Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 405: Yêu nữ bản sắc




Mai Viên Sơn Trang,
Tiệc cũng đã tan, Tống gia cùng Thải Hồng, Dương Mật, Dương Tử 3 người bây giờ đang là mùi ngon khoanh tay đứng xem Thiên Hương cùng Hùng Bá so đấu tửu lượng.
Nha đầu kia không ngờ vậy cũng là một đại bợm rượu, sức uống như thuồng luồng để Nhiếp, Dương mấy người cũng phải nể phục không thôi.
Vị này Thánh nữ làm người có vẻ rất hào sảng, đại tỷ đầu khí thế mười phần.
Khi nãy nàng ưng thuận hứa hẹn phối chế không biết bao nhiêu loại kịch độc đem bán cho 1 vị hắc tâm thương nhân mới đổi lại được mấy bình Long Huyết Tửu. Thiên Hương cũng không hề tiếc rẻ mà lập tức tất cả đem ra, mời trong nhà mọi người xem như quà ra mắt. Hành động này để những người khác đối với nàng thái độ thân thiện hơn rất nhiều.
Chủ khách đều vui, lại có rượu ngon mỹ thực, tự nhiên tất cả đều mở rộng ra uống.
Tiểu ớt cay không uổng cho nàng táo bạo tính tình, chơi lên cũng là nhiệt tình mười phần. Lúc này liền như chủ nhà vậy từng người từng người mời một bát lớn. Chín bát vào bụng, có vẻ tửu khí dâng lên, nha đầu này bắt đầu đại ngôn bất tàm. Ngoài lớn tiếng khen nơi này rượu ngon sau còn tuyên bố rằng cuộc đời mình uống rượu chưa từng gặp địch thủ, hôm nay phải uống phục chỗ này tất cả mọi người.
Thế còn không lật trời, không cần Tống gia ra tay, hắn 5 vị gia tướng đã mài đao xoèn xoẹt muốn dạy con nhóc không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Năm người cũng không thèm chiếm nàng tiện nghi, ngươi uống bao nhiêu chúng ta uống bấy nhiêu đồng thời cạn chén.
Vốn cứ nghĩ một tiểu nha đầu có thể uống được bao nhiêu, nhưng sự thật là tất cả còn coi thường vị này Thánh nữ.
Đầu tiên là Tả Mục giữa đường nằm xuống, sau đó đến Đao Tử, Nhiếp Phong, Dương Kế Nghiệp không thắng tửu lực mà đầu hàng rời bỏ cuộc chơi, cuối cùng chỉ có ngốc Hùng là vẫn đang cùng mụ điên này uống đến bất phân thắng bại.
Từ ban đầu dùng bát, sau đó thấy vướng bận liền uống bình, đợi sau lưng hai người đều chất thành một đống lớn chai lọ sau hai con ma men này mới có dấu hiệu lờ đờ uể oải.
Thật sự dù võ giả thể chất kinh người đi nữa, với tốc độ nốc rượu vào người như hai đứa này, không một cái gan thận nào là kịp thời vận chuyển, có say cũng là tất nhiên.
30 bình rượu, mỗi bình tầm 1 lít, mà tất cả đều là rượu nặng, đấy là sau cùng mỗi người chiến quả. Cũng may có cái kia đại tỷ đầu tuyên bố tiền rượu toàn bao, nếu không Tống gia hắn cũng phải đau lòng không được.
Theo Hùng Bá gục xuống bàn ngáy khò khò, người thắng cuộc Thiên Hương Thánh nữ mới cười ngờ ngệch hoan hô chiến thắng một cái sau liền nối đuôi hắn cắm đầu xuống đất.
Tống Khuyết nhìn yêu nữ kia say bất tỉnh bộ dáng, trong đầu hắn lập tức nổi lên suy nghĩ liên miên.
Cuối cùng, phần thiện niệm trong đầu bỗng dưng trỗi dậy, Tống thiền sư hắn mới thở dài một hơi, quyết định buông tha cho nha đầu này một kiếp.
Không biết quyết định là là đúng là sai, lòng vẫn phân vân không chừng hắn cũng không muốn nhìn thêm người một mắt nữa liền nhanh chóng trở về phong riêng của mình nghỉ ngơi.
Còn may Nhiếp, Dương 3 người còn có phân tấc, uống đến là dừng lúc này còn tỉnh táo thu dọn chiến trường, đưa người về phòng được, nếu không Tống gia hắn khéo lại phải hóa thân thành cu li cho đám này nát rượu hầu hạ.
......
Sáng hôm sau,
Vừa mới tiến hành thần luyện xong không bao lâu, Tống Khuyết đã nghe thấy bên ngoài thông báo Vân Hi đến.
Không biết cô nàng này sáng sớm chạy qua một chuyến có chuyện gì, trời sáng thế này, có lẽ cổng thành vừa mở nàng đã phải lên đường rồi.
Không đoán được nguyên nhân, sợ có chuyện gì quan trọng gấp, hắn liền kêu người lập tức dẫn nàng qua đây, bản thân còn là vào nhà lau qua người rồi đổi lại một thân quần áo.
Đợi Tống lão gia đi ra, Vân mỹ mi đã là lo lắng hoang manh chạy đến:
“Tống Khuyết, các ngươi bên này không có chuyện gì đi?”
Thì ra là chuyện này!
Việc Mai Trang bị Đỗ Như Hối dẫn người tập kích tuy không được bên nào thừa nhận, cả hai bên đều cố gắng che giấu thông tin, nhưng làm Nguyệt Khuyết Các cao tầng thành viên, Vân Hi tự nhiên có con đường để nắm bắt đến.
Lo lắng bên này có người xảy ra chuyện nên nàng đêm qua hầu như một đêm không ngủ, sáng hôm nay vừa đến canh giờ liền gấp không chờ nổi chạy qua đây thăm dò một phen.
Thấy thế Tống đại quan nhân cũng rất ấm lòng, cười rực rỡ gật đầu:
“Yên tâm, trước đó ta đã tính toán chuyện này, bên này mọi người không ai có vấn đề gì cả. Đến là đám tặc nhân kia chịu thiệt thòi rất nặng nề, có lẽ Đỗ lão tặc bây giờ còn trốn trong nhà khóc thầm đâu.”
Nghe vậy Vân cô nàng mới thở nhẹ ra một hơi vỗ ngực an tâm, nhìn xung quanh tất cả cảnh vật vẫn như thường, bên kia mấy người còn đang hô quát vang trời thần luyện. Nàng chính thức nhẹ nhàng:
“Thật may Thải Hồng các nàng ở hiền gặp lành, không chịu đến thương tổn. Nếu không vì chuyện của ta lại khiến các nàng làm sao có lẽ ta sẽ phải hối hận suốt đời.”
“Ha ha, các nàng lại không phải mỏng manh như vậy.” – Tống Khuyết bật cười lắc đầu.
Cũng không cùng nàng giải thích nhiều hơn, hắn lúc này mới quay sang hai người đứng đằng sau mỹ nữ này gật đầu chào:
“Khổng lão, ngài lão vừa đến nơi chưa kịp nghỉ ngơi đã phải lập tức thượng cương, vất vả ngài rồi!”
“Ha hả, chỉ là chạy chạy chân, có cái gì vất vả đáng nói. Hơn nữa đi theo Hi nha đầu quen, những ngày này ở nhà một mình lão già ta lại thấy cuồng chân.”
Thấy lão đầu này quan tâm cưng chiều Vân Hi như vậy Tống gia yên lòng, lúc này mới cùng 3 người bắt chuyện:
“Mọi người hẳn còn chưa dùng qua bữa sáng đi, để ta kêu a Mật chuẩn bị thêm mấy phần, chúng ta cùng nhau ăn.”
Nói rồi cũng không chờ Vân Hi đồng ý đã phân phó người đi báo tin cho đang bận rộn dưới bếp Dương gia tỷ muội.
Vân mỹ mi thấy thế cũng không thêm phản đối, rất thoải mái đáp ứng rồi tìm một chiếc ghế ngoài sân vườn ngồi xuống tiếp tục cùng hắn trò chuyện.
Đợi Hùng Bá mấy người quay về, điểm tâm cũng là vừa lúc được mang lên.
“Đây là thứ gì?”
Nhìn trước mặt một tô lớn tựa mì mà không phải mì, tràn đầy nước canh bên trong có các sợi dài màu trắng, cộng với thịt bò, hành tươi, đang lan tỏa mùi hương nức mũi, Vân Hi vô cùng tò mò quay sang hỏi thăm. Tống Khuyết không vội trả lời nàng mà chỉ ra hiệu:
“Trước nếm thử xem thế nào?”
Nghe thế Vân mỹ mi cũng không do dự nữa, lập tức gật đầu mời mọi người rồi cầm đũa, thìa lên nếm thử. Tinh tế cảm nhận một hồi, nàng sáng mắt lên khen:
“Thật ngon! Đây rốt cuộc là món gì?”
“Nó gọi Phở bò, chính là a Mật a Tử các nàng nghiên cứu hồi lâu mới làm ra loại mới điểm tâm sáng.”
Đang lúc Tống lão gia đang vì mình nha hoàn tự hào khoe khoang thì vốn ngủ như chó chết trong phòng vị kia Thánh nữ cũng đã bắt đầu có động tĩnh:
“Hít hà, mùi gì mà thơm như vậy? Cái gì là Phở bò?”
Gặp con hàng này mắt mũi mơ hồ lèm nhèm xô cửa thò đầu ra sân, Tống gia cũng không khỏi bội phục nó tâm lớn.
Hôm trước hai bên còn đánh nhau sống chết đây, nha đầu này vậy mà đã yên tâm lớn mật tại địa bàn nhà hắn ăn ngon ngủ kỹ. Tâm cơ cỡ này mà vẫn còn sống được đến giờ, ông trời ba ba bảo vệ nàng thật tốt quá.
“Tống tặc, ngươi thế mà trốn ta định một mình ăn lẻ, uổng công bản cô nương đối với các ngươi tốt như vậy.”
Tiểu ớt cay này mở mắt một cái cũng đồng nghĩa với mở mồm, từ miệng nàng còn chưa nghe được cái gì lời hay ý đẹp để Tống Khuyết cũng vô cùng nhức trứng.
Hơn nữa mời mấy ly rượu cũng coi được là đối tốt như vậy sao, tâm mệt hắn bức tức quát:
“Đồ ăn của ngươi đã để phần cho ngươi, ai bảo ngủ dậy muộn như thế làm gì. Mau cút đi rửa mặt đánh răng!”
Hừ hừ mấy tiếng thị uy, con hàng này mới hài lòng đi rồi, không ra một lát khi vị đại gia này quay lại, quả nhiên Dương Mật đã chuẩn bị một tô phở nóng hổi để nguyên trên bàn cho nàng.
“Mọi người ăn đi!”
Giống như một vị chủ nhà, khí thế mười phần nghiêm trang ra lệnh, Thiên Hương Thánh nữ cũng không quản người khác ánh mắt, bắt đầu nhanh chóng bưng bát lên hưởng dụng bữa sáng của mình.
Phần này tùy tiện bản tính cùng cách đó không xa ôn uyển lễ nghi Vân mỹ nữ quả thật chính là hai thái cực. Quả nhiên người đẹp, tâm hồn đẹp thì làm gì cũng đẹp, như nha đầu này, tâm hồn bằng quả cau thế ngươi còn mong chờ điều gì? – Tống gia lắc đầu cảm thán.
Đợi đem toàn bộ tô phở to tiêu diệt, tiểu ớt cay mới thỏa mãn vỗ vỗ mình bụng nhỏ rồi quay sang bên cạnh Dương Mật lớn tiếng tán dương:
“A Mật ngươi trù nghệ là số một, cho tiểu tặc này làm nha hoàn cũng là uổng phí bản thân. Đi theo tỷ đi, sau này có tỷ bảo vệ ngươi liền có thể ăn sướng uống cay, không cần phải làm việc vất vả mà vẫn phải nhìn đám xú nam nhân kia sắc mặt.”
Tống Khuyết:.... mặt hắn quả thật đã đen không thể đen hơn.
Dám ngay trước mặt hắn đào người, thật sự là gan chó thật lớn. Cũng may mình a Mật là rất đáng tin, nha đầu kia chỉ cười lắc đầu:
“Đa tạ Thiên Hương tỷ, nhưng ta sẽ không rời đi thiếu gia.”
“Vậy thì thật sự đáng tiếc!”
Tiểu ớt cay lầm bầm lầu bầu mấy câu, lúc này mới có rảnh chú ý trong sân mấy khuôn mặt xa lạ, đợi nhìn thấy bên kia cô nàng đang lạnh mắt nhìn mình sau hàng này càng hăng hái rồi:
“Hắc hắc, đây không phải cái gì Vân tiểu thư sao? Tưởng các ngươi đôi tình nhân này giận hờn nhau cơ mà, bây giờ đã làm lành rồi. Tống tặc, ngươi bản lĩnh dỗ dành nữ nhân quả nhiên rất đáng gờm sao, hắc hắc.”
“Im mồm! Nếu không đừng trách ta!” – Tống Khuyết tức giận quát lớn.
Từ nãy khi Thiên Hương xuất hiện, Vân Hi sắc mặt đã không quá tốt rồi. Yêu nữ này còn nói thêm như thế mấy lời vậy không phải đổ dầu vào lửa sao?
Quả nhiên, Vân mỹ mi bị con chó này làm tức giận rồi.
Ngay cả đang cực kỳ hứng thú nếm thử tân món ăn cũng không thiết tha gì nữa, cô nàng này liền nhẹ nhàng đặt đũa chỉn chu lên bàn. Cũng không thèm cùng người cãi vã, nàng chỉ nhàn nhạt lướt qua Thiên Hương một mắt sau đó quay sang Tống đại quan nhân cười gật đầu:
“Ta ăn no rồi, chiều tối nay hoặc sáng mai đội thuyền của Phạm Nhất Vượng sẽ quay về, trong thành còn rất nhiều việc cần chuẩn bị. Đã bên này không có chuyện gì ta cũng phải về trong Các lo liệu đây, mọi người tiếp tục dùng bữa đi.”
Nói đi là đi, không chút nào ướt át bẩn thỉu.
Tống gia phải tiễn cả 3 người ra tận đại môn, trên đường thăm dò thấy Vân cô nàng cũng không có ý gì giận cá chém thớt giận lây sang mình sau hắn mới yên lòng gật đầu cùng nàng tạm biệt.
Đợi về trong sân vườn, thấy Thiên Hương yêu nữ kia còn đang đại mã kim đao ngồi trên ghế trêu tức nhìn mình, hắn tức thì sôi máu:
“Yêu nữ, đừng để cho ta lần nữa tìm được lý do phải đánh ngươi.”
Trừng mắt quát lớn đe dọa con hàng này một câu, Tống Khuyết mới bực tức trở về phòng mình đọc sách đi.
Hi vọng tri thức sẽ làm bản thân tiêu trừ được oán niệm, hắn đều mau bị con mụ điên kia làm tức chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.