Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 220: Dương gia tướng




Chạy ra một chỗ cách vừa rồi chiến trường khá xa, một nơi ẩn nấp ngồi xuống, Tống Khuyết mới có thời gian chăm chú theo dõi bên kia Huyết Y mấy người động tĩnh.
Lão Huyết có quỷ bộc cái này mũi so với chó còn linh mẫn hơn đại sát khí, hắn cũng không dám thật sự bám đuôi, chỉ đành thông qua Tia Chớp giám sát.
Nhưng đáng tiếc, chuyến này vẫn là phí công rồi.
Ma giáo người với nhau tự nhiên không có tin cậy cái từ này đáng nói. Nhóm lão Huyết mấy người kia cùng nhau đi không được bao xa liền dừng lại bàn bạc một hồi, sau đó liền tách ra mỗi người một hướng rồi.
Đáng nói là Huyết Y thằng này, quả thật bí pháp phồn đa hơn nữa cảnh giác cực cao. Chỉ thấy đợi tách ra một mình lão liền vung tay lên, từ trong cơ thể bỗng dưng tầm đó tràn ra một đám vụ khí, rất nhanh hắn cũng hoà vào trong bóng đêm mất dấu rồi.
Tuy không biết dùng biện pháp gì, nhưng mà lúc này bằng Tia Chớp mắt thường là không cách nào phát hiện ra lão cẩu này tung tích đấy, Tống Khuyết cũng đành tiếc nuối thôi.
Tia Chớp cuối cùng rất nhanh toả định Cửu U Tôn giả, tuy hiện giờ hắn chưa có ý định làm gì với thằng này, nhưng ít ra tiện tay điều tra một chút sau này hẳn cũng sẽ có dùng.
Đã không tìm được cơ hội đục nước béo có gì thêm, hắn liền không tiếp tục quản. Nhắm mắt cảm nhận trong đầu Tesseract biến hoá, Tống lão gia hài lòng gật đầu. Không tiếp tục quan tâm lão Cửu, thi triển khinh công liền chạy về nơi cắm trại.
…..
Nơi dựng lều,
Tống đại quan nhân trở về nơi này vẫn là một màu tối như mực, nếu không phải thông qua Lĩnh Vực quan sát được bên trong sinh mệnh dấu hiệu, hắn còn tưởng rằng 2 nha đầu kia đã chạy rồi đây.
Nghe trốn sau lớp vải mỏng tiếng hít thở gấp gáp, Tống Khuyết trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thương hại. Hôm nay nếu không phải gặp mình, số phận 2 đứa bé này hẳn sẽ phi thường bi thảm.
“Không cần sợ, là ta.”
Trong lều người vẫn không vang lên bất cứ động tĩnh nào, Tống gia lắc đầu mặc kệ bọn nó, tự mình thu thập xung quanh một ít củi khô rồi nổi lửa. Từ trong không gian lấy ra đồ đạc, nhanh chóng nấu một nồi canh thịt đơn giản.
Không ra một lát, mùi hương thơm nức mũi đã tràn ngập khắp nơi. Đối với bình thường người sẽ không là gì, nhưng đối với người chỉ ăn cháo loãng mấy ngày như 2 nha đầu kia thì quả thật là một dụ hoặc khó cưỡng.
“Ọc … ọc …”
Nghe trong lều vang lên tiếng bụng nhỏ kháng nghị, Tống Khuyết nhếch miệng cười:
“Được rồi, không cần phải trốn. Đói bụng liền ra đây ăn chút đồ vật đi.”
Trong lều vẫn không một tiếng động, một hồi lâu sau mới vang lên một giọng nói nhút nhát:
“Ngươi … ngươi là người tốt hay người xấu?”
“Hắc hắc hắc …” - Tống lão ma cười rộ, trong bóng tối bập bùng ánh lửa nhìn lên phá lệ thâm trầm.
“Nhìn ta bộ dáng các ngươi đoán là người tốt hay người xấu?”
Ực….
Trầm mặc một hồi, đứa bé còn lại còn là trái lương tâm nói ra:
“Ngươi nhìn giống người tốt.”
“Ha ha ha, tiểu cô nương rất tinh mắt sao? Tại địa phương ta sống bản thiếu gia được một người tôn hào một tiếng đại thiện nhân, chính là chân chính đại hiệp đây.”
Không biết lời hắn có mấy phần đáng tin, hay là không nhịn được thức ăn dụ hoặc. Cuối cùng cặp song sinh này cũng chui ra khỏi lều, lần nữa rụt rè tiến đến bên cạnh Tống Khuyết.
Nhìn 2 cô bé này bất an kéo trên trên người mấy mảnh vải cố gắng che kín tự thân, bộ dáng thật đáng thương. Tống lão gia cũng không đành lòng trêu ghẹo thêm, hắn ngồi xích ra một chút cho bọn họ ngồi xuống rồi múc 2 bát thật lớn canh thịt đưa qua.
“Uống đi, không cần sợ. Ta sẽ không hại các ngươi.”
Hai tiểu nha đầu này bất kể ngoại hình hay ăn mặc, kiểu tóc đều giống nhau như đúc, để người khó bề phân biệt. Nhưng trong 2 người tính cách vẫn có sự khác biệt đấy, một đứa nhút nhát hơn, không có gì chủ kiến, từ nãy đến giờ hết thảy đều nhìn người bên cạnh mình chủ ý mà hành động.
Lúc này, đứa bé có chủ kiến kia trước tiên đứng dậy hai tay cầm lấy bát canh, lễ phép cùng hắn nói cảm ơn rồi đưa lên miệng nếm thử. Đợi một lát quay sang gật đầu, còn lại người kia mới bắt đầu vui vẻ đón lấy còn lại chiếc bát, không kịp chờ đợi nữa đưa lên miệng ăn.
“Xì xụp … xì xụp …”
Thấy cả 2 không để ý hình tượng cúi đầu ăn, Tống lão gia hiền lành cười, cầm bát lên uống mấy miệng lớn, cố ý gây nên tiếng động thật to để che đi bọn họ xấu hổ.
Một hồi lâu sau, đợi mỗi người đều đổ vào bụng hai bát lớn, bụng nhỏ cũng là nhô lên thật cao, đã không thể ăn thêm được nữa Tống Khuyết mới hỏi:
“Các ngươi nhà ở chỗ nào?”
Vốn hắn còn nghĩ 2 nha đầu này bị bắt cóc, định làm người tốt một lần tiễn các nàng trở về đây. Há liệu nghe xong câu hỏi, cả 2 đều mắt đỏ lên, không được một hồi liền rúc vào nhau khóc lớn.
Ăn no có sức, 2 tiểu lần này là khóc thật lâu, đợi khi cả 2 nước mắt ướt đẫm ngực áo, đứa bé có chủ kiến kia mới nín khóc dỗ ngừng, qua sang Tống gia trả lời:
“Chúng ta... chúng ta đã không còn nhà để về.”
“Các ngươi trên đời còn thân nhân nào sao?”
Mờ mịt nhìn hắn hồi lâu, tiểu nha đầu cắn môi lắc đầu tuyệt vọng.
Tống đại quan nhân cũng là bó tay rồi, không biết như nào động viên 2 người. Cả ba cứ thế im lặng ngồi đó, trong đêm tối chỉ thi thoảng vang lên tiếng nấc nghẹn ngào.
......
Không biết qua bao lâu, dường như đã định ra quyết tâm, đứa bé khi nãy vẫn cùng Tống Khuyết nói chuyện lúc này mới quay sang hắn cầu xin.
“Đại nhân, mời ngài thu lưu tỷ muội chúng ta.”
Người cũng đã dẫn ra đến tận đây, chả lẽ còn để mặc cho 2 nha đầu này tự sinh tự diệt. Tống lão gia cũng chưa biết làm sao, chỉ có thể thở dài.
“Đại nhân, ta sẽ nghe lời. Chỉ cầu ngài thu lưu tỷ muội chúng ta, bỏ qua cho ta muội muội, ta mọi chuyện đều sẽ nghe theo ngài. Ngài bảo ta làm bất cứ chuyện gì cũng được.” – Dường như sợ bị hắn vứt bỏ, lại quay lại kiếp sống bị người nuôi nhốt như thú vật. Nha đầu kia cắn môi rưng rức cầu xin, bộ dáng tuyệt vọng yếu đuối để người trìu mến.
“Tỷ tỷ, không cần!” – Hóa ra nàng này là cô chị, đứa em kia lúc này cũng sợ hãi quay sang níu lấy tay nàng lắc đầu.
“Muội muội không sợ!”
Tiếp đó tự nhiên lại là ôm nhau khóc, Tống lão ma nhìn cảnh này không chút nào cảm động trái lại thấy phiền phức quá chừng.
Xoa đầu một lát hắn mới quyết định hỏi thật kỹ 2 nha đầu này lai lịch:
“Chớ khóc, các ngươi trước tiên cho ta giảng cặn kẽ chính mình thân phận đã.”
Cho muội muội lau đi nước mắt, 2 người bên trong tỷ tỷ lúc này mới đứng ra chậm rãi kể lại:
“Đại nhân, ta gọi Dương Mật, muội muội ta gọi Dương Tử. Chúng ta phụ thân gọi Dương Nghĩa Hưng, trước đây là Kiếm Nam Duyên Biên Phòng ngự sứ.....”
Nghe lời nàng tường thuật, Tống Khuyết mới hiểu 2 nha đầu này vậy mà lai lịch không nhỏ.
Dương gia làm binh nghiệp thế gia, cũng khá là có tiếng tại Nam vực vùng này. Bọn họ phụ thân Dương Nghĩa Hưng hàng thật giá thật lâu đời 8 giai Thông mạch cảnh võ giả, làm quan đến Kiếm Nam Phòng ngự sứ, chỉ sau Kiếm Nam Đạo Đô đốc, cũng là dưới một người trên vạn người.
Đáng lẽ với gia thế như vậy, 2 nha đầu này chú định cuộc sống sau này chính là thiên kim tiểu thư, cành vàng lá ngọc được muôn người bao bọc. Làm sao thế sự khó lường, tầm 1 tháng trước Dương Nghĩa Hưng vậy mà bất ngờ bị kết tội phản quốc, tại chỗ bị xử tử, chỉ trong một đêm to lớn như vậy Dương gia bỗng chốc sụp đổ, chết chết bắt bắt bị người chém giết hầu như không còn.
Hai tỷ muội này may mắn ngày đó đi chơi bên ngoài thoát được một kiếp, nhờ trong nhà trung bộc liều chết bảo vệ mới may mắn chạy được ra ngoài thành.
Đáng tiếc, vận may đến đây là kết thúc. Trốn được vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, bọn họ rất nhanh bị giang hồ hắc đạo thế lực tóm sống. 2 nha đầu này cũng là trằn trọc tàu xe nhiều ngày mới bị người vận chuyển đến Giang Đông, định bán cho người phát lạc tìm vui.
Vốn là tội chết 2 người, hân hạnh được đám tặc nhân ban cho kiếp sống không bằng chết, sẽ phải chịu người lăng nhục dày vò đến chết. Tống lão gia cũng không biết phải nói sao mấy đứa này vận khí.
May mà gặp anh minh thần võ lại tốt bụng Tống gia.
Haizz, Tống Khuyết lắc đầu thở dài:
“Ngươi nói các ngươi Dương gia bị vu oan, vậy thù nhân là ai ngươi có biết?”
“Là Trấn Nam quân Thủ sứ Tiết Đức Chung! Trước đó mấy ngày ta có nghe trộm phụ thân nói người này ép hắn phải làm gì, nhưng hắn quyết không theo, còn định hạch đơn tố cáo Tiết tặc. Sau đó liền ra chuyện như vậy, chủ mưu chính xác là hắn không sai.”
Dương Mật 2 mắt bắn ra khắc cốt minh tâm cừu hận, từ nhỏ lớn lên trong quan lại thế gia, tuy không được dạy bảo nhưng đối với trong quan trường mấy chuyện này nàng còn minh bạch một hai. Lúc này đâu vào đấy có lý có chứng cắn răng nghiến lợi nói ra.
Nghe vậy Tống gia thiếu chút chân mềm.
Nà Ní!
Nam vực thổ hoàng đế, Tông sư cao thủ Tiết Đức Chung?
Mẹ nó, cùng người như này gây tội, không cần nhân gia ra tay, dưới trướng hắn tùy tiện một người cũng đủ đem toàn bộ Tống lão gia cùng Nguyệt Khuyết Các diệt mấy lần.
Không dây vào được nha.
Tống đại quan nhân trong đầu lập tức do dự, suy nghĩ có nên hay không đưa 2 tiểu nha đầu này về Hắc thị đổi tiền, nửa giá cũng được, game này ca không chơi.
Dương Mật tuy còn nhỏ nhưng tâm tư nhẵn nhụi, nhìn Tống lão ma bắt đầu đánh trống lùi liền sợ hãi, vội vàng kéo muội muội quỳ xuống dập đầu.
“Đại nhân, xin mời thu lưu tỷ muội chúng ta. Ta không cầu báo thù, chỉ cầu muội muội được an an ổn ổn sống sót, ngài muốn đối xử với ta làm sao cũng được. Hơn nữa lúc bị bắt ta đã nghe nói, những người xấu đó đã tạo hiện trường giả, bên ngoài người hẳn đều coi chúng ta đã chết hết. Chuyện này sẽ không gây nguy hại đến ngài, đại nhân, cầu xin ngài!”
Nhìn 2 tiểu nha đầu dập đầu kêu vang côm cốp, lần này Tống thiền sư trong đầu phần thiện niệm lại lần nữa trỗi dậy rồi.
Do dự một hồi hắn còn lắc đầu thở dài đưa tay cản lại 2 đứa bé này.
Cuối cùng vẫn là lương tâm cái này đồ chó chết quấy phá.
Không biết sau này mình có phải hối hận vì hôm nay quyết định?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.