Ta Mạnh Lên Nhờ Group Chat

Chương 49: Chương 47 Test Trang Bị





Chương 47: Test Trang Bị
Sân huấn luyện quân sự.
Roland cùng nhóm anh hùng Bason vẫn đang đứng chờ các thành viên nhóm chat tới.
Cái nắng buổi chiều ở ma pháp thế giới tuy không quá gay gắt như ở trái đất (do không có tình trạng nóng lên toàn cầu) nhưng phơi thân dưới nắng lâu như vậy thì chỉ có nước vỡ đầu.
Mấy cô gái không chịu nổi đã kéo nhau vào bóng râm ngồi tránh nắng cả rồi.
Riêng mấy tên đàn ông lại muốn chơi trội, thích thể hiện ta đây "cóc ngán ông trời" nên luôn giữ vững tư thế hiên ngang đứng dưới nắng mặc cho cơ thể đang biểu tình phản đối.
Chơi ngu quá ai độ cho được!
Roland thì không có ngốc như vậy, ông ta phủ lên người một lớp ma pháp bảo vệ vô hình giúp hấp thụ ánh sáng chiếu vào và điều hoà nhiệt độ.
Có nó ông ta đứng tới sáng mai cũng được.
Đám anh hùng tất nhiên không biết điều này.
Họ cứ nghĩ mình là nam nhi trai tráng mà thua một người già như Roland thì thật là mất mặt, dù rằng cả bọn đã biết tuổi thật của lão.
Hoặc là do họ quên mất cũng nên.
"Mấy người khùng cũng vừa vừa thôi chứ!"
Carlyn nhìn cảnh tượng cái đám khùng điên trước mặt này mà nói.
Phía sau cô là các thành viên còn lại đã vận giáp đầy đủ, chỉ thiếu mỗi Stella.
Roland: "Đừng nói nặng như thế.
Bọn ta đứng đây đợi các ngươi thì phải biết quý trọng chứ!"
Carlyn nhăn trán: "Đợi thì đứng trong mát mà đợi, mắc mớ gì ra ngoài phơi nắng chứ hả?"
Cảnh này giống như một người mẹ châu Á đang rầy la các con của mình sau những trò nghịch ngợm vậy.
Duy Nam: "Nhìn Carlyn làm tôi nhớ tới mẹ ở quê quá!"
Hoàng Vĩ: "Mẹ à...
Hoàng Vĩ không biết cảm giác bị mẹ mắng là như thế nào bởi hắn chưa từng trải nghiệm điều đó.

Người mẹ mong nào để đau 9 tháng 10 ngày để sinh ra hắn còn chưa từng nói với hắn một câu nào chứ đừng nói là lời la mắng.
Từ trước tới nay chỉ có giáo viên và chú Sáu mới rầy la Hoàng Vĩ, mà đó cũng không thể gọi là rầy la được bởi họ chỉ muốn nhắc nhở để giúp hắn tiến bộ hơn mà thôi.
Khi ở nhà trọ Hoàng Vĩ cũng không ít lần nghe bà chủ nhà lớn tiếng chửi mấy cô con gái bảo bối, Nhưng những lời đó đâu phải dành cho hắn, dù cô Tư vẫn hay cho hắn đo ván bằng những chiêu võ mồm kinh điển mỗi khi Hoàng Vĩ trễ tiền nhà.
Duy Nam: "Sao thế? Không lẽ tôi...
Hoàng Vĩ: "Không có gì! đừng bận tâm."
Tuy Hoàng Vĩ nói đừng bận tâm nhưng làm sao Duy Nam không để tâm cho được.
Hắn nghĩ rằng Hoàng Vĩ mồ côi mẹ nên câu vừa rồi của mình đã chạm vào nỗi đau trong tim Hoàng Vĩ.
Duy Nam suy diễn như vậy cũng không sai.
Bởi có cha có mẹ mà họ chẳng thèm quan tâm đến thì cũng không khác gì mồ côi là bao.
Câu chuyện đang có nguy cơ lạc đề thì Akira đã kịp thời kéo về đúng hướng.
"Ông bảo bọn tôi mặc giáp xong chạy vù về đây rốt cuộc là để làm gì?"
Roland chỉ tay xuống mấy cái rương hòm gỗ dưới đất: "Vũ khí theo yêu cầu của các người ở ngay đó!"
Không đợi ai nhắc, lần lượt là Akira, Tần Tử, Lý Long, Elment, Duy Nam và Cao Thiết tiến đến mở chiếc rương có dán nhãn ghi tên mình bằng ngôn ngữ của ma pháp thế giới.
(Thông Tuệ: Tôi tạm thời thay thế cho ngài Google dịch)
"A ha! Vừa tay thật đấy!" Akira reo lên khi cầm trên tay thanh kiếm mithril được tạo hình giống với thanh katana Nhật Bản.
Một lần nữa, hãy cảm ơn Stella!
Vũ khí của những người còn lại cũng không khác mấy so với Akira, đều được làm từ cùng một nguyên liệu là mithril.
Nếu có khác thì cũng chỉ có khác về ngoại hình và tính chất của vũ khí.
Lý Long là một cây thương kiểu dáng Trung Hoa khá đẹp mắt.
Duy Nam thì vẫn giữ nguyên bộ style của mình.
Tay khiên tay giáo.
Tần Tử và Elment cùng yêu cầu một đôi găng tay.

Điểm khác biệt là đôi găng của Elment chuyên để vận dụng ma pháp còn của Tần Tử là để chiến đấu cận chiến cho nên cần phải tạo hình sần sùi để gây được sát thương.
Cao Thiết sử dụng một cây búa chiến giống như Loren, nhưng của Loren là búa cán dài còn Cao Thiết lại dùng búa cán ngắn có thể cầm bằng một tay.
Tần Tử: "Còn hai cái rương nữa này!"
Roland: "À! Mấy cái rương đó là của Hoàng Vĩ với Gramas đấy!"
Hoàng Vĩ: "Của tôi? Tôi nhớ mình đâu có đăng ký vũ khí?"
Gramas: "Tôi cũng vậy!"
Roland: "Rách việc quá.
Bảo hai ngươi lấy thì mau lấy đi."
Hoàng Vĩ và Gramas nghe vậy cũng chẳng buồn hỏi nữa, cả hai tiến lại mở rương ra.
Trong rương của Hoàng Vĩ là chiếc khiên đồng Lạc Việt hắn nhờ Cao Thiết sửa giúp, nó đã được sửa chữa lành lặn trở lại rồi.
À không! Thậm chí còn được nâng cấp chỉ số lên nữa.
[ Tên: Khiên Đồng Lạc Việt
Độ bền: 500/500
Chiếc khiên làm từ một loại đồng đặc biệt chỉ có ở Lạc giới, cứng chắc hơn đồng thông thường nhiều lần và đặc biệt là kháng nhiệt độ cao.
Phản chấn: Phản lại 100% sát thương từ đòn tấn công trúng Thiên của kẻ địch.
Khôi phục: Cứ mỗi một ngày trôi qua Khiên Đồng Lạc Việt sẽ tự khôi phục 5 điểm độ bền khi bị hư hỏng.
Chức năng không có tác dụng nếu độ bền bằng 0.
]
"Ngon lành! Với cái này thì mình sẽ yên tâm hơn khi chiến đấu rồi!" Hoàng Vĩ reo lên.
Gramas: "Cái này là...
Trong rương của Gramas là một đôi bao tay vuốt thép nhọn hoắc nhìn rất dễ sợ, và một vật gì đó hình trụ.
Roland: "Đôi bao tay móng vuốt đó là Stella làm riêng cho ngươi đấy.
Phải cảm ơn con bé đi!"
"Ủa mà con bé đâu?"
Carlyn: "Không biết nữa! Chắc là đi ngủ rồi."
Roland: "Thế à!"
Gramas: "Vậy còn cái hộp hình trụ này là gì?"
Roland: "Ta không rõ, cái đó cũng là Stella nhờ ta đưa cho ngươi nên chờ con bé dậy sẽ nói sau."
"Giám định!" Hoàng Vĩ âm thầm sử dụng kĩ năng để quan sát vật hình trụ đó.
Hắn muốn biết đó là cái gì
[ Tên:...
...
"Ra thế!"
"Ra cái gì cơ?" Duy Nam thắc mắc
"À không có gì đâu.
Tôi độc thoại ấy mà." Hoàng Vĩ đáp.
Hắn đã biết thứ trong cái ống đó là gì rồi, nhưng mà nói ra bây giờ thì còn gì vui nữa chứ.
Để sau này Gramas sử dụng được rồi tiết lộ cũng chưa muộn mà.
"Này Hoàng Vĩ! Ra đây đi." Akira ngoắc hắn.
Hoàng Vĩ không hiểu tên này gọi hắn làm gì, thôi thì cứ ra đó rồi tính tiếp.
"Anh giữ khiên cho chắc đấy!" Akira vừa nói vừa vào thế tấn công.
Hoàng Vĩ giật mình: "Cậu định làm gì thế?"
"Thử kiếm mới chứ làm gì.
Sẵn tiện cho anh thử độ bền khiên mới luôn." Akira đáp
"Nhưng liệu có được không?" Hoàng Vĩ đưa mắt nhìn Cao Thiết.
Ngay sau khi được đáp lại bởi người rèn ra chiếc khiên bằng một cái nháy mắt, Hoàng Vĩ chấp nhận.
Hắn vận sức giữ chặc khiên.
"Tôi đến đây!" Akira nhảy vọt tới, là một đòn rút kiếm.
Keng
Tiếng kim loại va chạm tạo nên một âm thanh chói tai, đồng thời tia lửa điện xẹt qua trên bề mặt chiếc khiên.
"Hự!"
Akira ngã quỵ xuống đất do lực phản chấn, tay vẫn nắm chặc cán kiếm: "Khủng khiếp thật đấy! Tôi suýt đánh rơi kiếm luôn rồi!"
[ Độ bền: 488/500 ]
Đòn vừa rồi của Akira chỉ gây được 12 sát thương (1 độ bền = 1 sát thương).
Nhưng lực phản chấn đủ mạnh để làm hắn ngã xuống thì cũng khiếp thật đấy!

Hoàng Vĩ đưa tay định kéo Akira đứng dậy.
Lý Long: "Rồi! Tiếp theo thì tới tôi!"
"Hả?"
Hoàng Vĩ ngớ người, vô ý thả tay khi đang kéo Akira lên khiến tên này mất đã ngã về sau.
"Ui da! Bể mông tôi rồi!"
Hắn đứng dậy xoa xoa bàn toạ của mình, quát Hoàng Vĩ: "Chơi gì kỳ cục vậy?"
"Xin lỗi!" Hoàng Vĩ gãi đầu.
"Mà lúc nãy anh nói cái gì hả Lý Long?"
"Tôi nói là tiếp theo tới lượt tôi thử thương với khiên của cậu!"
"Vậy luôn?"
"Được chứ sao không! Cao Thiết đã đồng ý rồi."
Tần Tử: "Vậy tiếp theo là tôi."
Carlyn: "Sau đó là tới tôi."
Gramas: "Thế tiếp đó là tôi.
Tôi cũng muốn dùng thử vũ khí mà Stella làm cho mình nữa."
Cao Thiết: "Mọi người cứ từ từ, rồi sẽ tới lượt mình thôi."
Hoàng Vĩ: "..."
Từ khi nào mà Cao Thiết thay thế mình quyết định mọi chuyện thế nhỉ?
...
Bam
Ầm
Xoẹt
Keng
...
Sau một hồi làm hình nộm cho từng thành viên nhóm test hàng mới thì cuối cùng Hoàng Vĩ cũng được nghỉ ngơi.
Thú thật là thành viên nhóm ai ai cũng là quái vật cả, không có sức mạnh khủng khiếp thì cũng là trí tuệ siêu phàm.
Hoàng Vĩ phải cố lắm mới còn nâng được cái khiên lên.
Nhưng hắn không thể vui mừng lâu được.
"Giờ thì chúng ta bắt đầu buổi tập thôi nhỉ."
Hoàng Vĩ: "ĐM!!!"
Hết chương 47



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.