Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 72: Trấn Thủ Đảo Thái An





“Vạn Tiên Minh đã phái chuyên gia tới xem xét, làm rõ còn kết quả thế nào thì không ai biết.
Chỉ là sau đó tất cả đại thụ trong thành phố đều bị đốn hạ, thành phố trở lại dáng vẻ như cũ.
Nhưng những quả mặt người kia, tiếp tục tồn tại trong thành phố theo cách thức ban đầu, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
“Từ thế hệ này đến thế hệ khác, sinh sôi nảy nở đến nay.
Vạn Tiên Minh cũng đã xây dựng đại trận ở đây, cử chuyên gia trấn thủ, thu hoạch quả.”
Lý Phàm nghe xong, không nhịn được mà hỏi: “Như vậy xem ra, quả Thái An này chính là người sao?”
Hà Chính Hạo lại lắc đầu: “Sao lại là người? Chúng hoàn toàn không có thần trí của chính mình, hành động hoàn toàn theo bản năng.
Nếu có, chúng nhiều nhất cũng chỉ còn sót lại một vài chấp niệm của con người mà thôi.”
Lý Phàm trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng không phản bác.
Chuyện này quá huyền bí, hắn cũng không biết nên xác định bản chất của những quả Thái An này như thế nào.
Nhưng mà, sau khi tác dụng tăng tuổi thọ của chúng được Tu Tiên Giả phát hiện, những điều này đã không còn quan trọng nữa.
Đừng nói là quả Thái An này, cho dù là phàm nhân thật sự, nếu ăn vào có thể tăng tuổi thọ, thì cũng không thể thoát khỏi số phận bị ăn thịt.

Lý Phàm lâm vào trầm tư.
Cũng không biết Hà Chính Hạo đã nhớ ra điều gì, hắn cũng lâm vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, hai người mới lấy lại tinh thần.
Tiếp theo, Hà Chính Hạo dặn dò Lý Phàm một số công việc cần chú ý khi trấn thủ một hoàn đảo.
Lý Phàm đều nhớ kỹ từng việc.
“Đại trận bao trùm toàn bộ hòn đảo, mỗi lần hoạt động đều sẽ rút ra một ít tinh khí trên người phàm nhân ở đó.”
“Số lượng rút ra cực nhỏ, sẽ không gây ra ảnh hưởng gì tới phàm nhân.
Nhưng sau khi những tinh khí này tụ lại, từ ít thành nhiều, số lượng sẽ rất lớn.”
“Sau khi những tinh khí này được chuyển hóa, có thể tăng cường nồng độ linh khí trong pháp trận.”
“Do đó tu hành trong đại trận hộ đảo này, không hiệu quả bằng việc bật chế độ tu luyện phụ trợ trong Thiên Huyền Kính, nhưng cũng nhanh hơn ngoại giới bình thường nhiều.”
Cuối cùng, Hà Chính Hạo nói cho Lý Phàm một bí mật mà chỉ có tu sĩ đã từng làm người trấn thủ đảo mới biết với vẻ hơi đắc ý.
Lại dặn dò một phen, sau khi bảo Lý Phạm có vấn đề gì thì có thể liên hệ với hắn bất cứ lúc nào, lúc này Hà Chính Hạo mới rời đi.
Lý Phàm cầm lệnh bài trấn thủ trong tay, dưới sự gia trì của đại trận, thần thức bao phủ toàn bộ hòn đảo ngay lập tức.
Phàm nhân bình thường trên đảo, quả Thái An ở giữa trung tâm pháp trận, đều đang đều bận rộn với công việc của mình.
Quan sát hồi lâu, Lý Phàm thở dài.
“Cướp đoạt xương tủy của thiên hạ, vì phụng sự tu hành.”
Nếu có thể, Lý Phàm tất nhiên muốn làm điều gì đó.
Đáng tiếc hắn hiện tại vẫn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ nhỏ bé.
Hiện tại điều duy nhất có thể làm đó là cố gắng tu hành mà thôi.
Lý Phàm áp chế hết thảy suy nghĩ trong lòng.

Kể từ đó, Lý Phàm ở lại trên đảo Thái An.
Phải nói rằng, trách nhiệm trấn thủ hòn đảo, vẫn thật sự là khá nhẹ nhàng.
Phàm nhân trên đảo cũng không dám làm phiền tiên sư nếu không có việc.
Việc Lý Phàm cần làm chỉ là thỉnh thoảng kiểm tra xem đại trận hộ đảo có hoạt động bình thường hay không, thu hoạch và bảo quản quả Thái An kịp thời và những việc vặt khác.
Thời gian còn lại, Lý Phàm có thể tùy ý sử dụng.
Lý Phàm tất nhiên là tập trung vào việc tu luyện chăm chỉ.
“Một trăm loại kỹ năng sử dụng linh khí”, “Pháp thuật sơ giải”, “Bí quyết đấu pháp tất thắng – Ra tay trước thì chiếm được lợi thế”, “Sống là để chiến thắng”, “Chỉ có nhanh mới không bị hạ gục”...
Bắt đầu từ những kiến thức tu hành cơ bản này, Lý Phàm dần nắm được một vài pháp thuật nhỏ đơn giản.
Như là Liễm Tức thuật, Giả Tử thuật, Ngự Phong thuật, Cự Lực thuật, vv....
Trên con đường học tập, Lý Phàm cũng phải cảm khái trước mức độ bảo vệ độc quyền tri thức của Vạn Tiên Minh.
Những kiến thức mua được học được trong Thiên Huyền cảnh, bản thân học tập sử dụng thì không thành vấn đề.
Nhưng muốn dạy cho người khác sau khi học xong, thì lại không được.
Trừ khi thực lực của ngươi có thể vượt qua Thiên Huyền Kính, tự nhiên có thể phá giải những cấm chế được trộn lẫn trong đó.
Sức mạnh của linh bảo Thiên Huyền Kính này, tương đương với tu sĩ cảnh giới nào, Lý Phàm không biết.
Nhưng suy đoán theo lẽ thường, thì ít nhất nó không thấp hơn tu sĩ ở Hóa Thần Kỳ.

Sức mạnh của tu sĩ Hóa Thần, vượt xa những gì Lý Phàm có thể suy đoán hiện giờ.
Vì thế cho dù hắn có bất mãn đến đâu, cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực trước mắt.
Đọc xong những quyển sách này, Lý Phàm bắt đầu thử đọc nội dung liên quan tới luyện đan, luyện khí, trận pháp, vân vân.
Hẳn là những nội dung này phức tạp hơn phần pháp thuật trước đó rất nhiều.
Muôn đầu nghìn mối, Lý Phàm không biết nên bắt đầu học từ đâu.
Chỉ là cơ sở luyện đan trong “Đan đạo sơ giải”: Phân tích đánh giá công dụng, tuổi của các loại thảo dược, chỉ là đọc hết một lần, Lý Phàm cũng đã tốn mất mười ngày.
Càng miễn bàn chuyện sau đó: Phương pháp lựa chọn và khống chế đan hỏa, tế luyện đan lô, phần thực hành luyện đan, Lý Phàm đoán bản thân muốn đọc hết, phải mất một năm rưỡi thì mới có thể đọc hết được.
Biết rằng những kỹ năng này thường yêu cầu danh sư đứng đầu hướng dẫn, cuối cùng Lý Phàm đã chọn cách tạm thời từ bỏ, sau một thời gian vật lộn.
Vì thế hắn tạm thời loại bỏ tạp niệm, bắt đầu tu hành “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”.
Môn công pháp của Thiên Cơ Tông Thượng Cổ thật sự là tối nghĩa khó hiểu, khác một trời một vực với “Tiểu Diễn Thủy Quyết” mà Lý Phàm tu hành trước đây, hoàn toàn không phải là sản phẩm của cùng một hệ thống.
Cho dù luôn luôn có sự trợ giúp của ngọc Lưu Ly, gia tăng ngộ tính, Lý Phàm vẫn phải mất hơn nửa năm mới có thể nhập môn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.