Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 316: Ảnh đế, lại thấy Ảnh đế!




Đừng nhìn Tống Khuyết tiện nhân này nãy giờ nói đến dõng dạc đường hoàng, thực ra thằng này đầu óc còn tính toán rất kỹ đây.
Hắn còn nhớ rõ trên Nguyệt Thần Hào, cái lần không thể nói là xem trộm Minh Nguyệt tắm rửa. Khi đó hắn liền bị một đạo khủng bố khí cơ tập trung, chỉ thoáng qua một cái cơ hồ để hắn đánh mất đi năng lực hành động.
Như tại quỷ môn quan đi qua một vòng, cái đó ấn tượng quá khắc sâu có được hay không. Dù sao Tống gia liền chặt chẽ ghi nhớ cái cảm giác ghê người đó.
Vì thế khi Hàn Phi hiện thân giao thủ cùng Âu Dương Tình, cảm nhận lão Hàn trên người khí tức Tống tặc đã thấy không đúng lắm rồi.
Cho đến bây giờ gặp qua Tông sư cao thủ Khuất Vô Kỵ, nhưng vẫn chưa thể gây cho mình cảm giác kinh sợ như thế. Tiện nhân này liền biết, âm thầm đi theo Triệu mỹ nữ còn một vị siêu cấp đại đại đại cao thủ, so với Huyễn Thần Tông Tông chủ còn phải trâu bò đại cao thủ.
Còn người đó là ai, vậy dùng đầu gối cũng đoán ra được.
Tuy việc này hết thảy đều là suy đoán, nhưng kết hợp với việc Minh Nguyệt mỹ nữ có thể tự do rời đi địa bàn Dương Nam phủ, Tống Khuyết trong lòng liền có 7, 8 phần nắm chắc. Không khuyết thiếu dũng khí đặt cửa lần này Thần bài Tống Tinh Tinh đó là tất tay, cả mạng cũng đem ra cược hết.
Có cha vợ chống lưng, hắn Tống gia vậy còn phải sợ? Cửu giai Âu Dương Tình thì sao, Tông sư Khuất Vô Kỵ thì sao, mây bay rồi.
Hiệp nghĩa đan tâm Tống thiếu hiệp một tấm lòng son đó là trung trinh không bao giờ thay đổi, đừng mơ tưởng khuất phục được ta. Hắn còn phải lớn tiếng gào lên để mọi người đều biết mình phần này chân thành tình cảm.
May mắn, đặt trọn niềm tin vào một vị quốc dân nhạc phụ nào đó Tống bảo bảo lần này không phải ôm hận.
Ngay khi lão Khuất có điều động tác, sau lưng bọn hắn tầm 100m, tại một chỗ che khuất tầm nhìn rừng cây, một đạo kiếm cương dài mấy chục trượng đột ngột lóe lên, thoáng cái tức qua đem Khuất Vô Kỵ khổng lồ Huyễn Âm Chỉ đánh nát.
“Xoẹt!”
Không có kinh thiên động địa tiếng nổ, chỉ như là một tiếng dao mỏng cắt nhẹ qua thanh đậu phụ, kiếm quang đã đem Khuất Tông chủ chân khí bàn tay chém thành hai nửa, dư uy không giảm còn tiếp tục mênh mông cuồn cuộn hướng ngực hắn đâm tới, dường như nhất quyết phải đem tặc nhân này bổ ra làm hai mới bằng lòng bỏ qua.
“Triệu Tinh Thần, là ngươi!”
Lão Khuất hú lên sợ hãi, trên tay cũng không chậm trễ, không biết từ khi nào đã cầm ra một thanh hình thù quái dị, nhìn như hai lưỡi đao hình bán nguyệt gắn vào giữa một vòng tròn cầm tay nhỏ, rất giống trong kiếp trước game Liên Minh Thăng Hoa Luân Crescendum, đây chính là Huyễn Thần Tông truyền thừa Thần binh Ám Mộng Luân.
Chỉ thấy Khuất Vô Kỵ đem hai cánh đao xoay tròn tạo thành một tấm khiên rồi giơ lên trước ngực đón đỡ.
“Keng!!!”
Tuy thành công chặn lại một kiếm, lão Khuất còn bị cường lực xung kích đẩy lùi lại cả chục trượng, bên này Triệu Tinh Thần đã như quỷ mị xông lên, bên kia tay nhằm thẳng nhóm Huyễn Thần tiểu bằng hữu chính là vô tình một đấm.
Toái Tinh Quyền!
Tốc độ quá nhanh, Âu Dương Tình nhóm 6 người còn đang đứng sau lưng Tông chủ phất cờ reo hò đây, hoảng hốt tầm đó trước mặt đã xuất hiện một cái to bằng đỉnh núi cự đại quyền cương, cả đám lập tức vong hồn đại mạo.
“Phá!”– Không có thời gian lẩn trốn, sinh tử quan đầu, 6 người cơ hồ không chút dư lực dùng ra chính mình bình sinh sở học, đồng tâm hiệp lực đem cái này quyền ảnh chấn nát.
“Ầm!”..... “Khục... khục... khục...”
Một chiêu không thành, chỉ để mấy người chịu đến nội thương nhẹ nhưng lão Triệu cũng không phật lòng, hắn không rảnh quan tâm đám này tiểu yêu. Tùy tiện vung ra một đấm Triệu Tinh Thần người đã như tia chớp lao đến chỗ Khuất Vô Kỵ, miệng còn không quên quát lớn:
“Lên cho ta!”
Như một tín hiệu, sau lưng xa xa hơn 1 dặm nơi đỉnh núi, hai đạo quang ảnh cấp tốc chạy vội về đây. Hơn nữa đã sớm có chuẩn bị Hàn Phi, Tưởng Bình, Minh Nguyệt 3 người cũng đồng thời nhằm vào trước mặt đối thủ phát động hung mãnh tấn công.
Tống Khuyết phản ứng không tệ, thêm vào hắn cũng có mấy phần dự kiến trước, hầu như không lạc hậu so với 3 người này chút nào liền tự hành xách lên Ô Long Đao tìm yếu gà đi trút hận.
Cha nợ con đền, Tông chủ gây họa Trưởng lão đến gánh, đấy chính là thiên kinh địa nghĩa.
Bị Khuất lão ma con hàng này âm một phát Tống gia đang đầy bụng lửa giận đây, tự nhiên sẽ không bỏ qua đánh chó rơi xuống nước cơ hội.
Tại Yêu Cơ ánh mắt kinh dị, tiện nhân này so với bọn hắn Thiên Hà Kiếm Phái người còn hăng hái, cơ hồ là liều mình khoát ra ngoài tìm địch nhân sống mái đi.
“Trúng kế, tất cả rút lui!”
Thấy tình cảnh này, lão Khuất lập tức hiểu tất cả chỉ là một cái bẫy, gào lớn một tiếng liền quay người chạy đi. Lòng thầm hận mình khi nãy tất tất tác tác nói nhiều mà làm méo gì, bây giờ ngay cả cọng lông cũng không mò được đã bị người úp sọt.
......
Thực ra không cần chờ Khuất Vô Kỵ nhắc nhở, bỗng dưng bị ăn một đấm Huyễn Thần nhóm bạn nhỏ đã sớm tỉnh ngộ, bọn hắn bị quyền kình chấn lùi ra sau đồng thời, cũng không màng trong lồng ngực khí huyết nhộn nhạo, một đám sợ đến vãi tè đã sớm vắt chân lên cổ mà chạy.
“Đứng lại, chạy đi đâu!”
Tống lão gia như cao con chó vậy dán chặt vào Cung Trưởng lão quyết không buông tha.
“Lão tặc, mau cùng ta quyết một trận sống mái!”
Cậy vào mình tốc độ, Tống Khuyết chính là liên tục áo sát quấy rối để có lòng muốn chạy lão Cung thầm hận không thôi.
Bây giờ mà còn bị quấn lấy vậy thì cũng khỏi cần đi rồi. Cung Trưởng lão lung tung cho tiện nhân này mấy kiếm đẩy lùi hắn ra sao liền vội vàng cướp đường mà chạy.
“Tuệ Vô mau ra giúp ta một tay.”
Tiếp tục giở trò vô lại lao vào quấy rối, Tống gia còn không quên hò lớn nhà mình tiểu đệ.
“Mọi người mau qua đây xử lý cái này Ma giáo yêu nhân.”
Còn gọi thêm người, lão Cung sợ đến hồn phi phách tán. Cũng may Thiên Hà Kiếm Phái người hầu hết đuổi theo Âu Dương Tình cùng một đám Bát giai võ giả đi, Lâm Chấn Kiệt mấy người còn đang mải vây nhốt Chúc Doãn Minh 3 người phản đồ lại, không rảnh chạy qua bên này. Chỉ có Tuệ Vô đầu trọc kia chầm chậm tiến đến để Cung Trưởng lão ám thở nhẹ một hơi.
“Tiểu tử, đừng ép người quá đáng. Nếu không lão phu cá chết rách lưới vậy ai cũng không may.”
“Muốn đi có thể, để vũ khí lại.” - Tống tiện nhân lập tức lòi ra đuôi cáo.
Cùng một vị Chân Khí cảnh cao thủ liều mạng, dù vừa đột phá Lục gia nhưng hắn còn chưa bành trướng đến thế đâu. Mục đích của thằng này vậy chỉ là đánh xì dầu, kiếm thêm một bút thu nhập liền đủ hài lòng.
Vị này Cung trưởng lão cũng là không may, khi nãy liền bị Tống gia huynh đệ đánh cho hộc máu tuột kiếm một lần, vừa đi nhặt về bây giờ vẫn còn bị tiện nhân này nhớ thương, hắn quả thật muốn khóc lớn một hồi. Đẹp trai quá cũng là cái tội sao, đều là nam tử, cứ quấn lấy hắn không bỏ để làm gì.
Vùng vằng mấy lần không thể tránh thoát, cuối cùng lão Cung đành nhận mệnh, coi trên tay kiếm thành ám khí ném mạnh về sau lưng khuôn mặt đáng ghét kia.
“Chết đi!”
Làm người chất phác thật thà Tống A Ngưu tự nhiên cũng không giận, rất giữ lời hứa lúc này liền tung tăng chạy đi nhặt đồ rồi.
Tuệ Vô: ….. Thánh họ! Thế này cũng được?
Đầu trọc này cũng là mộng bức nhìn mình tiện nghi đại ca nhân lúc cháy nhà đi hôi của, giắt đầy bên hông một thanh kiếm cùng 2 cái tay thủ hộ sáo. Tất cả đều là Danh khí, giá trị ít cũng phải chục vạn lạng bạc, hắn trong lòng cũng không thể bình tĩnh.
Tiếc là bây giờ xung quanh đã không còn đối tượng, hơn nữa ăn cướp việc này có huỷ hình tượng, Tuệ Vô đại sư thở dài đành thôi.
Nhìn bên cạnh một vị đang cười toe toét đeo lên hộ sáo, hướng ven đường đá tảng chính là hứng thú bừng bừng chém ra vài trảo thử hàng, hoà thượng lại lần nữa thở dài.
…..
Hồi lâu sau,
Xa xa tiếng nổ mạnh dần dần thưa thớt ngắt quãng, đợi bóng đêm quay về bình tĩnh sau Thiên Hà Kiếm Phái mấy vị cao thủ cũng đã đắc thắng trở về.
“Ha ha, thật sảng khoái! Lần này xem như cho Huyễn Thần Tông đám này chuột nhắt một cái thê thảm giáo huấn, hi vọng bọn chúng ngoan ngoãn biết điều trốn về trong nhà yên ổn được một thời gian.”
Còn chưa rõ mặt, Hàn Phi tiếng cười sang sảng đã rõ ràng vang lên tại mọi người trong tai đủ thấy hắn bây giờ là cỡ nào hưng phấn.
“Ầm!” … “Ầm!”
Hai tiếng vật nặng rơi xuống, hoá ra là hai vị Huyễn Thần Tông Bát giai cao thủ, tất nhiên giờ phút này hai vị này đều đã thân hình tàn tạ, chết không thể chết lại.
Định thần nhìn kỹ, không phải vị kia Hoắc Trưởng lão cùng Hoa Trưởng lão sao. Nhất là lão Hoắc, thằng này khi nãy liên tục phun ra ô ngôn uế ngữ với Minh Nguyệt, có thể tưởng tượng Thiên Hà người đối với nó oán hận.
“Hội trưởng, ngươi không có vấn đề gì đi?”
Tự nhiên không có vấn đề, một đám Thiên Hà hảo thủ đi theo bảo vệ, Yêu Cơ có thể xảy ra chuyện mới là vấn đề. Tuy biết điều này nhưng chân chó Tống lão gia rất nhanh nhẹn tiến lên ân cần hỏi thăm rồi.
“Tống Khuyết ngươi có lòng, mọi việc đều rất thuận lợi.” - Triệu Minh Nguyệt hài lòng cho hắn một cái nụ cười xinh đẹp.
Nhìn thấy trên hông thằng này còn treo lên một đống chiến lợi phẩm, Tưởng Bình vui mừng hỏi:
“Tống huynh đệ, ngươi vừa rồi lại có thu hoạch?”
“Nói ra xấu hổ, đối phương đến cuối cùng liều mạng, tại hạ cũng không dám trực diện uy phong. Cũng là tại ta kinh sợ để người chạy mất rồi, chỉ kích thương được hắn, đoạt được một thanh binh khí, mong Hội trưởng cùng Tưởng huynh trách tội!” - Tống tiện nhân nghiêm trang nói bừa, cứ như vừa trải qua một trận sinh tử chém giết vậy để người lo lắng.
Tưởng Bình, Minh Nguyệt không thêm hoài nghi, cũng không có gì trách phạt đáng nói, chỉ là an ủi hắn đôi câu:
“Chó cùng rứt giậu, đối phương vì sinh lộ mà liều mạng cũng là tất nhiên. Tống huynh đệ ngươi không cần áy náy, có như hôm nay thu hoạch đã là vượt xa mong muốn!”
Vượt xa mong muốn?
“Hoá ra Hội trưởng cùng Tưởng huynh các ngài trước đó đã biết rõ đối phương mưu kế, thảo nào ta cứ nghĩ làm sao sự việc nghi vấn trùng trùng như vậy mà hai vị còn quyết tâm đuổi theo đến cùng đây. Tại hạ thật sự là múa rìu qua mắt thợ, suýt chút thì phá hỏng kế hoạch này rồi, may mà, may mà….”
Tống Ảnh đế diễn như thật, một bộ bừng tỉnh đại ngộ hiểu ra, sau đó là vuốt ngực may mắn, quả thật không cần quá nhập vai.
Thực ra trong lòng hắn cũng đang mắng mẹ.
Vốn nghĩ rằng thế gian diễn kỹ có 8 đấu, chính mình Oscar người đoạt giải đã độc chiếm trong đó 6 đấu, còn lại 2 đấu thiên hạ chia nhau, nào ngờ..... Tống tiện nhân lòng cực kỳ mất mát.
Nhìn trước mắt mấy vị này, băng lãnh ít lời Triệu Minh Nguyệt, phúc hậu thật thà Tưởng sư huynh cùng tính tình phóng khoáng Hàn Phi. Nhớ lại vừa rồi một đoạn đường đi, cái gì biểu cảm hoài nghi do dự, cái gì hoảng hốt sợ hãi mạc danh cùng với liều chết tử chí. Thật sự quá giống thật rồi!
Dù sao nếu không phải có vị nào đại lão vô tình để lộ ra vết tích, Tống Khuyết chắc chắn sẽ tin. Đến lúc đó, lần này hắn lựa chọn như nào cũng là không thể đoán trước được.
Tiện đà, hắn nhìn về phía đang bồn chồn bất an chờ đợi phán xử nhóm 3 người phản bội liền dâng lên vô hạn đồng tình.
Trong thành người sáo lộ quá sâu rồi!
Các ngươi hôm nay may mắn cùng đài biểu diễn với một dàn Ảnh đế, hẳn là chết cũng cam lòng đi.
A Di Đà Phật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.