Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 35: Luyện Khí Cần Khử Chướng





“Không sai.
Có một vài tiên sư cảm thấy rất hứng thú với chướng khí trong cơ thể người phàm chúng ta.
Hàng năm đều sẽ chọn lựa người phàm tự nguyện từ trong đảo để làm vật thí nghiệm.
tiên sư sẽ dùng thủ đoạn đặc thù, liên tục không ngừng đem chướng khí trong vật thí nghiệm rút ra để mà nghiên cứu.
Không đến mấy tháng, liền có thể đem chướng khí bên trong vật thí nghiệm loại trừ sạch sẽ.”
Như thể đang nghĩ đến gì đó, sắc mặt Tôn Chương hơi trắng bệch: “Chỉ là quá trình này thực sự quá mức thống khổ.
Có thể nói là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Thường thì hầu hết mọi người đều không thể kiên trì cho đến khi chướng khí hoàn toàn bị rút ra, thì triệt để bị tra tấn đến phát điên rồi.”
“Ta không khuyến khích các ngươi dùng loại phương pháp này.
Thực sự không phải là thứ mà thường nhân có khả năng chịu đựng được.”
Tô Trường Ngọc cũng không biết có nghe được kiến nghị của Tôn Chương hay không, hắn chỉ yên lặng một lúc rồi hỏi tiếp: “Còn có phương pháp nào khác nữa không?”
Tôn Chương lắc đầu: “Nghe nói, đời sau trực hệ người phàm của những tiên sư đó, có thể dựa vào thiên tài địa bảo để tái tạo thân thể, không chỉ có thể không cần lo lắng về chướng khí mà đồng thời còn có thể nâng cao tư chất tu hành.

Có điều, loại thủ đoạn này không phải thứ mà người khác có thể tơ tưởng đến.
Cho dù là đảo chủ đảo Lưu Ly chúng ta cũng không có loại đãi ngộ này.”
“Ta chỉ biết một chút đó thôi, nếu thật sự muốn tu hành, thì trong những ngày tháng tiếp theo các ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ đi.”
Vừa nói xong, Tôn Chương liền nhìn thấy dáng vẻ Tô Trường Ngọc có hơi thất hồn lạc phách, nên không khỏi khuyên nhủ: “Ta biết các ngươi trải qua ngàn vạn khổ sở mới từ vùng đất trục xuất trở về, đều có một lòng hướng Đạo.
Lúc đầu ai mà không như vậy?”
“Đáng tiếc, Tiên đạo thực sự gian nan, cho dù có thể loại trừ được một thân chướng khí, về sau có thể cảm ứng được thiên địa linh khí, dẫn khí nhập thể, cũng là đã ít càng thêm ít.
Hà cớ gì tự tìm phiền não? Làm một người phàm thì cũng không có gì không tốt.” Tôn Chương như thể đang an ủi Tô Trường Ngọc, cũng như thể đang an ủi chính mình.
“Có thiên địa linh khí vô hình thấm nhuần, dù cho không thể tu hành, các ngươi cũng có thể sống rất lâu bên trong vùng đất trục xuất.
Cũng không uổng công người nhà của các ngươi tốn bao công sức to lớn để đưa các ngươi tới đây.”
“So với gian khổ truy cầu Tiên đạo, không bằng vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, tận tình hưởng thụ, sống cho hiện tại.”

Tôn Chương vừa dứt lời, liền rời đi.
Mọi người ở đây, vẻ mặt mừng rỡ, rất tán thành những lời nói của Tôn Chương, như thể tìm được lý do phóng túng; có người thì không thể nào tiếp thu được qua trình tu tiên gian nan như vậy, trong lúc nhất thời nghẹn ngào khóc rống; có người thì mặt mày buồn rầu, không biết nên làm như thế nào cho phải…
Chỉ có Tô Trường Ngọc là có ánh mắt kiên nghị, như thể đang âm thầm quyết định một loại quyết tâm nào đó.
Nhìn thấy từng phản ứng của mọi người, trong lòng Lý Phàm cảm khái, thế gian chúng sinh, muôn màu đều có khác biệt.
Mà lựa chọn của mỗi người đều quyết định vận mệnh khác biệt hoàn toàn về sau.
Không xen vào việc của người khác, Lý Người phàm lúc đám người đang thất thần, liền lặng lẽ rời đi.
Nghe ngóng cả đoạn đường, Lý Phàm tìm được một địa điểm cho ở miễn phí ở trên đảo.
Lý Phàm lấy linh phù ra, tiếp đó dưới sự dẫn dắt của chuyên gia, đi vào bên trong khu cư trú ở Bắc Bộ của đảo Lưu Ly.
Nơi đây có vô số ngôi nhà chen chúc nhau, có nhà trống không, có nhà thì đã có người vào ở.

Đa số ngôi nhà ở đây đều chỉ có một gian phòng, cũng may đều có tường vây ngăn cách tiểu viện tử, nếu không thì sẽ trông rất tồi tàn.
“Hàng thứ sáu, gian thứ bảy, chính là cái này.” Người kia không kiên nhẫn mà đưa chìa khóa giao cho Lý Phàm, rồi vội vàng rời đi.
Lý Phàm mở cửa viện ra, đi vào, rồi tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng rất là đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và mấy chiếc ghế, khiến Lý Phàm có phần không quen.
Có điều hắn cũng không thèm để ý đến những vật ngoài thân này, sau khi thu dọn đơn giản, Lý Phàm liền nghỉ ngơi, suy tính về dự định sau này.
“Vận khí ban đầu không tệ, không tốn nhiều thời gian là có thể an định rồi.
Cũng nhờ những người kia rời khỏi Ly giới.
Đáng tiếc, nhóm người này ngoại trừ một Tô Trường Ngọc ra, còn lại đều là hạng người bình bình, hoàn toàn không có lòng hướng Đạo, khó thành đại khí.”
“Chỗ này thực ra có hơi đơn sơ nhưng lại an toàn, tóm lại là không cần lo lắng.
Trước đó có hỏi thăm qua, đảo Lưu Ly có tiên sư tọa trấn, đã rất lâu chưa có cả gan làm loạn, phạm tội.”
“Mục tiêu hàng đầu tiếp theo là phải loại trừ chướng khí trong cơ thể.
Tuy danh ngạch tiến vào linh trì tịnh thể rất hiếm, nhưng ta đã thu thập được vô số bảo bối từ trong thuyền Thái Diễn, cưỡng cầu một cái danh ngạch chắc hẳn không phải việc khó.
Điểm xấu chính là quá mức rêu rao, cái gọi là tiền tài không để lộ ra ngoài.
một người ngoại lai không có căn cơ như ta, trong lúc đó lại để lộ ra nhiều tài phú như vậy, nhất định sẽ bị người khác thăm dò.
Ta vẫn phải lên kế hoạch cẩn thận.”


Đột nhiên, một tràng tiếng gõ cửa cắt mạch suy tư của Lý Phàm.
“Ai?” Lý Phàm lập tức cảnh giác.
“Ta.” Giọng nói có chút trầm thấp, nghe lại hơi hơi quen tai.
Lý Phàm không lên tiếng, lấy ra một cây đoản kiếm từ trong thuyền Thái Diễn, giấu trong tay áo.
Hé mở cửa ra, Lý Phàm thấy rõ dáng người tới đây.
Lại là tên mập đã cố gắng bắt chuyện với hắn trước đó.
Lý Phàm quả quyết lựa chọn đóng cửa lại.
“Đợi đã…” Thanh niên béo vội vàng dùng tay chặn cửa, nhỏ giọng nói: “Ngươi không phải người Ly giới chúng ta phải không.”
“Cái gì?” Lý Phàm sửng sốt một chút.
Tên mập thừa cơ chui vào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.