Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 268: Thoát thân




Huyền Vũ mỏ, nơi sâu tận cuối cùng sơn cốc.
Đây chính là một bãi đã tai mèo lởm chởm khó đi, trước mặt lại là 4 bề vách núi. Dù người có tốn sức chín trâu hai hổ leo lên được núi rồi, đối mặt với ngươi vậy cũng là vực sâu vạn trượng, chập trùng quần sơn, không có đường để thoát đấy.
Vì thế Sát Thần Tông người cũng không làm sao canh giữ nơi này, Nhị lưu võ giả tất cả đã bị xích, đám Tam lưu yếu gà vậy cho bọn nó mọc cánh cũng chả thể bay lên, hao phí tâm nhiều vậy làm gì. Nơi này dần dần trở thành chỗ chôn thi của đám tử tù, không ai để ý.
Nhân lúc trời tối nhá nhem, một đạo khổng lồ thân ảnh từ trên trời hạ xuống, nhắm chuẩn đang chạy bên dưới Hổ Tử liền giơ ra móng vuốt.
Đã được dặn dò từ trước Hổ Tử lúc này cũng không hề hãi sợ, vội vàng nhảy lên bám lấy Tia Chớp hai chân, tại nó vỗ cánh mấy lần liền nhấc theo người này bay lên trên đầu đỉnh núi, ở đó Tống Khuyết đang ngồi chờ sẵn.
.....
Đầu bên kia khe núi,
Trong mỏ đám lính gác chạy đến chỗ này vốn tưởng sẽ được đồng môn huynh đệ chi viện, làm sao nhìn thấy trước mặt vậy đơn giản la liệt con bệnh ôm bụng kêu rên, thằng nào tu vi cao một chút đã luyện tạng thì khá hơn, đang tìm chỗ vạch quần giải quyết, mùi thối trùng thiên quả thật để người nghẹn họng chân trối.
“Chạy nha!”
Không kịp phun tào, mấy người liền lại tiếp tục co chân lên chạy, phía trước có tường thành, có công sự che chắn vậy hẳn sẽ an toàn hơn chút ít, chỉ hi vọng Tập đại nhân kịp thời trở về.
Mấy người trong lòng cầu nguyện, dưới chân cũng không chút nào ướt át bẩn thỉu, còn không quên cho đám tham ăn huynh đệ kia nhắc nhở.
Tham ăn mấy người:.....
Nhìn nơi xa khí thế cuồng táo đám mỏ nô, những người này mặt đã xanh giờ lại càng xanh, không quản bụng đau cùng công việc xả cống giang giở, vội vàng nhấc quần theo chân phía trước mấy người đuổi.
Sư huynh đệ, chờ ta!
Thối quá! – Chạy trước người càng sợ hãi bịt mũi dùng sức bú tí mẹ mà chạy.
Tràng cảnh không nói hết được khôi hài.
......
Ngoài sơn cốc mấy dặm,
Chỉ có chục trượng cao tường thành tự nhiên không ngăn được Tống Tứ gia bước chân, hắn chỉ đơn giản đạp bước mượn lực mấy lần là xông lên được rồi.
Cùng trên đó canh giữ đám người chiến đấu mấy chục chiêu, hắn cũng không ham chiến liền nhân cơ hội đối phương chưa kịp thiết lập vòng vây thoát thân chạy đi, đám kia Sát Thần Tông ngoại môn đệ tử tuy gắng sức đuổi theo nhưng càng ngày càng bị hắn xa xa bỏ lại phía sau.
“Lý Tứ! Ngươi trốn không thoát, hôm nay lão tử phải rút gân lột da uống máu ngươi!”
Một giọng nói lạnh lẽo văng vẳng mấy người bên tai, từ phía xa, Tập Cận đang dùng kinh người tốc độ đuổi đến.
“Tập cẩu, ăn cứt ta thôi!”
Lý Tứ sung sướng hét lớn, dưới chân bùng nổ ra càng nhanh tốc độ chui vào bên đường cánh rừng.
Tập Cận vậy càng hận, cả người tử khí âm u như cưỡi lên đám mây đen vậy bay thẳng mà qua, bỏ lại đám Sát Thần đệ tử phía sau:
“Trở về canh giữ thông đạo cho ta!” - Tự tin bằng mình võ công, tặc nhân kia mọc cánh cũng khó thoát lão Tập liền ra lệnh cho thủ hạ quay về.
Bản thân hắn cũng không quản những việc khác nữa, một lòng chỉ muốn tìm được Lý Tứ con chó kia dằn vặt đến chết cho giải mối hận.
Không biết đuổi được bao lâu, cảm nhận sau lưng người càng ngày càng áp sát, mình cũng không còn nữa sức lực chạy trốn Lý Tứ cười lớn:
“Tập cẩu, đồ đạc dưới gầm giường ngươi lão tử dọc đường đã ném hết, ngươi đừng mong tìm lại.”
“Ngươi muốn chết!”
Tập Cận hung tàn chém ra một đao, đao khí dài đến mấy mét đem xung quanh cây cối nhất loạt đốn ngã.
Hiểm hiểm tránh qua một đòn này, Tứ gia còn không biết sợ ngả ngớn:
“Ha ha, ngươi con chó này còn không biết đi, ngày ngày lão tử đều cho ngươi ăn cứt đái, đôi khi lại là nước súc miệng rửa chân. Con chó ngươi vậy mà vẫn luôn miệng khen ngon, lão tử cũng thật tài tình, ha ha ha...”
Nhớ đến hàng ngày thằng này cho mình chuẩn bị đồ ăn thức uống, vậy việc này còn không phải dễ như trở bàn tay. Tập Cận thân hình bỗng chốc chao đảo, dạ dày sôi trào thiếu chút nữa há mồm liền nôn.
Lúc này lão Tập đã là hai mắt huyết hồng, khí tức hung lệ tạo bạo điên cuồng gầm lên:
“Lão tử băm sống ngươi!”
“Băm cái cc, có phải hay không trên người lão tử đồ vật đặc biệt thơm, bây giờ vẫn còn muốn mang về thưởng thức.”
“Gàoooo....”
Tập Cận như con dã thú rú lên làm Tống gia cũng hết hồn, chưa kịp để hắn nhiều nhìn, phía sau kẻ này đã là khói đen bốc lên nghi ngút qua lỗ chân lông, cả người dùng tốc độ cực kỳ kinh khủng lao đến chộp lấy cổ hắn.
“Bắt được ngươi!!!” – Giọng nói âm lệ rít ra từ sau kẽ răng cũng đủ để Tống Khuyết trên người lông to dựng lên.
Hắn lại không phải người có sở thích tự ngược, lúc này nhiệm vụ vinh quang hoàn thành liền vui sướng đem phân hồn thu đi rồi.
Lý Tứ:... Ợ.... (Nghẻo đầu sang một bên.)
Tập Cận:......
Lúc này lão Tập trên mặt cũng là mộng bức, làm sao chưa kịp hành hạ giải hận đã chết rồi? Chẳng lẽ hắn dùng lực quá mạnh bóp gãy cổ con chó này rồi?
Ngơ ngác kiểm tra cổ Lý Tứ một hồi, không phát hiện thương thế gì Tập Cận mới hận hận bỏ qua, không quan tâm nữa bắt đầu trên người hắn bắt đầu lục lọi.
Không có!
Cái gì cũng không có!
Mình bí tịch, mình Huyền Vũ tinh phách vậy hết thảy cũng không.
Nhớ lại vừa nãy kẻ này một phen lời nói, Tập Cận táo bạo ngửa đầu gào thét.
Tuy đến giờ còn chưa hiểu thằng này ý định là gì, làm sao không màng tất cả chỉ muốn phá hư chỗ này hết thảy, nhưng lý trí sắp điên cuồng lão Tập cũng không nữa rảnh để quan tâm xem ngày xưa mình có ngủ thằng này lão bà. Lòng nóng như lửa đốt hắn lại vội vàng dọc theo đường cũ chạy về tìm tòi.
Đáng tiếc, đồ vật đều nằm trong không gian Tống gia, có thêm nữa cố gắng vậy cũng chỉ là phí công vô ích.
......
Trên đỉnh núi sau lưng sơn cốc,
Chỗ này tầm nhìn thoáng đãng, địa thế lại cao, người đứng ở đây có thể toàn bộ không bỏ sót quan sát bên dưới hoạt động đấy, chính vì thế Tống Khuyết mới chọn tạm trú nơi đây.
Hổ Tử được Tia Chớp mang lên trên này, căng ra con ngươi mới tìm thấy một người da đen, mặc áo đen, đeo kiếm nhỏ màu đen đang đứng bên đó, hắn liền vội vàng tiến lên bái dài:
“Đa tạ ân công ơn cứu mạng!”
“Không có gì, chỉ là a Mật a Tử hai nha đầu kia cầu xin, hơn nữa ta dưới tay cũng đang thiếu người tài nên mới thuận tiện cứu ngươi một lần mà thôi.”
Hắn nói cũng không có gì che che lấp lấp, hơn nữa cũng không cần dong dài cái gì thu phục nhân tâm, nhưng Hổ Tử cũng không cảm thấy có gì không đúng. Không cầu báo đáp, ai dở hơi lặn lội đường xa đến đây cho hắn thi ân làm gì, hắn liền thẳng thắn quỳ xuống thi quân lễ.
“Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Tại hạ kiếp này xin làm trâu ngựa đền đáp cho ân công!”
“Ân, đứng lên đi!” – Đối với người này thái độ Tống gia còn tính hài lòng, gật đầu mở miệng kêu gọi.
“Đa tạ chủ nhân!”
“Gọi ta thiếu gia đi.”
“Rõ, thiếu gia!” – Hổ Tử cũng không có gì dị nghị. Đắn đo một hồi, hắn còn hỏi ra vấn đề bây giờ chính mình quan tâm nhất.
“Thiếu gia, không biết a Mật, a Tử hai người hiện giờ thế nào?”
“Các nàng rất tốt.....”
Nhất tâm nhị dụng, một bên khống chế Lý Tứ chửi bới Tập Cận, một bên đem tiền căn hậu quả giải thích cho trước mặt người này, đợi bên kia đầu cầu Tứ gia đứt mạng vậy bên này Hổ Tử cũng không sai biệt lắm hiểu hết mọi chuyện.
Tất nhiên cụ thể thông tin hắn còn chưa dễ dàng như thế thông báo, chỉ là đại thể kể ra sự việc mà thôi.
“A Mật hai người thiếu chút nữa thì bị người tàn hại, đều là tại ta không thể bảo vệ các nàng chu toàn. Thiếu gia, đa tạ ngài!”
Nghĩ đến mình nghĩa phụ duy sót hai hậu nhân trên đời thiếu chút nữa bị người chơi đùa đến chết, Hổ Tử lòng tự trách nặng nề, lần nữa quỳ mọp xuống khấu đầu vang dội.
“Được rồi, mọi chuyện cũng đã qua, không cần phải như thế trách tội bản thân.”
Tại Tống lão gia an ủi một phen, kẻ này mới thoáng bình phục tâm tình, nghĩ đến sắp một lần nữa gặp được 2 muội muội, lòng hắn đã khó dằn:
“Thiếu gia, chúng ta bây giờ làm gì?”
“Không vội, trước xem dưới kia diễn biến.”
Theo lời Tống Khuyết, 2 người bắt đầu nghiêm túc quan sát nơi xa thông đạo chiến sự, có thể nói càng ngày càng căng thẳng.
Cậy vào địa lợi cùng tinh lương vũ khí, 100 người Sát Thần Tông đệ tử đang gắng gượng chống chọi với đông hơn mình cả chục lần đám mỏ nô.
Nô lệ một phe quần áo đơn bạc, khí huyết phù phiếm, chỉ có mấy vị hàng đầu cao thủ là may mắn cướp được từ địch nhân vũ khí, còn lại đa số đều là dùng côn bổng hay gạch đá ven đường nhặt được chiến đấu, thật sự không có chương pháp gì đáng nói.
Hơn nữa kia mấy kẻ đầu lĩnh tù phạm cũng chỉ biết bo bo giữ mình, bọn này ỷ vào hơn người thực lực cùng cao minh thân pháp, tìm được cơ hội liền vượt tường mà chạy, đám lính canh cũng rất thức thời không nhiều lắm quản, để lại một đám yếu gà không biết làm sao đang bên trong cốc điên cuồng phát tiết phá hoại đốt lửa.
Chẳng mấy chốc, Huyền Vũ khu mỏ liền thành một mảnh tan hoang, bóng tối đã bắt đầu buông xuống nhưng nơi đây lại rực trời sáng cháy, nơi nơi cũng là đại hỏa, nhìn lại không khác gì một biển lửa mênh mông.
......
Tâm trạng đồng dạng cực độ không xong Tập Cận dọc đường tìm không thấy chính mình bảo bối, đang tức lồng lộn lên đây, đi về gần khe núi lại thấy nơi xa sơn cốc nhà mình nổi lên đại hỏa, hắn liền rùng mình chạy về thăm dò, trên đường tiện tay vồ chết không thiếu đào phạm đang cắm đầu cắm cổ trốn.
Đợi chứng kiến Huyền Vũ mỏ một đống tan hoang đổ nát sau, lão Tập hai mắt huyết hồng, chân khí không kiềm chế được táo bạo chuyển động, cả người bốc lên nghi ngút khói đen nhìn qua không khác gì ma quỷ, cực kỳ đáng sợ.
“Chết! Các ngươi đều phải chết!”
“Chết! Chết! Chết! Chết! Chết! Chết! Chết!”
Tập Cận gào lên điên cuồng, không khống chế được lý trí liền hóa thân thành tử thần múa may hắc đao thu gặt sinh mạng, nơi này trong phút chốc bỗng trở thành tu la địa ngục, thảm cảnh nhân gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.