Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 389: Toàn gia tu tiên




Mai Viên Sơn Trang, Tống Khuyết gian phòng.
Chỉ thấy thằng này quả thật như thần tiên vậy thoắt ẩn thoắt hiện, theo cái kia đạo bóng mờ du tẩu quanh phòng, hắn thể xác cũng lần lượt được thu vào không gian, sau đó đến một chỗ khác thả ra, lại thu vào thả ra, cứ thế đem mình thân thể ra làm trò chơi, đùa không biết mệt.
Vốn Tống bán tiên cũng muốn đến một cái dịch chuyển tức thời, nhưng phân hồn đang phụ thân lên Tia Chớp bám theo Vân Hi đoàn thuyền ở một nơi rất xa, bây giờ biến một cái qua đấy, không nói chẳng may trên bầu trời rơi tự do Tia Chớp không kịp đỡ khiến chết oan chết uổng, dù là đỡ được rồi vậy làm sao quay về cũng là một đại vấn đề.
Chính vì thế hắn không dám nghịch ngu rồi, dù sao có thể xác định mình chắc chắn có thể núp vào không gian chạy trốn đến đằng kia một đầu Tống Khuyết liền an tâm.
Ca vô địch rồi!
Có cái này tiền vốn, hắn cảm thấy mình đã đủ tự tin đi ra ngoài trang bức một vòng.
Chơi đùa chán chê, Tống gia mới hài lòng tha cho mình mấy trăm cân thịt ném lên giường lớn, thần hồn còn là bắt đầu ngông nghênh ra bên ngoài phòng ngắm cảnh.
Cũng may bây giờ hắn đã có thể tùy ý điều động Tesseract, khiến nó thu liễm quang mang tiến vào trạng thái ẩn thân, vì vậy thần hồn đã không giống như một chiếc bóng đèn lớn như vậy lóa mắt, gây sự chú ý.
Nhật Du cấp độ thần hồn đã có thể bình thường đi lại dưới ban ngày ánh nắng mà vô ngại, nhưng gặp tu vi cao thâm võ giả ra tay tấn công vậy vẫn cực kỳ nguy hiểm. Mình lại chưa nhắc nhở ngốc Hùng mấy người, vì thế Tống Khuyết cũng không dám đi xa, chỉ là tập tành xuyên tường thò đầu ra sân hay phòng khách một chút vậy thôi.
“Chít.. chít chi!” – Hộ giá!
Bỗng nhiên, đang gục đầu xuống mình mềm mại ổ nhỏ ngủ Manh Manh dường như có điều phát hiện, nó nghi hoặc ngửa đầu nhìn về phía bên kia bức tường. Nơi đó đang có hai cánh tay cùng một cái đầu người từ từ mọc ra.
Cảnh tượng quá mức kinh dị để con nhát gan Hồ ly này xù lông dựng ngược hết lên, điên cuồng quát chói tai hô to cứu mạng.
Nhất thời, cả Mai Trang gà bay trứng vỡ.
.......
Mai Trang,
Trấn an mọi người trở về nghỉ ngơi hay tiếp tục làm công việc của mình sau, Tống lão gia mới buồn bực về trong phòng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Manh Manh cái này tội khôi họa thủ còn là khoanh tay đàng hoàng đứng úp mặt vào góc tường, nó đối thủ Husky đại gia đang hằm hè nằm sau lưng trông giữ, tư thái hơi có chút bất đoan chính là con sói này sẵn sàng sẽ cho một vả chấn chỉnh lại ngay.
Thải Hồng, Dương gia tỷ muội... Hùng Bá đám người còn là trừng mắt lên tò mò nhìn về phía mình lão đại. Không biết vị này thiếu gia lại làm cái chuyện gì cầm thú mà để Manh Manh sợ hãi đến vậy.
Chuyện cũng không có gì để giấu giếm, hơn nữa nói ra cho mọi người còn biết sau đỡ phải ngộ thương, chính vì thế Tống Khuyết tìm từ một lát liền mở miệng:
“Vừa rồi là bản thiếu tu luyện một môn công pháp có chút thần dị, có thể khiến con người giác tỉnh được linh hồn, tự do rời đi thể xác như quỷ hồn vậy bay lượn giữa không trung. Vô tình để Manh Manh nhìn thấy nên nó mới thành ra như vậy.”
“Thiếu gia, là cái gì công pháp thần kỳ như vậy?” – Dương Mật hiếu kỳ nháy mắt to hỏi thăm.
“Là một bản thu được từ chỗ Huyết Y Tôn Giả, gọi là Thức Thần Thuật, hẳn là độc môn bí pháp của Thiên Qủy Tông.”
Gặp mọi người đều muốn biết, Tống đại quan nhân liền đơn giản tóm tắt qua một lần, còn đem bí tịch ra cho mọi người tùy ý quan sát, không quên dặn dò:
“Cái này thần hồn khi mới thức tỉnh vô cùng yếu ớt, vì thế tu luyện giả cần hết sức cẩn thận, phải luyện trong phòng kín, tránh gió, có Dưỡng Hồn Hương bảo vệ, cùng không được để khí huyết hùng hậu võ giả đến gần. Các ngươi nếu có hứng thú tu luyện có thể sao chép một phần, nhưng nhất định phải chú ý thận trọng lại thận trọng.”
“Rõ, thiếu gia!”
Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần. Bây giờ gặp được công pháp có thể trực tiếp khiến người tu luyện thần hồn, mọi người tự nhiên đều có đại hứng thú. Tất cả đều nhanh chóng sao chép một bản rồi nhận lấy từ chỗ Tống Khuyết một ít Dưỡng Hồn Hương về nếm thử tu luyện đi.
Dù sao Dưỡng Hồn Mộc còn nhiều, Tống gia cũng sẽ không tiếc rẻ ban cho mình thủ hạ. Hơn nữa nếu có thể tu luyện Thức Thần Thuật có điều thành tựu vậy cũng sẽ đối với võ giả trợ giúp rất lớn.
Như hắn bây giờ đạt đến Nhật Du cấp bậc, không nói gì khác chỉ riêng linh giác trở nên càng nhạy bén, Lĩnh Vực mở rộng từ nguyên bàn gần 50m bão tố phồng lên đến hơn 80m cũng đủ thằng này cười đến sái quai hàm.
Nói chung chỉ cần đảm bảo an toàn không để xảy ra vấn đề, luyện được Thức thần chỉ có lợi vô hại, cứ yên tâm thoải mái tu luyện.
.....
Qua ngày hôm đó, toàn bộ Mai Trang bất chợt cuốn lên một phong trào tu tiên, người người nhà nhà trốn trong phòng riêng đốt hương khói nghi ngút đua nhau tìm hiểu thần đạo huyền bí.
Nhưng cái này hứng thú cũng chỉ như tình yêu con cào cào, sau trận mưa rào con nào về nhà con đấy.
Không phải người nào cũng là Tống gia, Tống Khuyết bản thân là người xuyên việt, có song hồn, lại lâu dài được Tesseract tẩm dưỡng, hắn thần hồn mạnh mẽ hơn xa thường nhân. Hơn nữa trước đó khi đoạt xá Tống A Ngưu, thằng này hồn hải không gian cũng đã bị mở ra một lần rồi. Vì có cái này khe cửa mở sẵn nên hắn mới có thể dễ dàng như vậy thức thần, linh hồn không gặp chút trở ngại nào thoát ly thể xác bay ra ngoài.
Còn như những người khác, không có vài năm cố gắng vậy đừng mơ đi cưng. Chính vì thế tu luyện được 5 hôm, thấy bản thân mình ngay cả thức hải ở đâu cũng không tìm được, Hùng Bá, Nhiếp Phong, Đao Tử 3 người là đồng loạt chán nản bỏ cuộc. Bọn họ cảm thấy lãng phí thời gian vào cái này còn không bằng luyện võ dùng khí dưỡng thần đến nhanh.
Còn lại vậy cũng chỉ có Thải Hồng, Dương Mật, Dương Tử cùng đã chú định chức nghiệp thần côn Tả Mục là còn quyết tâm kiên trì.
Nhưng mà đáng nói nhất là Manh Manh con này có lý tưởng, có hoài bão Hỏa Hồ. Tiện hồ này nghe đến loại này cao cấp huyền huyễn công pháp vậy còn phải nghĩ, đêm đó liền quyết tâm không đi ở lại Tống gia gian phòng, tìm đủ cách câu dẫn nì nèo ỉ ôi cuối cùng đã như nguyện đạt được diệu pháp.
Và đêm nay, con hồ ly này cho Tống Khuyết một cự đại bất ngờ.
Chỉ tiêu tốn 5 ngày, Manh Manh vậy mà đã có thể thành công thức thần, bây giờ nó linh hồn đang phiêu phù giữa không trung cùng hắn mắt to mắt nhỏ trừng nhau đây.
Quả nhiên mọi người đều gọi hồ ly tinh cấm có sai, những con hàng này dường như thiên phú tất cả đều thêm ở luyện thần và mị hoặc vậy, quái thay!
Trong lòng không thiếu khinh bỉ một phen, Tống lão gia vẫn rất có làm chủ nhân trách nhiệm, tận tâm hướng dẫn Hỏa Hồ này quen thuộc mới hình thái. Đợi một lát thấy nó thần hồn có dấu hiệu suy yếu sau mới thúc giục tiểu gia hỏa này quay về thân xác.
“Chít chi!”
Vừa mở mắt, Manh Manh đã hưng phấn chạy sang bên phòng chủ nhân đòi khen thưởng.
Tống gia cũng không keo kiệt, vò đầu tán dương nó một phen, dặn dò mấy cái cần lưu ý sau liền để nó tùy ý tìm chỗ trong phòng nằm, chính mình cũng bắt đầu đi nghỉ ngơi.
Tiểu Thiên Đao còn là vẫn lim dim nằm một góc không quản ngày đêm mất ăn mất ngủ tu luyện. Dù sao hàng ngày nó ba ba cũng đều đặn cho cái này tiện nghi nhi tử cung cấp năng lượng bổ sung, nó cũng không cần lo tinh thần tiêu hao quá độ.
......
Sáng hôm sau, Thanh Hà bến tàu.
Không gián đoạn dùng Tia Chớp toàn trình dõi theo Tứ Hải Thương Hội đội thuyền, biết nó sáng nay liền có thể quay về nên Tống Khuyết từ sớm đã dẫn người ra chỗ này chờ sẵn.
Tiện thể thăm quan một chút đang bắt đầu xây dựng công trình, nhìn khắp nơi bộ dáng hân hân hướng vinh cảnh tượng, hắn người Các chủ này cũng thấy vui lòng.
Loanh quanh thăm thú một vòng, đợi bên kia tiếng la hét náo nhiệt vang lên, hắn mới vui vẻ dẫn theo Nguyệt Khuyết Các đám cao tầng chạy đến bến tàu.
Vân Hi về rồi.
Nhìn cô nàng này mặc nguyên một bộ người Miêu trang phục hoa văn thổ cẩm, áo cộc tay, váy vừa qua đầu gối để lộ ra ngoài trắng nõn cánh tay cùng một cặp thẳng tắp, miên man chân dài. Trên mũ, trên cổ, tay chân còn đều đeo không thiếu các loại làm bằng bạc trang sức rất độc đáo mới lạ, cái này khiến Tống gia cũng không khỏi hai mắt tỏa sáng.
Quả thực người xinh mặc gì cũng xinh, mặc càng ít lại càng xinh!
Hơn nữa có vẻ chuyến này phá lệ thành công, trên mặt nàng đến bây giờ còn không giấu nổi vẻ hưng phấn, má đỏ hồng hồng, hai mắt híp lại thành nguyệt nha, khác hẳn với bình thường nữ cường nhân bộ dạng, vô cùng khó gặp.
“Vân Đường chủ, vất vả ngươi rồi! Mau đến cho bản Các chủ xem ngươi có bị gầy mất lạng nào không nào.” - Nhìn mỹ nữ như thế xinh đẹp động lòng người, tiện nhân này vội vàng muốn chiếm tiện nghi, lúc này liền dang rộng đôi tay chạy ra chào đón.
“Cút!”
Đáp lại Tống gia nhiệt tình chính là mỹ nhân vô tình một cước, cũng may vì ngại váy ngắn Vân Hi không dám cao chân, nếu không nàng đã không nhịn được cho thằng này một cái tuyệt tử tuyệt tôn cước rồi.
“Hắc hắc, Vân Hi ngươi tuyệt tình như vậy để ta thực sự rất thương tâm.”
“Hừ!”
Không xơ múi được gì, Tống tặc buồn bực lầm bầm lầu bầu một câu sau đó mới quay sang Vu Đại Thanh niềm nở chắp tay:
“Vu Tổng quản, mọi việc đều thuận lợi chứ?”
Nãy giờ vẫn mùi ngon xem đám người tuổi trẻ này thanh xuân khoái hoạt trêu đùa lão Vu nghe hắn đặt câu hỏi liền mặt rồng đại duyệt, vui vẻ gật đầu:
“Ha ha, thành công ngoài mong đợi. May nhờ có Vân tiểu thư, chuyến này rất nhiều mua bán chúng ta đều thắng lợi lớn trở về. Tống công tử, ngài ánh mặt thật sự quá chuẩn, giao Tứ Hải Thương Hội cho Vân tiểu thư, ta cũng yên tâm rồi.”
“Vu tiền bối quá lời!” – Vân Hi khiêm tốn dịu dàng lắc đầu.
Cái này cũng không phải Vu Đại Thanh khen suông, tuy bọn hắn được cấp phép buôn bán với Cự Mộc Thành, nhưng khi mới đến đó, hai mắt liền đen, ai cũng không quen gì cũng không hiểu, thực sự không biết bắt đầu từ đâu.
Tất cả đều là Vân Hi một tay đứng ra dẫn theo người khắp thành đi tìm thương gia bàn chuyện hợp tác, chém giá, chuẩn bị đồ đạc, chỉ trong vòng ngăn ngắn mấy ngày vậy mà đã hoàn thành cái này khổng lồ công việc để lão Vu cũng là phải bội phục không thôi.
Tống đại quan nhân ngược lại thay nàng tự hào, hớn hở gật đầu như giã tỏi:
“Cái này ta chưa từng nghi ngờ, có Vân đại mỹ nữ tại, ta với ngài hai người vậy cứ ngồi chờ đếm tiền đến rút gân đi.”
“Ha ha, vậy thì còn gì bằng.” – Vu Đại Thanh nghe thế cười phá lên sung sướng.
Để mặc cho thủ hạ bốc dỡ hàng hóa, mấy người lúc này liền dắt nhau trở về trong thành, nơi đó đang sẵn sàng một bữa tiệc khánh công yến chào mừng mấy vị công thần trở về đây.
Lúc này, Tống Khuyết mới kéo Dương Kế Nghiệp lại gần hỏi thăm:
“Lão Dương, việc ta dặn dò làm thế nào rồi?”
“Thiếu gia yên tâm, ta đã thuê Cự Mộc thành mấy tiểu bang phái người lực mạnh tuyên truyền chúng ta Thanh Hà hiếu khách cùng xinh đẹp cảnh sắc. Có lẽ không bao lâu nữa sẽ có người không nhịn được hiếu kỳ sẽ đến chúng ta nơi này nếm thử tìm hiểu.”
Nghe lão Dương vỗ ngực cam đoan, Tống đại quan nhân liền yên tâm. Hắn cũng rất chờ mong cùng Cự Mộc thành buôn bán hoàn toàn mở ra, nếu bên đó có người chịu qua đây vậy thì tốt quá rồi.
Nhất định phải cho những người này bằng hữu thấy nhà mình tốt nhất một mặt, Tống Khuyết nghĩ chút nữa phải căn dặn đám thuộc hạ đối xử bình đẳng, thân thiện với bên kia người, chớ để gây ra điều gì tranh cãi xích mích.
Tuyệt đối đả đảo phân biệt chủng tộc! – Tống gia khẩu hiệu hô vang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.