Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 299: Nhất lưu thế lực




Dặn dò Chung Hồng phát cho đám quan binh mỗi người một cái hồng bao của ít lòng nhiều, Tống Khuyết liền thân thiết mời Từ, Ngô, Thập tam lão cùng một đám Nguyệt Khuyết Các trưởng lão đến tửu lâu tâm sự giao lưu tình cảm.
“Hiền chất, hôm nay ngươi cùng Đỗ Như Hối trở mặt vậy cũng không phải một cử chỉ khôn ngoan.” – Nghĩ đến khi nãy suýt chút xảy ra chiến sự, Từ Thanh cũng không khỏi thay tiểu tử này lo lắng hãi hùng.
“Ha ha, Từ huynh, ngươi quá coi thường nhà ta Các chủ!” – Không đợi Tống lão gia mở miệng, Thiết Phi Long lúc này đã cười lên sang sảng thay hắn giải thích.
“Ngươi đến muộn còn không biết đi, trước đó Các chủ đã cùng Đỗ tặc giao đấu một chiêu, hai bên lực lượng ngang bằng ai cũng không làm gì được ai. Chính vì thế mới có thể chấn nhiếp Linh Giang Bang để bọn hắn mới chần chờ không dám manh động.”
“Còn có chuyện như thế!” – Từ, Ngô mấy người lập tức trợn mắt há mồm.
Thấy 3 lão nhìn sang, Tống Khuyết cười gật đầu:
“Bá phụ yên tâm, tuy hiện giờ ta không đánh thắng được Đỗ Như Hối, nhưng hắn muốn làm gì ta đồng dạng cũng không dễ dàng. Nếu không phải Linh Giang Bang cử bang tới phạm vậy Nguyệt Khuyết Các bên này liền không có gì phải sợ hãi.”
Nghe hắn nói chắc như đinh đóng cột tràn đầy tự tin, Từ Thanh, Ngô Thiên hai người nhìn nhau trong mắt trần đầy kinh hãi cùng kinh hỷ.
Tốc độ phát triển quả nhiên cứ nhanh như ngồi hỏa tiễn vậy bây lên trời, cứ thế này Tông sư còn xa lắm sao? Chỉ tưởng tượng đến đây, hai vị này tâm tư đã bắt đầu phiêu.
Nhất là lão Ngô, trong lòng đều cười nhanh nở hoa. Ngô gia nhà hắn gien con mắt nhìn người thật tốt quá, mình lớ ngớ liền thông gia với một vị Nhất lưu cao thủ, Tổng bộ đầu. Cháu mình càng lợi hại, kết giao với người liền chính là tuyệt đỉnh thiên kiêu.
Ai? Ai có thể ngăn cản Ngô gia xưng vương xưng bá – Ngô Thiên trong lòng kích động gào thét.
“Mang rượu ra đây, hôm nay bản quan phải thật tốt chúc mừng chúng ta huyện thành chính thức sinh ra một cái Nhất lưu thế lực, Tống Khuyết ngươi quả thực khiến Thanh Hà người đi ra ngoài trên mặt đều có quang.” – Từ Thanh vui sướng lớn tiếng hô.
Tống bảo bảo trước mặt trưởng bối còn rất nho nhã lễ độ, vội vàng khiêm tốn lắc đầu:
“Bá phụ quá nâng đỡ, ta đợi đột phá Nhất lưu còn không biết ngày nào tháng nào đây.”
“Hừ, không đột phá thì đã sao? Sau ngày hôm nay Linh Giang một dãy còn ai dám coi khinh ngươi Nguyệt Khuyết Các, nơi khác người còn có mấy ai dám tại huyện thành giễu võ dương oai? Ta nói ngươi là Nhất lưu thế lực liền tuyệt đối sẽ không có người phủ nhận.”
“Đúng vậy, Tống Khuyết, ngươi thực lực đủ rồi, các ngươi Nguyệt Khuyết Các trung tầng lực lượng cũng đủ, vậy gọi ngươi một tiếng Nhất lưu thế lực sẽ không sai. Tin chắc trận chiến này một truyền ra ngoài, mọi người đều sẽ tán đồng cái này cách nói.” – Thập Thủ Hằng lúc này cũng cười chân thành chúc phúc.
“Khà khà, ta có được như ngày này cũng toàn là nhờ các vị bá phụ hết lòng nâng đỡ, tiểu tử đến nay vẫn luôn khắc ghi trong lòng.”
Lời hay mọi người đều thích nghe, ngày hôm nay chỉ toàn việc vui Tống lão gia cùng mấy vị ở đây đó là mở bụng ra uống, uống đến hôn thiên ám địa, tận đến khi trời ngả bóng tà dương, mấy người mới thỏa mãn hài lòng lắc lư lảo đảo được hạ nhân đưa đi, ai về nhà đấy.
.......
Bên kia,
Kéo theo một nhóm tàn binh, Đỗ Như Hối về đến Nam bến tàu. Nhìn chỗ này vừa mới sửa chữa chưa được mấy tháng kiến trúc giờ lại lần nữa hoang tàn đổ nát, lòng hắn cũng không khỏi nhức nhối vạn phần.
Còn đau đầu hơn là chuẩn bị đón đỡ Thiên Độc Tông một sóng báo thù, đám này từ trong ra ngoài đều là độc người, tính tình đó chính là quái gở, nhỏ nhen vô cùng. Chịu oan khuất lớn như vậy bọn chúng không điên lên kéo bè kéo cánh đến tìm mình phiền toái mới là lạ.
Nghĩ đến đây lão Đỗ liền mệt mỏi rã rời, chán nản kêu người chuẩn bị một con thuyền rồi tất cả leo lên, toàn quân trở về Tổng bộ, nơi này vậy trước cứ để hoang vắng một thời gian.
Thanh Hà có độc, hắn bây giờ nhất thời cũng không quá muốn dây dưa vào.
Nhìn nhà mình Bang chủ khi thì cau mày, khi thì mím môi, khuôn mặt gần như vặn thành một đoàn, Hạc Hiên trầm ngâm tìm từ rồi lên tiếng phá vỡ yên lặng:
“Bang chủ, Sỏ Thiên Thu chuyện ta đoán rất lớn khả năng có liên quan đến Tống Khuyết người này.”
Nghe đến hai từ Tống Khuyết, Đỗ Như Hối như con hổ ngủ say bị đánh thức, hai mắt hắn lập tức bắn ra cực kỳ bạo lệ quang mang. Nơi xa xa mấy người tu vi hơi yếu không thiếu bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, liên tiếp rùng mình.
“Đại trưởng lão ngài tìm được chứng cớ?”
“Không có chứng cớ, nhưng lão phu trực giác tin tưởng như vậy.” – Hạc Hiên tiếc nuối lắc đầu.
“Không có chứng cớ vậy có gì dùng, chúng ta có nói ra người khác cũng chỉ cười vào mũi Linh Giang Bang cùng bản tọa bao biện tìm cớ, nói ẩu nói tả.” – Lão Đỗ buồn bực hờn dỗi.
“Nhưng chúng ta có thể dựa theo dòng suy nghĩ đó đi truy tìm, chắc chắn sẽ tìm được manh mối.”
“Vậy làm phiền Đại trưởng lão tra xét chuyện này rồi.” - Đỗ Như Hối còn là không quá hứng thú với cái này thuyết pháp. Hắn bây giờ còn đang căng óc đi tìm cách đối phó Thiên Độc Tông đây, thời gian đâu mà đi chơi cái trò mò kim đáy bể.
Hạc Hiên cũng biết làm theo lời mình cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới tìm được vết tích, vì thế thở dài:
“Ngày trước Bang chủ ngài quyết định phục kích diệt trừ kẻ này quả nhiên là sáng suốt, đáng tiếc là cuối cùng để hắn trốn được một kiếp rồi.”
Bên cạnh hắn mấy vị trưởng lão lúc này cũng đồng dạng bùi ngùi thở dài, trước đó còn không hiểu nhà mình Bang chủ làm gì phải đại động can qua chỉ vì một thằng nhóc nông thôn dễ nhũi, bây giờ bọn họ mới hiểu ra trong đó nguyên nhân.
Quả nhiên là nhìn xa trông rộng Đỗ Bang chủ nha, so với hắc tiểu tử này, cái gì Kim Tiền Bang, Kinh Hồng Kiếm Tông, tất cả chỉ là gà đất chó sành không đáng nhắc tới.
Linh Giang Bang đối thủ lớn nhất chính là tại huyện thành nhỏ này một cái bang phái, tiếc là bọn họ nhận ra điều đó dường như cũng hơi muộn, bây giờ đối phương cánh chim đã đầy, muốn gạt bỏ cũng không phải là dễ như vậy.
“Rắc!”
Đỗ Như Hối tự nhiên cũng suy nghĩ về vấn đề này, lúc này không kiềm nén được hai tay dùng sức bóp nát thành tàu lan can.
“Thật hận! Không dối gạt chư vị, trước đó khi Giang gia người chiết kích chỗ này, bản tọa cũng âm thầm hiếu kỳ đã từng đến đây thăm dò một phen, trong lúc đó ta cũng đã cùng tiểu tử này đụng độ. Tuy khi đó hắn thực lực thua xa bây giờ, nhưng ít nhất cũng có thể giao thủ với ta mấy chục chiêu, bản tọa liền biết tiểu tử này chính là ta bang tương lai một vị đại địch.
Lúc đó vốn định lập tức triệu tập nhân thủ âm thầm đem kẻ này trừ đi cho yên lòng, nhưng làm sao chuyện sau đó các ngươi cũng biết, ta còn chưa kịp hành động trong Bang đã tao tặc ghé thăm, lấy đi của bản tọa một thứ rất quan trọng đồ vật. Sau đó ta liền cóng tay cóng chân do dự bất quyết, để rồi lơ đãng đã nuôi thành họa lớn như ngày hôm nay. Đáng hận vậy!”
Một đám người tập thể trầm mặc.
“Bang chủ, nếu như ngài nói, vậy tiểu tử này cùng kia tặc nhân rất có thể có liên quan.”
“Đây cũng là Đại trưởng lão trực giác?” – Đỗ Như Hối hai mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
“Nhưng cũng không đúng sao, ngày đó bản tọa ám sát không thành liền lập tức trở về, đến nơi thì trong nhà cũng đã xảy ra chuyện, tiểu tử kia không nói bản lĩnh thế nào, hắn có mọc cánh cũng không thể nhanh như thế được.”
Hạc Hiên lắc đầu cho hắn đính chính:
“Bang chủ, ngài đi vào ngộ khu. Ai nói 2 người này là một rồi? Hôm nay ta nhìn tiểu tử này dường như còn chưa tẩy tủy, bằng tu vi của hắn muốn mê hoặc một vị Lục giai võ giả đó là không thể nào.
Theo lão phu suy đoán, sau lưng hắn rất có thể còn một cường giả tinh thông huyễn thuật cho hắn bày mưu nghĩ cách.”
“Còn về chuyện chênh lệch thời gian, vậy cũng rất dễ giải thích. Bang chủ ngài có nhớ khi mình đi về vậy đi bằng phương tiện gì?”
Tự nhiên là đi tàu thủy.
Đỗ Như Hối có người điểm ngộ, trong lòng tự nhiên rộng mở trong sáng.
“Ý ngươi nói là tặc nhân thông qua Ưng Giản Sầu?”
“Đúng vậy Bang chủ, đó là con đường nhanh nhất đến Linh Giang, nếu như một vị Nhất lưu cao thủ đi qua đó, rồi lại âm thầm lẻn vào trong quận thành, vậy không cần đến 1 canh giờ là có thể tìm đến Linh Giang Bang. So với ngài sớm hơn 2, 3 canh giờ là hoàn toàn có thể.
Hơn nữa đừng quên, tiểu tử này còn không biết khi nào âm thầm thu phục trong đó một ổ tặc đây. Rất có thể vị kia sau lưng cao thủ liền giấu mình ở đó.”
Nghe hắn nói có lý có theo, mấy người đều cảm thấy sự thật không rời mười.
Của ta Ngọc Dương Gạo! Lão Đỗ như chết đuối vớ được cọc, hai mắt bắn ra khắc cốt minh tâm cừu hận quang mang.
Nếu Tống gia ở chỗ này chắc cũng phải cho Hạc Hiên lão đầu này quỳ bái!
Đậu má!
Sherlock – Hạc Hiên nha!
Suy luận rất gì và này nọ nhưng kết quả cuối cùng vô tình lại chuẩn cmnr.
“Khốn kiếp, thì ra đều là do tiện nhân này phá đám. Bang chủ, chúng ta bây giờ về tập kết người, lập tức đem hắn cho tiêu diệt.” – Một đám Trưởng lão biết được chân tướng liền thần tình kích phẫn, thêm nữa hôm nay chuyện biệt khuất, tất cả đều chiến ý dâng cao hừng hực đứng ra mời thỉnh chiến.
Cắn răng nghiến lợi cân nhắc hồi lâu, Đỗ Như Hối mới oán hận lắc đầu bác bỏ:
“Không được, dù đây có là sự thật vậy cũng chỉ là chúng ta đơn phương suy luận. Nếu cứ như thế minh mục trương đảm trả thù, đợi Triệu tiểu thư bên kia trách phạt xuống chúng ta Linh Giang Bang sau này cũng sẽ ngày tháng duy gian.
Hơn nữa tiểu tử này cảnh giác cực cao, lỡ may để hắn chạy thoát vậy đơn giản chính là đại họa. Chúng ta cần trở về bàn bạc tìm ra một vẹn toàn sách lược, đảm bảo một lần nhất lao vĩnh dật, không để lại hậu hoạn về sau.”
“Bang chủ anh minh!” – Hạc Hiên hai mắt toát lên vẻ vui mừng.
“Chư vị không cần giận quá mất khôn, chúng ta bây giờ coi như đã vạch trần được bộ mặt thật của hắn, sau này chú ý mật thiết quan sát từ từ tìm cơ hội mới là thượng sách.
Việc quan trọng nhất bây giờ chính là làm sao bãi bình được Thiên Độc Tông chuyện này, nếu không tại đây cả Bang chủ và chúng ta, sau này đừng mong có ngày yên ổn với bọn họ.”
Nói đến nan đề này nữa, mấy người tập thể ủ rũ chau mày.
“Bang chủ, ta nghĩ có một người có thể giúp chúng ta vượt qua này một kiếp nạn, nhưng ngài cần trước tiên chuẩn bị tâm lý, lần này có lẽ phải đại xuất huyết một lần.” – Hạc Hiên trí châu nắm chắc, cho Đỗ Như Hối chỉ ra một con đường sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.