Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 276: Kẻ lừa gạt




Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ,
Thiên Cơ Tử cùng Nhiếp, Hùng hai người đang chăm chú lắng nghe Tống lão gia êm tai kể lại chuyện cũ.
“Kim lân há là vật trong ao, nhất ngộ phong vân liền hóa rồng. Cao nhân khi đó cũng không giải thích gì thêm, chỉ là trước khi tung người bềnh bồng rời đi liền đưa một ngón tay chỉ về hướng đông nói rằng ta mệnh cách chính thuộc bên này, nhật xuất đông phương, duy ngã bất bại.
Từ đó về sau ta cũng chưa từng gặp lại người, nhưng nghe lời cao nhân, Tống mỗ liền phấn khởi quyết tâm một đầu đông tiến, từ Cự Liễu thôn đến Hoàng Diệp Trấn, rồi bây giờ Thanh Hà huyện, quả thật như hắn lời nói làm càng ngày càng lớn rồi.”
“Ta nhiều lần cho người đi dò hỏi vị này thần tiên, tiếc nuối chính là mấy năm trời vẫn còn bặt vô âm tín, để một lòng muốn báo đáp tại hạ cũng không biết làm sao. Thiên Cơ đạo trưởng cũng là huyền môn người trong, không chừng liền hiểu biết người này thân phận, nếu có thể giúp tại hạ tìm được người, ta nhất định trọng tạ.”
“Không biết cho ngươi phán quẻ người kia đạo hiệu là gì Tống Các chủ có biết?” – Nghe đến trọng tạ, Thiên Cơ Tử hai mắt cũng bất giác sáng lên mấy lần, nhưng lập tức giơ tay vuốt râu che giấu.
Vẫn âm thầm quan sát hết thảy Tống gia lúc này trong lòng đã cười lạnh, mặt ngoài vẫn còn là diễn sâu chân thành nói ra:
“Cao nhân gọi là Nê Bồ Tát, không biết Đạo trưởng ngài có từng nghe qua?”
“Nê Bồ Tát, Nê Bồ Tát..... Nê Bồ Tát qua sông, chính mình khó giữ được. Vị này vậy hẳn là một vị phật môn cao tăng, đáng tiếc bần đạo lại là phương Bắc đạo môn người trong vì thế còn chưa từng cùng vị này Nê Bồ Tát gặp mặt.
Nhưng Tống Các chủ yên tâm, lần này xuôi nam bần đạo cũng có ý định đi thăm mấy vị bằng hữu, ta nhất định sẽ thuận tiện cho ngươi thăm hỏi, hẳn là sẽ không khó tìm ra người tin tức.”
Có thể tìm ra mới là gặp quỷ, Tống gia vui sướng cười:
“Vậy đa tạ đạo trưởng, không biết đạo trưởng nhân tiện có thể hay không cho ta giải đáp Nê Bồ Tát này một câu quẻ bói, tại hạ mấy năm nay minh tư khổ tưởng nhưng đến giờ vẫn còn chưa tìm ra đầu mối, không hiểu những lời đó là có ý gì.”
“Kim lân há là vật trong ao, nhất ngộ phong vân liền hóa rồng.”
Thiên Cơ Tử nghiền ngẫm câu này mấy lần, trên tay các ngón lại bắt đầu bấm loạn một hồi mới sáng mắt lên vỗ tay.
“Diệu! Diệu! Thì ra là thế! Nê Bồ Tát vậy đạo hạnh quả thật rất cao, so với bần đạo cũng không kém cạnh chút nào. Lần này đến đây nhất định phải tìm ra hắn cùng đàm đạo mấy ngày mấy đêm, nếu không này một chuyến nam hành tràn ngập tiếc nuối vậy.”
“Vậy đa tạ Đạo trưởng!” – Tống Khuyết kích động lộ rõ, chắp tay nói tạ.
Đã 9 thành xác định thằng này là một hàng lừa đảo, nhưng hắn còn là muốn nghe vị này thần cơ diệu toán Thiên Cơ Tử cao kiến, dù sao cũng đang rảnh, không bằng nghe để vui vẻ một hồi.
“Còn xin mời Đạo trưởng cho ta giải quẻ!”
Vân đạm phong khinh vuốt nhẹ mình chòm râu, lừa đảo huynh nhấp nhẹ ngụm trà rồi mới từ tốn bắt đầu chỉ điểm giang sơn:
“Câu này vế đầu hẳn Tống Các chủ cũng đã hiểu, ngươi chính là quẻ trong lời Kim Lân, có kinh thế tài năng nhưng lại bị vây khốn ở trong ao nhỏ. Bây giờ chỉ chờ tìm thấy Phong cùng Vân vậy là có thể đằng vân giá vũ, chân chính hóa rồng tiếu ngạo cửu thiên.”
“Ta cũng đoán ra được như thế, nhưng không biết ở đây Phong cùng Vân là chỉ ý gì?” – Tống Ảnh đế run giọng hưng phấn hỏi.
“Ha ha ha..”
Chỉ thấy Thiên Cơ Tử ngửa mặt sung sướng cười dài một tràng sau đó mới quay sang hắn chắp tay nói mừng:
“Chúc mừng Tống Các chủ, xin chúc mừng ngài! Phong cùng Vân thực ra ngài cũng đã hết thảy tìm thấy. Ngày mà ngài ngư dược long môn cũng đã là gần ngay trước mắt.”
“Mời Tiên sinh cho ta chỉ điểm bến mê!”
“Ha hả, Phong! Vậy không phải bên cạnh ngài vị này Nhiếp Phong thí chủ sao, có phải hay không từ khi Tống Các chủ có được trợ giúp của người này, sự nghiệp của ngươi mới bắt đầu có điều khởi sắc?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Từ khi có lão Nhiếp giúp đỡ, ta mới bắt đầu chính thức lập nghiệp, Đạo trưởng ngài nói quá đúng rồi, xin mời tiếp tục.” – Tống Khuyết hớn hở gật đầu như gà mổ thóc.
Của ta Bộ Kinh Vân đâu?
Chỉ thấy lúc này con hàng kia nước bọt tung bay chém gió:
“Trong tứ tượng, Long chính là chủ quản Phương Đông, ngài càng về hướng này đi tới vậy sẽ càng được tinh mệnh chiếu ứng. Tứ Linh Long đứng thứ nhất, nhật xuất đông phương duy ngã bất bại, câu này ý nghĩa đợi ngài tiến đến cuối cùng cực đông, sau lưng là vô ngần đại hải, khi đó ngài cũng sẽ chính thức làm được vô địch đương thời.”
Hắc, lời này ca thích. Tống gia nghe thế mà hỉ thượng mi sao, nhưng vẫn cố nén cười lớn chờ xem mình Bộ Kinh Vân đã bị bỏ quên chỗ nào.
“Còn về Vân, nó vẫn luôn bên cạnh Tống Các chủ ngài nhưng chỉ là ngài chưa thu lấy thôi.”
Nghe vậy Tống Khuyết cũng hơi ngờ ngợ:
“Ý tiên sinh là?”
“Một tòa tháp 7 tầng cao, trợ ngài lên như diều gặp gió.” – Thiên Cơ Tử cười thần bí chỉ về nơi xa thấp thoáng một nóc nhà.
Vân Hải Các!
Vân gia?
Tống gia cũng không khỏi ngẩn người.
Thằng này một phen giải thích vậy cũng là hợp lý vãi chưởng, Tống tặc tinh thần bắt đầu trở nên do dự không chừng, thiếu chút liền tin. Chẳng lẽ mình thật sự có tiềm chất làm thần côn, phán bừa cũng có thể có như thế sâu xa ý nghĩa?
Không thể nghi ngờ nếu bây giờ nuốt vào Vân gia, vậy đối với hắn đang xây dựng đế chế sẽ là một trợ lực cực kỳ to lớn.
Vị huynh đài này đại tài vậy!
Ít nhất hắn đối với Tống Khuyết cùng Nguyệt Khuyết Các nghiên cứu rất thấu triệt, không phải nóng đầu lên là muốn dựa vào mấy tấc lưỡi liền dám đến lắc lư lừa gạt.
Tống đại quan nhân quyết định cho hắn thêm một cơ hội.
“Đạo trưởng một lời như thức người trong mộng, để tại hạ lúc này trong lòng rộng mở trong sáng, hiểu ra rất nhiều. Xin mời nhận Tống lời chân thành cảm ơn!”
Tống Ảnh đế thâm tình diễn xuất chắp tay bái dài, lúc này mới quay sang Nhiếp Phong hô:
“Lão Nhiếp, đi lấy một ngàn lạng vàng đến đây tặng cho tiên sinh coi như là ta ra mắt lễ.”
“Rõ! Thiếu gia.” – Nhiếp Phong lập tức tuân lệnh rời đi.
Há mồm mấy câu liền có vạn bạc vào tay, thật lớn thủ bút, thật sự thổ hào nha.
Thiên Cơ Tử cũng bị Tống gia một phen hào khí thô bạo dọa sợ rồi, lúc này hắn hai mắt cũng dần trở nên xanh mượt, cố gắng mãi mới dằn được trong lòng kích động trái lương tâm từ chối một phen.
“Cái này... bần đạo sớm đã coi tiền tài như cỏ rác, hôm nay đến đây cũng chỉ vì minh minh trong số phận chỉ dẫn đến trợ Tống Các chủ ngài một phen, không cần phải như thế bày vẽ.”
“Ha ha, chỉ là một chút quà mọn mà thôi, mời Đạo trưởng xem giữa chúng ta duyên phận mà vui lòng nhận lấy cho tại hạ vui lòng. Hơn nữa ngài đi đường cũng cần chút tiền lẻ làm lộ phí không phải.”
Đợi lão Nhiếp mang lên một khay đựng mấy nén vàng to bằng nắm đấm trẻ con như thế rực rỡ lóa mắt, Thiên Cơ Tử cũng khó có thể cưỡng lại phần này dụ hoặc, ỡm ờ một phen liền cố mà thu rồi.
“Như vậy... Bần đạo từ chối thì bất kính, Tống Các chủ ngài có tâm!”
Đã nghiện còn ngại, Tống Khuyết cười lên sang sảng:
“Ha ha, thế mới tốt chứ, đa tạ Đạo trưởng đã nể tình. Không biết khi nãy ngài nói qua số mệnh chỉ dẫn tiến đến nơi đây vậy là có ý gì?”
“Thực không dám giấu giếm, bần đạo ngày trước bấm chỉ tính một quẻ cho bản thân, minh minh trong tầm đó được chỉ dẫn mình mệnh trung một kiếp phải đến phương nam trợ long thoát khốn, trả lại 18 kiếp trước chân long ân tình giúp ta hộ pháp.
Dọc đường tìm kiếm khắp nơi, đến tận nơi đây ta mới biết được Tống Các chủ chính là ứng quẻ người, vì thế liền tự mình tiến cử muốn gặp ngài một phen. Bây giờ coi như đã trả lại được xa xưa nhân quả, tại hạ cũng chính thức yên lòng. Ta cũng có thể không cần vướng bận gì nữa đi du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn phương nam phong cảnh tú lệ rồi.”
“Một lần nữa xin đa tạ Tống Các chủ tiền hóa duyên, Bần đạo xin cáo từ!”
Nói liền tiêu sái đứng lên rời đi không chút nào ướt át bẩn thỉu, nếu như không phải động tác vơ vàng vào người quá lộ liễu vậy cũng rất có tiên gia phong phạm đấy.
Tống đại quan nhân làm sao có thể cho thằng này rời đi, lúc này đưa tay ra giữ lấy:
“Đạo trưởng chậm đã!”
Vùng vằng thử không thoát được thằng này như kìm sắt bàn tay, Thiên Cơ huynh mới không thể không đứng lại, lạnh nhạt mở miệng:
“Tống Các chủ không biết còn điều gì phân phó.”
“Đạo trưởng, ngươi không nói Hùng Bá trên người có sát kiếp sao. Hắn chính là ta từ nhỏ thân thiết nhất huynh đệ, mong đạo trưởng ra tay cứu hắn. Tiền bạc cái gì không thành vấn đề, mấy chục vạn lượng bạc tầm đó tại hạ còn lấy ra được đấy, kính mong đạo trưởng nể tình chúng ta ngày xưa nhân quả mà lại giúp đỡ ta thêm một lần.”
Vốn đã muốn sự xong phất y đi, Thiên Cơ Tử nghe đơn vị tiền đến cả chục vạn trái tim không khỏi kinh hoàng nhảy lên. Đắn đo một hồi mới hạ quyết tâm cắn răng:
“Thôi, thôi... xem như nể mặt Tống Các chủ ngài kiếp trước giúp ta hộ đạo, lần này bần đạo lần nữa phá lệ ra tay một lần.”
“Đa tạ Đạo trưởng! Không biết muốn làm pháp cho hắn giải kiếp cần chuẩn bị những gì, cái này tại hạ không nắm rõ còn phiền đạo trưởng thay ta chuẩn bị? Chi phí hết khoảng bao nhiêu để ta gửi trước cho ngài.” – Tống lão gia ánh mắt bắt đầu trở nên nguy hiểm.
Thiên Cơ Tử không nhận được nguy cơ cận kề, bị hạnh phúc đập cho choáng váng thằng này còn đang chưa tỉnh hồn lại đây, lúc này tính toán một hồi liền báo ra một con số:
“Cái này... chủ yếu là mua các loại ngọc thạch giúp đỡ kiếp khá tốn kém, ta tính qua vậy cũng phải mất tầm 8 đến 10 vạn lượng.”
“10 vạn, không thành vấn đề!” – Tống đại quan nhân hào sảng vung tay lên.
“Thiếu gia....”
Trừng mắt ra hiệu cho Hùng Bá hai người im miệng, Tống Khuyết lúc này mới quay sang thằng lừa đảo kia cười hiền lành:
“Đạo trưởng, tại hạ còn một thắc mắc nhỏ, mong ngài giải hoặc.”
Nghĩ đến lượng lớn bạc trắng bóng sắp đập vào đầu, Thiên Cơ Tử lòng đã kích động khó dằn, nghe nói chỉ là vấn đề nhỏ liền hớn hở gật đầu không ngại:
“Tống Các chủ cứ mời nói, chỉ cần không phải tiết lộ quá lớn thiên cơ, bần đạo tất nhiên vô tri bất ngôn, tri ngôn bất tẫn.”
“Ha ha, chỉ là một nghi hoặc nhỏ thôi, sẽ không để Đạo trưởng ngài làm khó.”
Tống tặc nhếch miệng cười:
“Ngài như vậy thần cơ diệu toán, có thể biết hết chuyện trong thiên hạ. Không biết liệu có hay cho mình tính qua một quẻ? Đạo trưởng ngài thử đoán xem bây giờ tại hạ sắp đánh ngài là dùng bên trái nắm đấm hay bên phải nắm đấm?”
Thiên Cơ Tử:......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.