Ta Mạnh Lên Nhờ Group Chat

Chương 32: Chương 30 Robert Biểu Diễn





Chương 30: Chiến Thắng Tuyệt Đối
Hoàng Vĩ: Vậy ra đây là bất ngờ mà cậu nói đó sao?
Elment chép miệng: Vẫn chưa đâu! Kịch hay vẫn còn ở phía sau.
Caryln: Ahahahaha! Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của gã trông tội nghiệp chưa kìa!
Robert hiện tại vẫn chưa hết kinh ngạc trước màn trình diễn sức mạnh đầy ấn tượng của Roland.
Gã nghĩ rằng lão hiệu trưởng vẫn luôn che dấu sức mạnh cho tới ngày hôm nay, đây chắc chắn là một trong số những kỹ thuật ma pháp cổ xưa mà Roland khám phá được.
Robert: Lão cáo già ông được lắm! Nhưng tiếp sau đây tôi sẽ cho ông biết tay!
Lý Long: Xem ra gã bắt đầu nghiêm túc rồi!
Stella: Nghiêm túc thì sao chứ! Dù gì cũng đâu có thắng nổi chúng ta!
Hoàng Vĩ: Ủa! H đi đâu rồi?
Cao Thiết: Hình như cậu ta đi vệ sinh rồi.
H: Mọi người gọi tôi à?
Cả nhóm (giật thót tim): Trời ơi! Anh (cậu) làm ơn đừng có bất thình lình nói phía sau lưng người ta nữa được không? Kẻo có ngày bọn này vỡ tim mà chết đấy!
H: Xin lỗi! Lần sau tôi sẽ chú ý!
Cậu ngồi xuống chỗ của mình:
H: Mà...!kết quả sao rồi?
Stella nói bằng giọng đầy tự hào: Dĩ nhiên là thắng đậm rồi! Tên khó ưa đó sao có thể làm đối thủ với chúng ta được!
Elment: Vẫn chưa phân thắng bại nên em đừng có phán bừa, "cười người hôm trước hôm sau người cười!" Đạo lý đơn giản như vậy mà em không hiểu sao?
Stella: Em biết rồi!
Cô bé hăng hái đáp, dù có tài giỏi đến đâu thì suy cho cùng trẻ con vẫn là trẻ con.
...
"Tiếp sau đây xin mời hai vị đem phát minh tiếp theo của mình ra!"
Robert lúc này không nhanh không chậm, quát lớn: Mang nó ra đây!
Gã vừa dứt lời thì có hai quản gia đi ra từ cổng xanh (cổng tượng trưng bên Robert, đối lập với cổng đỏ), trên tay mỗi người là một thanh kiếm được chạm khắc phù vân màu vàng.
Robert cởi áo khoác ngoài ra đưa cho một quản gia khác bên cạnh, cầm lấy hai thanh kiếm gã bắt đầu biểu diễn những đường kiếm điêu luyện của mình.
"Song kiếm? Chẳng phải Robert là pháp sư sao? Sao lại dùng song kiếm?"
"Cậu không biết à? Gia tộc của Robert, Murillo là một gia tộc nổi tiếng về kĩ thuật song kiếm đấy! Nên dù là pháp sư thì gã vẫn có thể sử dụng thành thạo song kiếm."
"Ra là thế! Nhưng tại sao lại múa kiếm vào lúc này?"

"Chịu!"
Ở bên nhóm lúc này:
Akira: Song kiếm à! Làm tôi nhớ tới ngài Musashi thật.
Stella: Đó là ai vậy?
Akira: Miyamoto Musashi! Người sáng lập nhị đao phái.
Ông là một lãng khách huyền thoại có thể tự mình đánh bại 70 võ sĩ.
Trận đấu với tay kiếm sĩ Sasaki Kojiro tại đảo Ganryu đã khiến tên tuổi của ông được ghi vào sử sách.
Tần Tử: Nói vậy ông ta rất mạnh sao?
Akira: Đương nhiên! Kiếm pháp của ông ấy cực kỳ điêu luyện.
Nếu so với kỹ thuật của gã dưới kia thì chẳng khác nào để vàng nằm chung với rác cả!
Một pha nhận xét đi vào lòng đất đến từ vị trí của Akira khiến cả nhóm ai cũng phải bụm miệng cố miệng cười ngoại trừ Roland, là một quý tộc nên ông hiểu sự đáng sợ của gia tộc Murillo là như thế nào.
Sau khi kết thúc màn trình diễn bằng một đòn quét ngang, Robert búng tay ra hiệu.
Như đã hiểu, hai vị quản gia liền đi vào trong.
Và đã hơn 10 phút.
"Chết tiệt! Làm quái gì mà lâu thế?"
Trên khán đài đã có người không chờ được nữa, bắt đầu nổi nóng.
"Đúng đấy! Nếu không thi nữa thì chịu thua đi.
Làm mất thời gian quá!"
"Chịu thua đi! Chịu thua đi! Chịu...
Tiếng thúc giục vang lên khắp khán đài nhưng Robert lại chẳng tỏ ra vội vã.
Giống như gã ta đang chờ một thứ gì đó.
Rốnggggg!
Bất ngờ một tiếng rống to khủng khiếp phát ra từ cổng màu xanh làm cả khán đài phải giật mình, từng tiếng bước chân nặng nề vang lên chứng tỏ đó là một sinh vật cực kỳ to lớn và hung dữ.
Hoàng Vĩ cùng thành viên nhóm rất tò mò về thứ đằng sau cánh cổng kia.
Từ trong cổng một con quái vật hình người đầu bò tót khổng lồ xuất hiện.
Nó có nước da màu tím, sừng bị gãy một bên và cao 3 mét (hình dung tới Alistar trong Liên Minh Huyền Thoại), cơ bắp vạm vỡ.
Xác định ăn một đấm của nó là thịt xương lẫn lộn ngay.
Roland: Ồ! Không ngờ thằng nhóc này chơi lớn đến vậy, Minotaur cũng đem ra rồi!
Stella: Minotaur trong thần thoại Hy Lạp ấy hả?
Minotaur hay nhân ngưu là một quái vật nửa người nửa bò trong thần thoại Hy Lạp.
Mọi chuyện bắt đầu khi Minos muốn làm vua xứ Crete nên ông cầu xin thần biển Poseidon.
Poseidon đã cho ông một con bò trắng đẹp tuyệt trần để ông chứng tỏ lòng thành của mình.
Nhưng mê mẩn trước vẻ đẹp của con bò, Minos đã đem một con bò giả để thế.
Tức giận, thần Poseidon đã trừng phạt Minos bằng cách hóa phép cho hoàng hậu của Minos, Pasiphaë, yêu con bò đó.
Hoàng hậu đã ra lệnh kiến trúc sư Daedalus làm một con bò cái bằng gỗ cho bà chui vào để giao phối với con bò đó và kết quả là sự ra đời của Minotaur.
Minotaur đã gieo rắc kinh hoàng cho toàn đảo Crete nên vua Minos ra lệnh cho Daedalus làm một mê cung để nhốt nó lại.
Mỗi năm, ông đem 7 người con trai và 7 người con gái từ Athena vào cho Minotaur ăn thịt.
Minotaur đã bị tiêu diệt bởi anh hùng Theseus sau khi chàng nghe việc làm tàn ác của vua Minos.
Anh đã giết được Minotaur nhờ sự giúp đỡ của Ariadne, con gái vua Minos.
Nhờ cuộn chỉ của cô đưa mà anh đã tìm đường thoát được khỏi mê cung.
Dù có nhiều dị bản khác nhau nhưng chúng đều có một đặc điểm chung là Minotaur rất hung bạo.
Roland: Vậy ra ở thế giới ngươi thì chúng là truyền thuyết à?
"Không chỉ mỗi con quái này thôi đâu mà hầu hết những thứ như ma pháp, quái vật ở nơi này đều có thể xem là truyền thuyết hư cấu còn gì!" - Hoàng Vĩ nghĩ.
Con quái vật bị xích ở hai bên cánh tay được hai người quản gia lúc nãy giữ lại.
Xem tới đây Hoàng Vĩ thật sự nể phục những người này bởi họ nắm lấy sợi xích nặng nề đó chẳng chút khó khăn, sức mạnh thật đáng kinh ngạc.
Robert: Thả nó ra!
Hai quản gia nghe lệnh liền lập tức buông sợi dây xích ra.
Không còn thứ gì kiềm hãm con Minotaur lao như điên về phía trước, nhắm tới Robert.
Chính vào lúc này gã liền bắt đầu vung kiếm lên nghênh chiến với nó.
Ónggggg!
Một cú đấm từ con quái vật xuống mặt đất chỗ Robert đang đứng như muốn nghiền nát gã ta.
Lạ một điều là Robert không hề né tránh.
Xoẹt!
Một nhát chém ngọt lịm từ dưới lên cắt vào da thịt cánh tay của con Minotaur, vết cắt sâu tới nỗi có thể nhìn rõ cả xương cánh tay.
Hét lên đau đớn.
Con quái vật điên tiết lại tung ra thêm một cú đấm khác, lần này là từ hướng chính diện.
Nhếch miệng cười khinh thường, Robert dùng kiếm chuyển hướng đòn tấn công bằng cách đánh vào cái còng sắt trên cổ tay con quái vật.
Tia lửa toé lên do sự va chạm của kim loại.
Keng!
Con Minotaur càng điên tiết hơn, nó liên tục tấn công bằng những cú đấm trời giáng, cộng thêm sự tức giận càng khiến cho các đòn đánh đánh theo uy lực.
Nhưng dã thú không thể so sánh với con người.
Huống chi đằng này trước mặt nó là một con người xảo quyệt.
Robert nhẹ nhàng né tránh các đòn tấn công, vừa né gã vừa đáp trả bằng những cú chém lên thân hình đồ sộ của con quái thú.
Tuy các vết chém rất sâu nhưng đều không trúng chỗ hiểm.
Cứ như Robert đang chơi đùa chứ không phải đang chiến đấu với nó.
Sau một hồi lâu thì con Minotaur đã có dấu hiệu kiệt sức do mất máu quá nhiều.
Robert thì ngược lại.

Gã chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cả.
Akira: Tốc độ của hắn đúng là rất nhanh.
Tôi công nhận điều đó!
Thật vậy! Trên người Robert không có một vệt máu nào dính vào, đơn giản vì gã nhanh tới mức máu không bắn kịp.
Trở lại với trận chiến.
Minotaur quyết định dùng toàn bộ sức lực của mình.
Nó lấy hai sợi dây xích gắn trên hai cái còng tay, vận chút lực còn lại nện hai sợi xích xuống đầu Robert (t/g: Alistar sài chiêu Q của Sylas)
Rầm!!!
Sợi xích đập xuống làm cả sân đấu rung chuyển, ly cà phê trên tay đang định uống cũng ập vào mặt Tần Tử.
Tần Tử: Aaaaa! Nóng nóng nóng nóng nóng!
Roland thấy vậy liền đưa cho hắn một chiếc khăn lau.
Tần Tử: Hahaha cảm ơn! Không ngờ có lúc ông tỏ ra giống người như này.
???
Roland: ...
"Stunned! (choáng)"
Roland thi triển ma pháp lên Tần Tử.
Đây là một ma pháp không có tính sát thương nhưng sẽ làm kẻ trúng chiêu trở nên choáng váng.
Tần Tử: Ớ ớ sao đau đầu quá vầy nè!
Đáng đời lắm! Cho chừa cái tội đùa không đúng chỗ.
Minotaur sau khi thực hiện xong đòn tấn công thì phát hiện kẻ trước mặt không thấy đâu nữa, nó giật mình quay lại phía sau nhưng đã quá muộn.
Xoẹt!
Một nhát kiếm cứa thẳng vào cổ con quái vật, thân hình đồ sộ của nó đổ ập xuống, máu từ các vết thương tuôn ra như suối.
Robert sau khi kết liễu con quái liền đưa cặp song kiếm lên cao nói:
Robert: Như các ngươi đã thấy! Ta vừa hạ con Minotaur này mà không cần dùng tới mana hay aura của mình.
Hết chương 30.
Happy New Year!
Vậy là tác đã chính thức thi xong.
Từ giờ sẽ cố gắng một ngày một chương



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.