Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 44:




Nguyệt Hoàng sau khi bị trọng thương trong trận chiến với Hồng Liên liền hôn mê tới tận bây giờ.
Thời gian đó không biết Anh Lương chủ đã hao tâm tổn sức như thế nào, nay nàng ấy tỉnh lại nhưng lại không bận tâm gì tới khúc mắc giữa mình với Anh Lương chủ, cũng không khăng khăng đòi đi tìm “Thành Hạo”, mà lại đòi gặp Nhược Nhất, chuyện gì vậy trời?
Khi Thương Tiêu và Nhược Nhất theo Thiển Phù tới chỗ Nguyệt Hoàng nghỉ ngơi thì Tử Đàn đang nói chuyện với Anh Lương chủ ngoài sân. Anh Lương chủ ngẩng đầu nhìn Tử Đàn, tức giận nói: “Ngươi đến đây làm gì? Quay về đi, quay về đi! Đừng làm phiền ta nữa”.
Tử Đàn nhướn mày, cười nói: “Nghe nói Nguyệt Hoàng tiểu sư muội tỉnh rồi nên đệ tử tới thăm, sư phụ đuổi đệ tử như thế… là sợ đệ tử để lộ ra điều gì sao? Chỉ sợ là cho dù đệ tử không nói gì thì người ta cũng quá hiểu suy nghĩ của sư phụ rồi”.
Anh Lương chủ tái mặt, Tử Đàn lắc đầu nói: “Đệ tử thấy Nguyệt Hoàng sư muội là người rất thông minh, với dáng vẻ hào hoa phong nhã trước đây của sư phụ, muội ấy sẽ không trốn chạy sư phụ mà bỏ chạy đâu. Nhưng muội ấy lại bỏ đi nhiều năm như vậy, nhất định là đã biết được suy nghĩ của sư phụ. Sư phụ hơn muội ấy nhiều tuổi như vậy, cũng không yêu muội ấy thật lòng, chẳng qua vì muội ấy là chú chim phượng hoàng cuối cùng trên đời này, nên sư phụ muốn cùng muội ấy duy trì nòi giống của phượng hoàng mà thôi”. Tử Đàn nhìn ngọn núi như nhuốm màu đen xa xa, “Nhưng tộc phượng hoàng đã tàn lụi rồi, cho dù hai người đến với nhau rồi sinh ra con cháu thì sao chứ, cuối cùng…”.
“Hứ, đừng nói những lời nhảm nhí ấy với ta, đợi tới lúc tộc cửu vĩ bạch hồ các ngươi tuyệt tự, ta xem ngươi còn nói những lời này nữa không”. Anh Lương chủ vung cái tay mũm mĩm của mình, tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Ngươi cút đi, Hoàng Nhi mới tỉnh lại, không có sức lực để đôi co với nha đầu nham hiểm nhà ngươi. Ngươi muốn hỏi cái gì thì tự đi hỏi đệ đệ bản lĩnh của mình đi”.
Tử Đàn định nói gì đó, nhưng thấy Nhược Nhất và Thương Tiêu nắm tay nhau đi tới, nàng khẽ cười nói: “Quả nhiên là người có thể làm em dâu của ta, mọi chuyện đều làm theo ý của ta”. Nhược Nhất vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì thì Tử Đàn đã mỉm cười thân thiết đi tới khoác tay cô, “Em dâu, ta cùng muội vào thăm tiểu sư muội của ta nhé!”.
Anh Lương chủ vội nói: “Không được, không được!”.
Tử Đàn giơ chân đạp đúng vào cái mông mũm mĩm của Anh Lương chủ, đá hắn sang một bên như đá quả bóng. Nhược Nhất nhìn Anh Lương chủ lăn ra xa một cách thảm hại, khóe miệng cô giật giật… Này, dù sao đó cũng từng là sư phụ của tỷ… Tử Đàn làm như không biết, mỉm cười hòa nhã rồi kéo Nhược Nhất vào phòng.
Trong phòng được trải thảm mềm mại, nên hai người đi vào mà không phát ra tiếng động nào. Không khí thoang thoảng mùi thơm khiến người ta thư thái. Nguyệt Hoàng nằm trên giường và đang được một y nữ cho uống thuốc. Nàng cảm giác có người vào nên ngẩng lên nhìn, thấy Nhược Nhất, đôi mắt nàng liền ngấn lệ, “òa” một tiếng bật khóc.
Nhược Nhất vội lên trước khuyên nhủ: “Đang yên đang lành, vừa nhìn thấy ta đã khóc là sao?”.
“Tiểu, Tiểu Nhất Nhất, ta có làm muội bị thương ở đâu không?”.
Lúc ấy Nhược Nhất mới nhớ ra, trước đó Nguyệt Hoàng bị ma khí bám vào người nên nàng đã tấn công Nhược Nhất. Nếu không có Thương Tiêu bảo vệ, e là bây giờ Nhược Nhất đã nằm trong quan tài mà nghe người ta khóc lóc rồi.
“Ta không sao”. Nhược Nhất vỗ ngực mình nói: “Ta bị đánh, bị ngã nhiều rồi nên cũng thành quen. Tấm da này của ta rất chắc chắn!”. Cô lau nước mắt cho Nguyệt Hoàng, “Nhưng tỷ… rốt cuộc ở dưới Anh Lương đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên tỷ lại biến thành như vậy?”.
Nguyệt Hoàng im lặng một lúc, chăm chú nhìn Nhược Nhất, nàng nói: “Ta tìm được Thành Hạo rồi”.
Nguyệt Hoàng vừa dứt lời, mọi người đều im lặng. Nguyệt Hoàng nói: “Chàng mặc áo bào màu đỏ tươi. Nhưng ta gọi thế nào, chàng cũng không trả lời”.
Bởi vì hắn không phải là Thành Hạo của tỷ. Nhược Nhất mấp máy môi nhưng cuối cùng lại nuốt những lời ấy vào trong.
“Sau đó ta đuổi theo, chàng quay lại nhìn ta, ta vẫn nhớ mắt chàng đỏ ngầu, đáng sợ vô cùng. Ta tưởng chàng bị thương nhưng không ngờ khi ấy chàng…”. Giọng nói của Nguyệt Hoàng trầm xuống, “Chàng lại thi triển phép thuật với ta. Ta không biết từ lúc nào mà trong người mình có ma khí. Chàng đã dùng chút ma khí ấy để dụ ta nhập ma. Lúc ấy trong đầu ta chỉ có một tiếng nói, thúc giục ta nhanh chóng lên Anh Lương để giết muội… Chuyện về sau, mọi người đều đã chứng kiến cả rồi”. Nguyệt Hoàng run rẩy, “Ta biết rất rõ mình đang làm gì, nhưng ta không thể dừng lại được. Tiểu Nhất Nhất, xin lỗi, xin lỗi, ta quá vô dụng…”.
Tử Đàn hơi cau mày, nheo mắt nghĩ gì đó.
Nhược Nhất ôm vai Nguyệt Hoàng an ủi: “Không sao, không sao, chẳng phải ta vẫn khỏe mạnh sao. Hơn nữa, nếu nói có lỗi thì phải là lỗi của ta mới đúng, luồng ma khí trên người tỷ có lẽ là của Cửu Man, khi ấy nội đan của Cửu Man bị phá vỡ, ma khí vội vàng tìm chủ mới, đúng lúc ấy thì tỷ xuất hiện nên nó liền chui vào cơ thể tỷ. Cuối cùng Hồng Liên mới có cơ hội thi triển phép thuật với tỷ”.
“Nhưng, từ tất cả là Thành Hạo làm…”.
Nhược Nhất hít một hơi thật sâu và nói: “Nguyệt Hoàng, tuy ta không muốn nói những điều này, nhưng Hồng Liên bây giờ đã không phải là Thành Hạo mà tỷ quen nữa. Hắn… hắn giống như một tên yêu quái do ma khí tích tụ mà thành, hoặc có lẽ, hắn chỉ có vẻ ngoài giống Thành Hạo mà thôi”.
“Chàng chắc chắn là Thành Hạo”. Nguyệt Hoàng nói chắc nịch. Nhược Nhất há miệng định nói nhưng không biết nên khuyên nhủ thế nào. Thương Tiêu bỗng nói: “Phượng hoàng sinh ra đã biết thuật truy hồn, nếu Nguyệt Hoàng đã chắc chắn như vậy, bất kể tên Hồng Liên ấy bây giờ là thứ gì thì linh hồn của hắn nhất định là của nam nhân ấy”.
Tử Đàn nói: “Trời sinh vạn vật đều có hồn phách. Cũng có nghĩa là, một hồn phách nhất định sẽ có thân thể để nó tạm thời nương náu, bất kể là một bông hoa hay một tảng đá. Nhưng hồn phách chắc chắn sẽ không trú ngụ trong sức mạnh vô hình như ma khí”.
Nhược Nhất bỗng nhớ lại lúc chiến đấu với Hồng Liên hôm ấy, Mạc Mặc chém một đao vào người hắn, hắn liền hóa thành một đám khí đen, cơ thể không chảy một giọt máu nào.
“Hồng Liên không có thân xác, cơ thể của hắn chỉ là một hình khối do ma khí tích tụ thành. Điều này thật vô lý. Sở dĩ sự vô lý này có thể tồn tại, ta chỉ có thể nghĩ tới một lý do…”. Tử Đàn vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Có người đã khóa thân xác của hắn, cướp hồn phách của hắn, sau đó nhập hồn phách của hắn vào ma khí giúp ma khí ngưng tụ thành hình người”.
Mọi người đều biến sắc. Trong đầu Nhược Nhất lại một lần nữa lóe lên cảnh tượng kỳ dị đó, Hồng Liên bị đóng đinh trên tường, máu me ròng ròng, thê thảm đưa tay về phía cô: “Cứu với… cứu với…”. Sắc mặt Nhược Nhất tái nhợt, lẽ nào lúc ấy hắn đang cầu cứu mình? Đó chính là thân xác của Hồng Liên bị đóng đinh trên tường, hoặc cũng có thể nói rằng Hồng Liên là kiếp sau của Thành Hạo?
Tử Đàn nói tiếp: “Càng ngày sẽ càng có nhiều ma khí bám lên hồn phách của Hồng Liên, lâu dần, hắn nhất định sẽ hóa thành một quái vật do ma khí ngưng tụ thành, bất tử bất diệt, đờ đẫn ngây dại, điều đáng sợ nhất là hắn sẽ chỉ nghe lệnh của kẻ đứng sau thao túng hắn. Lúc ấy, những gì mà kẻ thao túng hắn muốn làm sẽ khiến Cửu Châu lâm vào kiếp nạn to lớn. Xem ra, chuyện ma khí hoành hành phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều”.
Thương Tiêu cau mày gật đầu: “Chỉ sợ là kẻ đứng sau đã có âm mưu từ lâu rồi”.
Nhược Nhất nghe những lời này mà đầu óc rối tung lên. Một số cảnh tượng dường như không chút liên quan cứ không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Hai trăm năm trước, những ma khí ấy chui ra khỏi mặt đất, Huân Trì thiệt mạng; Thương Tiêu đã nói với cô, có kẻ mặc áo đen do ma khí hóa thành đã lên U Đô tìm hắn; Thương Tiêu nhập ma, bị phong ấn; Cửu Man phá phong ấn thượng cổ, lại xuất hiện ở nhân gian; Người mà Nguyệt Hoàng đi khắp nơi trong thiên hạ suốt hai trăm năm vẫn không tìm thấy nay lại xuất hiện với hình dáng như vậy; Những lời mà ông lão đưa cô quay trở lại thế giới này đã nói; Sức mạnh kỳ lạ có thể phong ấn ma quỷ đang trú ngụ trong cơ thể cô; Cuối cùng thứ dừng lại trong đầu Nhược Nhất lại là tiếng chuông lanh lảnh của người bịt mặt thần bí ấy…
“Nhược Nhất”, Thương Tiêu khẽ gọi khiến Nhược Nhất giật mình bừng tỉnh. Thương Tiêu cau mày nói: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”.
“Ta… vừa mới nghĩ tới trong sương mù lần trước…”.
“Nha đầu khốn kiếp!”. Cánh cửa bị đẩy ra rất mạnh, Anh Lương chủ quát lớn, lảo đảo đi vào. Hắn đi loạng choạng, cơ thể nhem nhuốc bùn đất, như vừa mới từ trong chuồng gà bò ra vậy. “Cái thân này của lão tử là để cho ngươi đạp sao? Để cho ngươi đạp sao?”.
Sắc mặt của mọi người trong phòng vẫn rất nặng nề, Anh Lương chủ như không cảm nhận được không khí này, thấy Nguyệt Hoàng nhìn hắn, hắn bỗng nước mắt lưng tròng, nhảy phốc lên giường của Nguyệt Hoàng, gục đầu lên ngực nàng, dụi đi dụi lại: “Hoàng Nhi, Hoàng Nhi, Hoàng Nhi! Bọn chúng… bọn chúng ức hiếp ta…”.
Thương Tiêu không thể chấp nhận được cảnh tượng này nên quay đầu đi. Khóe miệng Nhược Nhất giật giật. Trán Nguyệt Hoàng cũng nổi gân xanh. Tử Đàn thở dài một tiếng, rồi đưa tay túm cổ áo của Anh Lương chủ, kéo hắn ra khỏi người Nguyệt Hoàng. Nàng khẽ cười, nói: “Sư phụ”.
Anh Lương chủ giãy giụa: “Thả ta ra, thả ta ra…”.
“Sư phụ già rồi mà không có tôn nghiêm gì cả”. Tử Đàn vừa nói vừa đi đến bên cửa sổ, ném hắn như ném một túi rác. Nàng đóng cửa sổ, rồi tạo kết giới bên ngoài phòng, Anh Lương chủ có vỗ đập, gào thét thế nào cũng không thể vào được.
Bị Anh Lương chủ chen ngang như vậy, Nhược Nhất nhất thời cũng quên lúc nãy mình định nói gì. Cô vỗ vai Nguyệt Hoàng, nói: “Bây giờ tỷ mới tỉnh, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã. Đêm đã khuya rồi, muội về trước đây”.
Nguyệt Hoàng gật đầu, sắc mặt đau buồn.
Khi ba người đi ra khỏi phòng của Nguyệt Hoàng thì Anh Lương chủ không còn đập cửa sổ nữa. Có lẽ hắn đã quay về tẩm điện của mình. Tử Đàn nói: “Tiêu Nhi, đệ đi theo ta, ta có chuyện muốn bàn với đệ”.
Từ biệt hai người, Nhược Nhất đi về phòng, vừa bước vào cửa tiểu viện đã nghe thấy tiếng bàn ghế đổ xuống đất trong phòng Mạc Mặc. Cô hốt hoảng vội chạy vào. Nhược Nhất thắp nến, nhìn quanh phòng thì không thấy Mạc Mặc đâu. Cô đang lo lắng, bỗng nhìn thấy một bóng người nằm dưới bàn, đang ôm cái gì đó trong lòng.
“Mạc Mặc?”.
Người đó quay sang nhìn Nhược Nhất, mặt xanh xao. Đây không phải là Mạc Mặc mà mấy ngày nay Nhược Nhất thường nhìn thấy, mà là Mạc Mặc trong bộ dạng nữ nhân. Nhược Nhất sững người hỏi: “Cô… sao vậy?”.
“Nhan Nhược Nhất”, giọng nói của Mạc Mặc khàn đặc, “Tôi… ọe!”. Vẫn chưa nói hết câu, Mạc Mặc lại quay đi ôm cái ống nhổ, nôn thốc nôn tháo.
Nhược Nhất run run hỏi: “Nghén… nghén sao?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.