnh Hằng?” – Đối với cái này Tống Khuyết cực kỳ hoài nghi.
Theo hắn nghĩ, chỉ cần Nhất lưu võ giả có chân khí hộ thể, tiểu nha đầu này hỏa độc uy lực sẽ bị chiết khấu đến chín thành. Nhưng sự thật là Thiên Hương chỉ khinh thường cười lạnh:
“Tiểu tử ngươi nghĩ mình có thể chống chọi được ta mấy chiêu là có thể vênh váo? Hừ hừ, nói cho ngươi biết, đó chỉ là Hắc Dạ Vĩnh Hằng 1 thành uy lực còn chưa đến.”
Sợ thằng này còn không tin, tiểu ớt cay tiếp tục:
“Thứ này vốn là tiên thiên linh vật, chính là bản cô nương bản mệnh hỏa độc. Một khi chính thức bộc phát ra, ngay cả Tiên thiên Tông sư cũng phải tạm thời lui tránh, hắn một cái nho nhỏ Cửu giai lại tính là cái gì.
Ngươi có thể hiểu nôm na rằng trong người ta cất giấu một cái Tiên thiên mồi lửa, bản thân ta chính là bình chứa, ngăn trở nó cùng ngoại giới tiếp xúc. Ta có thể mượn hỏa độc lực lượng tới chiến đấu nhưng bằng ta bây giờ tu vi còn chưa cách nào hoàn toàn khống chế được nó toàn bộ uy lực.”
“Nếu đến một ngày ta hoàn toàn mất kiểm soát để thứ này bộc phát ra ngoài, vậy phương viên mấy ngàn trượng lập tức sẽ bị thiêu thành tro bụi, kể cả là Cửu giai võ giả cũng tuyệt không có may mắn tồn tại.
Hừ, ngươi nên may mắn trước đó mình không liều lĩnh làm thương tổn đến ta, nếu không, hắc hắc hắc....”
Thiên Hương một phen này lời nói ngoại trừ giải thích, cũng là tiện thể cho tiện nhân nào đó cảnh cáo một lần, hiệu quả quả nhiên tốt kinh người.
Tống lão gia nghe nàng nói mà sau lưng mồ hôi lạnh đã không nhịn được ứa ra. Tuy chuyện này hắn tạm thời không có cách xác thực, nhưng đã dính đến Tiên thiên 2 chữ vậy đồ vật tự nhiên không thể tầm thường. Hơn nữa từ tiểu nha đầu này vừa rồi lúc nói chuyện cảm nhận đến nó tâm tình ba động, hắn có 8 thành tin tưởng, sự thật cũng sẽ không lệch quá xa.
May mà trước đó hắn không làm gì điên rồ, nếu không hậu quả kia có thể nghĩ.
Đối mặt với vị này từ bệnh viện tâm thần đi ra nữ thần kinh, ra đường lúc nào cũng thủ sẵn trong người một cái đầu đạn hạt nhân siêu cấp phần tử khủng bố, Tống Bảo Bảo thái độ đó chính là kính nhi viễn chi, triệt để kính sợ.
Thằng này đàng hoàng ngồi im, ngay cả ho he một tiếng cũng không dám, ngoan ngoãn tiếp tục lắng nghe Thánh nữ đại nhân dạy bảo.
Việc diễn ra sau đó quả thật cứ như cung đấu vậy, khắp nơi đều là âm mưu tính toán để người trong cuộc bộ bộ kinh tâm.
Nguyễn La Thăng bị buộc phải tôn nha đầu này lên làm Thánh nữ, nhưng đó chỉ là làm màu cho thiên hạ nhìn. Thiên Độc Tông các loại truyền thừa hắn còn lại tìm mọi cách che giấu, từ chối giảng dạy, nếu không phải có Trưởng lão hội giám sát, Thiên Hương có lẽ ngay cả một chút tài nguyên, công pháp cũng không sờ vào được đâu.
Cũng may cô nàng này ngộ tính phi phàm, không hổ cho tiếng tăm Đạo thể. Từ đống kia rác rưởi bí tịch kia nghiễm nhiên để nàng ngộ ra được phương thức tu luyện thích hợp với bản thân, sau đó tu vi tiến triển thần tốc, mới không nữa bị lão tặc tiếp tục kiềm chế.
Thua keo này Nguyễn Tông chủ lại bày keo khác, đã không cách nào tiêu diệt được người, lão Nguyễn lại âm thầm lên kế hoạch trợ tử thành long, quyết phải giúp con hắn Nguyễn Tuấn Huy thải bổ Thiên Hương trên người Tiên Thiên Độc Thể.
Bởi vì tiểu ớt cay bản thân miễn dịch với độc tố, Nguyễn La Thăng liền lao tâm khổ tứ sưu tầm trên đời các loại kỳ trân muốn luyện chế ra một hạt Thiên Địa Âm Dương Hợp Hoan Đan. Thế mới có việc hắn cùng Đỗ Như Hối tranh nhau hiến Độc Long Đảm như trước đây.
Có này đan, Nguyễn Tuấn Huy mới có thể thuận lợi hạ Tình cổ lên người Thiên Hương, để nha đầu này từ nay ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, triệt để nghe theo lời cha con bọn chúng sắp xếp. Khi đó dù để cô nàng này lên làm Tông chủ thì quyền hành cuối cùng vẫn sẽ ở lại Nguyễn gia không chạy đi đâu.
Hơn nữa, đợi một hai người kế hợp, Nguyễn Thiếu Tông chủ còn sẽ nhân cơ hội dùng bí pháp chiếm đoạt của Thiên Hương một nửa Đạo thể, từ đây lột xác, tư chất tiến xa, sau này chưa hẳn không có cơ hội đột phá Tông sư, quả thật là một mũi tên hạ mấy con chim thiên đại việc tốt.
Đáng tiếc, đan còn chưa thành, mỗ vị Thánh nữ có mũi tinh như mũi chó đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, dưới sự trợ giúp của mấy vị Trưởng lão ủng hộ nàng âm thầm tìm đường chạy mất.
Cái này để lão Nguyễn cha con tức đến lộn ruột, hiện còn đang khắp nơi treo thưởng bắt nàng quay về đây.
“Tiểu tử ngươi bợ đít Nguyễn gia, còn vì đám tặc nhân kia tìm đến Độc Long Đảm muốn hại ta. Xét ra ngươi chính là trước tiên gây chuyện đắc tội bản cô nương, chính vì thế ta mới đón nhận Thính Vũ Lâu nhiệm vụ đem ngươi giết.” – Tiểu ớt cay hừ nhẹ một tiếng, nhìn sang đối diện người ánh mắt đã là vô cùng bất thiện.
Lý do này thật mẹ nó gượng ép nhưng ngươi đừng cố dùng tư duy bình thường đến giải thích người tâm thần suy nghĩ.
Đối với vị đại gia này bất mãn Tống Khuyết cũng không dám cùng nàng tranh cãi, lúc này thập phần thành khẩn chủ động gật đầu cười hòa nhận sai:
“Tội quá tội quá, tại hạ lại không biết Nguyễn gia phụ tử lại là loại người lòng lang dạ thú như thế, suýt chút nữa đã đúc thành họa lớn. May mà Thánh nữ ngài cát nhân thiên tướng có thể gặp dữ hóa lành, quả nhiên chính là thiên địa sủng nhi Tiên Thiên Độc Thể.”
Nhìn tiểu tử này ăn năn hối lỗi thành khẩn như vậy, dù biết cũng không đáng tin nhưng ít ra mặt ngoài thái độ cũng đủ khiến Thiên Hương yêu nữ hài lòng, liền không truy cứu thêm nữa, chỉ là cảm thán lắc đầu:
“Chỉ là đáng tiếc ngươi cái kia Độc Long Đảm, giao cho Nguyễn lão tặc luyện đan quả thực phung phí của trời.”
“Đúng đúng, Thánh nữ đại nhân nói đúng. Lão tặc kia chính là bạo diễn thiên vật, sau này nhất định phải nhận quả báo.” – Chân chó Tống đại gia không chút nào dị nghị liên tiếp gật đầu như bổ củi.
Nhìn thằng này càng diễn càng giả, Thiên Hương cũng là tâm mệt, không hứng thú kể chuyện thêm nữa nàng liền quay sang hắn truy vấn:
“Đến lượt ngươi, vì sao ngươi cùng Thải Hồng nha đầu kia lại có thể chống cự được bản cô nương Hắc Dạ Vĩnh Hằng?”
Cái này... mắt đảo lòng vòng một hồi, Tống Ảnh đế đành phải thể hiện mình công lực diễn xuất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.