Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 329: Gặp lại Cổ Hà




Nguyệt Khuyết Các,
Cùng mấy vị cao tầng hỏi han một hồi, Tống Các chủ liền dẫn theo mênh mông đoàn người chạy đến khu thành nam một chỗ rộng lớn biệt viện. Nơi này chính là Cổ Hà mấy người hiện chỗ ở, bọn họ 6 người gia đình bao trọn gói hai gian sát cạnh nhau đại viện, cả nhà già trẻ mấy chục người đều ẩn núp ở bên trong đó đây.
Theo phía dưới bang chúng tiến lên gọi cửa, không ra một lát Cổ Hà liền dẫn theo mấy người chạy ra đại môn, trực diện đối mặt cùng Tống Khuyết.
Trông lão đầu này mặt mũi bơ phờ, dường như bỗng chốc già đi cả chục tuổi vậy Tống lão gia cũng cảm khái rất nhiều:
“Cổ Bang chủ, chúng ta lại gặp mặt!”
“Tống Các chủ! Lại gặp mặt!”
Nhìn trước mặt ý khí phong phát thiếu niên, Cổ Hà tâm thần bỗng dưng hoảng hốt, lăng thần chốc lát, đánh giá xung quanh đứng đầy Nguyệt Khuyết Các hảo thủ, hắn mới khô cằn mở miệng:
“Tống Các chủ, không biết hôm nay đến đây là có việc gì?”
“Được, Cổ Bang chủ đã hỏi, ta cũng không lòng vòng.”
Tống đại quan nhân lúc này cũng không nói dông dài, đi thẳng vào vấn đề:
“Hôm nay đến đây chỉ để báo cho Cổ Bang chủ một tiếng, Thanh Hà thành hiện chưa sẵn sàng tiếp nhận một vị Nhất lưu cao thủ. Vì vậy chư vị mấy người hiện có hai lựa chọn, một là đầu nhập vào ta Nguyệt Khuyết Các, còn lại con đường chính là phiền mọi người lần nữa di dời, tìm nơi đất khác thích hợp an cư lập nghiệp.”
“Tống Khuyết! Ngươi không thấy mình khẩu vị quá lớn sao?”
Chưa cần Cổ Hà trả lời, bên cạnh hắn một vị tử trung đồng đảng đã phẫn nộ nhảy ra chỉ trích.
“Xoẹt!”... “Keng!”
“Cẩn thận...!!!”
Một luồng sáng bạc theo tay Tống Khuyết xuất hiện, tốc độ nhanh đến kinh người, đợi mọi người phản ứng lại, trên đỉnh đầu kẻ nói vừa rồi đã cắm một thanh dài hai tấc phi đao, ghim thẳng vào sâu trong búi tóc.
Đao chỉ hạ xuống mấy ly như vậy, vị này nhân huynh cũng đã có thể tìm về tổ tiên báo danh rồi. Nhưng ai cũng biết đây chỉ là phi đao chủ nhân cố tình tha mạng vậy thôi, Kim Tiền Bang mấy người lập tức vong hồn đại mạo, không dám nói thêm nửa lời.
Nhàn nhạt nhìn qua sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy có dấu hiệu thất khống thằng kia, Tống Khuyết lạnh lùng mở miệng:
“Các ngươi còn chưa có tư cách cùng bản thiếu nói chuyện.”
Đợi hắn ánh mắt nhìn qua, Cổ Hà lúc này mới sắc mặt khó coi âm u nói:
“Tống Các chủ, ngươi không thấy mình khinh người quá đáng sao?”
“Ha ha ha, Cổ Bang chủ thật biết nói đùa!”
Nghe thế, Tống gia phá lên cười:
“Ta có thể để Đỗ Như Hối kinh sợ không dám đặt chân Thanh Hà một bước, cớ sao chư vị còn nghĩ tại hạ dễ lấn. Các ngươi Kim Tiền Bang sợ Linh Giang Bang uy thế liền phải chật vật chạy trốn, hang ổ cũng không cần nhưng lại nghĩ đến địa bàn của ta dưỡng tinh súc nhuệ chờ ngày đông sơn tái khởi?
Có phải hay không chưa ai nhìn thấy Tống mỗ đao giết người, các vị liền nghĩ ta trẻ người non dạ, hiền lành dễ bắt nạt rồi?”
Thực ra trong lòng lão Cổ cũng không phải không có một phen như thế ý tưởng. Chủ yếu so với mưa dầm thấm đất, uy vọng tích ngày càng sâu nặng Đỗ Như Hối, loại lực lượng mới nổi như Tống Khuyết còn rất khó để người nhận đồng, vì thế thấy Thanh Hà mảnh đất màu mỡ này bọn họ trong lòng liền dâng lên khác thường ý tưởng.
Bị người vạch ra ý xấu, Cổ Hà thẹn quá hóa giận:
“Làm sao, lúc nào Tống Các chủ ngươi trở thành quan phủ rồi, bọn ta mấy người muốn đi đâu ở đâu cũng cần nhận được ngươi sự đồng ý. Cổ mỗ không nhà để về, chỉ muốn đến Thanh Hà tá túc một thời gian thì sẽ gây trở ngại đến ngươi rồi?”
Nghe Cổ Hà một phen sứt sẹo lời nói, Tống đại quan nhân khinh thường.
Một đám chí đại tài sơ, có tặc tâm không có tặc đảm gia hoả. Hắn vốn không coi mấy người này thành một uy hiếp, tuy nhiên đó cũng không phải là lý do tuỳ ý để người nằm cạnh nhà mình chực chờ cơ hội quấy phá.
Tống Khuyết không hứng thú cùng bọn này dông dài:
“Cổ Bang chủ, minh nhân không nói ám thoại, ta đến đây không phải là muốn thương lượng cùng ngươi, Tống mỗ chỉ là nhắc ngươi một điều. Hoặc là quy thuận hoặc rời đi, chưa vị có thời gian 3 ngày để suy xét, quá thời hạn trên vậy đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.”
Cảm nhận trước mắt tiểu tử này thái độ coi rẻ, Cổ Hà cũng là giận tím mặt:
“Tống Khuyết, ngươi nghĩ là mình ăn chắc Cổ mỗ rồi?”
Nghe vậy, Tống gia bật cười, cười đến phá lệ rực rỡ:
“Ha hả, xem ra Cổ Bang chủ còn là chưa muốn tin tưởng vào thực lực của tại hạ. Cũng được, có qua có lại mới toại lòng nhau, hôm nay Tống mỗ cho ngươi Kim Tiền Bang người một cơ hội.
Chúng ta lần nữa tỷ đấu, ta cùng ngươi. Chỉ cần lần này Cổ Hà ngươi giữ cho bất bại, tại Thanh Hà này ta cho phép các ngươi được kiến bang lập phái, chiêu thu nhân thủ.”
“Cổ Bang chủ ý thế nào?”
Trước mặt bao người, bị một ranh con như thế khinh thường, đã lâu sống trong quyền cao chức trọng Cổ Hà làm sao chịu được, lúc này cắn răng rét lạnh mở miệng:
“Được! Vậy lần này tại hạ xin lĩnh giáo Tống Các chủ cao chiêu.”
Hai bên cũng không nữa dông dài, đã nói tỷ đấu vậy tất cả liền rồng rồng rắn rắn kéo nhau ra bên ngoài thành nam.
Vây xem đám người thấy có drama để hóng, vậy còn chịu được. Tất cả như hít thuốc lắc vậy hưng phấn chạy đi hô bè kéo bạn, không ra một lát thành Thanh Hà dòng người đã lại nô nức xô đẩy, chen lấn nhau tuân ra Nam môn.
Tống gia đánh Nhất lưu đã không phải tin tức, nhưng tận mắt chứng kiến còn chưa mấy người được xem, lần này bọn họ nhất định phải xem cái đủ.
......
Thanh Hà Nam môn,
Từ khi có Tống Khuyết khơi dòng, nơi này đã thành thánh địa hàng đầu của mấy vị trong thành võ giả khi muốn giải quyết tranh chấp. Ba ngày hai đầu liền sẽ có một nhóm người rủ nhau ra ngoài thành mấy trăm trượng một bãi đất trống, tại xung quanh khán giả hò hét rung trời đánh nhau đến tối tăm mặt mũi.
Chính vì vậy, chẳng biết từ lúc nào, vị trí trấn thủ Nam môn liền trở thành hương bánh trái, không những có thể bán vé cho người leo lên tường thành quan sát, còn có thể cấu kết với đổ trang làm một lâm thời sòng bạc, tại chỗ khai bàn.
“Đặt cửa đạt cửa, Cổ Hà bất bại 1 ăn 10, ai mua mau mau xuống tiền.” – Đây chắc chắn là đổ trang dưới trướng Nguyệt Khuyết Các người khai kèo, đối với nhà mình Các chủ, bọn họ là không chút do dự tin tưởng.
Xung quanh cái khác nhà cái tuy không dám như thế tùy hứng, nhưng thật sự cũng không ai coi trọng lão Cổ, chỉ là thoáng chút điều chỉnh tỷ lệ mà thôi.
“50 chiêu phân định thắng thua, dưới 50 chiêu 1 ăn 1.2, vượt qua 50 chiêu 1 gấp 2, trận chiến sắp bắt đầu, tâm động còn không mau hành động.” – Còn có thằng khai kèo càng quá thể đáng.
Từ Thiên Thượng Nhân Gian nghe tiếng náo động cũng mò đến đây quan sát Cao Tuấn thấy vậy rất nóng mắt.
Từ lúc nào Nhất lưu cao thủ rẻ rách đến vậy, đối phó với phi Nhất lưu tiểu bối ngay cả chống quá 50 chiêu cũng không được tin tưởng. Không tin tà Cao thiếu gia quyết đoán rút ra trong ngực 1 xấp ngân phiếu xuống cửa.
“Hai vạn, mua tài cho ta.”
Đang vội vàng ghi biên nhận nhân viên đổ trang nghe như thế cự khoản cũng hơi kinh hãi, đợi ngẩng đầu nhìn lên đi bên cạnh Cao Tuấn Phạm Nhất Vũ sau hắn vội vàng đứng dậy.
“Phạm chấp sự!”
Gật đầu bảo hắn tiếp tục làm việc, lão Phạm mới mặt khó khăn quay sang Cao Tuấn mở miệng:
“Cao thiếu, đánh cược nhỏ di tình, đánh cược lớn thương thân. Nếu không, vui đùa một ít liền được.”
“Làm sao, còn sợ ta thiếu chút tiền đấy?” – Lão Cao tính tình là như thế cố chấp.
Không lay chuyển được hắn, sợ khuyên nhiều sẽ khiến vị này đại gia phật ý, Phạm Nhất Vũ đành quay sang kia nhân viên nhẹ gật đầu. Rất nhanh người sau liền viết xuống mấy dòng chữ hai tay kính cẩn dâng lên cho Cao Tuấn.
Nhìn biên lai giấy trắng mực đen rõ ràng, Cao thiếu gia mới hài lòng bắt đầu ung dung tìm một chỗ tốt nhất nhìn xem chuẩn bị bắt đầu cuộc chiến.
Lão cha nói đến ba hoa chích chòe, hắn cũng muốn tận mắt xem tiện nhân kia là có bực nào võ lực, thật sự như thế tà hồ.
Biết đâu hôm nay tài khoản nhân đôi, vậy sau đó tháng ngày có thể thoải mái tiêu dao sung sướng – Cao đại thiếu bắt đầu mơ màng.
Đáng tiếc, thằng này không hiểu nhân tâm hiểm ác. Cái này một kèo chính là do vị nào đó mặt đen lão gia chính mồm truyền lời, Cao Tuấn số tiền này chú định sẽ là bánh bao thịt ném chó, một đi không trở lại rồi.
Không biết điểm ấy, Cao Tuấn khi nhìn thấy Tống Khuyết quay sang bên này chào hỏi liền cười lên cực kỳ sáng lạn chắp tay, miệng ngoài còn khẩu thị tâm phi cho hắn dâng lên mấy lời cổ vũ.
.....
Trong sân,
Nhàn nhã chờ đợi trong thành người muốn quan chiến hết thảy chạy ra xem, Tống Khuyết mới bắt đầu tiến lên cùng Cổ Hà chia ra hai phía đứng cách nhau hơn 10 trượng đối diện mà nhìn.
Nhìn nhuệ khí phương cương, cả người như một thanh đao nhọn rút ra khỏi vỏ trước mặt thiếu niên, lão Cổ trong lòng cũng là ngũ vị tạp trần.
Thế sự xoay vần, thời thế thay đổi quá nhanh để người không kịp phản ứng.
Cũng là nơi này, cách đây nửa năm.
Khi đó hắn là cỡ nào ý khí phong phát, trong thành đại địch bị người đánh trọng thương nằm nhà, mình Kim Tiền Bang bắt đầu gióng trống khua chiêng mở mang bờ cõi.
Tiểu tử này thì còn là bị Linh Giang Bang ép cho không thở nổi, đang phải chật vật khắp nơi tìm đường sống.
Bước ngoặt chính là xảy ra từ khi đó, lần đó một trận chiến mình không thể thắng xuống, đối phương liền thuận thế dẫm lên đầu hắn, mượn cỗ này uy vọng mà phá kén trùng sinh, từ đây một đường hát vang tiến mạnh, thế không thể cản.
Còn bản thân mình, cứ thế bị dẫm chìm xuống rồi. Thanh danh đại bại không nói, Đỗ Như Hối sau khi khôi phục liền dạy hắn làm người, thuận tiền đem cả cơ nghiệp quét một cái không, bản thân cùng mấy vị trung thành thuộc hạ cũng thành như chó nhà có tang bị đuổi đi khỏi ổ.
Ngẫm lại cơ nào bi thương.
Nhưng đây có thể là một vòng luân hồi, ý trời đã thế, ngã ở đâu đứng lên ở đấy.
Nghĩ đến này một chiến nếu mình một thắng, không chắc sẽ lại có cơ hội lần nữa đông sơn tái khởi, chiếm được Thanh Hà chỗ này một bó lớn tốt đẹp sản nghiệp, vậy sau này chống lại Linh Giang Bang cũng không phải không thể nào.
Có động lực, Cổ Hà trong đầu dâng lên ngập tràn đấu chí.
“Tống Các chủ, xin mời!”
Nhìn lão đầu này vậy mà còn lấy lại được một chút võ giả dũng khí, Tống gia tán thưởng nhìn cao hắn một mắt, lúc này rút đao mỉm cười:
“Cổ Bang chủ, xin mời!”
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, xung quanh người cũng hết thảy nín thở, chờ quan sát bực này đỉnh cao quyết đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.