Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 30: Ngân Nguyệt Lang Vương






Trong sơn cốc, khắp nơi đều là sói.
- Ngao ô! Từng đầu Khủng Lang vạch phá màn đêm, nhào về đám người.
- A! Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới, có tộc nhân sơ suất bị Khủng Lang vồ ngã, cắn đứt cổ, thậm chí có người còn bị Khủng Lang dùng móng cào thủng bụng, ruột chảy đầy đất.
Từng đầu Khủng Lang không sợ chết lao lên, tạo thành thương vong cực lớn, đại chiến từ lúc mới bắt đầu đã vô cùng thảm liệt, Khủng Lang giết người, người giết Khủng Lang.
Có Khủng Lang vừa muốn lao tới cắn người, kết quả đã bị một thanh Hắc mâu xiên thịt, hất văng xuống đất, giãy giụa mấy cái liền im bặt.
- Vì bộ lạc, giết!Hắc Thổ nộ hống, huy độc Thạch mâu to lớn bổ tới, răng rắc một tiếng, đầu Khủng Lang lập tức nứt toác, máu tươi bắn ra, thân hình theo đó bay xa mấy mét, chết không thể chết hơn.
Tộc nhân khác cũng huy động binh khí, triển khai chém giết, ngăn cản bầy sói tiến công.

Bốn phương tám hướng, từng đầu Khủng Lang nhào tới, số lượng nhiều không đếm xuể.
Dưới mệnh lệnh của lang vương, đám Khủng Lang không ngừng công kích, hung hãn không sợ chết, xé mở phòng ngự của bộ lạc, bắt giết tộc nhân được bảo vệ bên trong.
Đối với đám Khủng Lang mà nói, đám người trước mắt đều chỉ là con mồi, đặc biệt là số nữ nhân trẻ nhỏ ngon ngọt được bảo vệ bên trong.
- Tộc trưởng đã đi giết Lang vương!- Các tộc nhân, vì bộ lạc!- Giết!Có người nhìn thấy Cổ Trần chạy về hướng Lang vương, lập tức rống to, tất cả tộc nhân có thể chiến đấu đều vung binh khí thô sơ trong tay, huyết nhục văng tung tóe, thậm chí có người còn ôm lấy một đầu Khủng Lang, lăn lộn trên đất tranh đấu.
Không ít người bị cắn cổ, moi bụng! Nhưng dù như thế, tộc nhân trong bộ lạc vẫn không hề có người lùi, bởi ngay cả Cổ Trần cũng đã xung phong giết vào trong bóng tối, trực diện đầu Ngân Sắc Lang vương kia, bọn họ sao có thể lùi bước?- A! Rốt cục có Khủng Lang xé được tầng phòng ngự, hai đầu Khủng Lang khác nhảy lên xuyên vào, tiến tới trước đám người không sức chống cự.
Lão nhân, nữ nhân, trẻ nhỏ! Nhìn thấy Khủng Lang xông tới, nguyên một đám đầy hoảng sợ.
Phòng ngự bị xé, tộc nhân tràn ngập nguy hiểm, mắt thấy mấy đứa nhỏ sắp bị cắn đứt cổ, đám người đầy tuyệt vọng.
Ô ô!Trong lúc nguy cấp, một thanh Thạch mâu xé gió bay tới, phù một tiếng xuyên qua Khủng Lang, quán tính cường đại khiến Thạch mâu xuyên thân thể nó, đâm tới một đầu Khủng Lang khác.
Hai đầu Khủng Lang trực tiếp bị một cây Thạch mâu ghim lại trên đất, không cách nào động đậy, chỉ có thể gầm gừ rên rỉ, giãy dụa một lúc liền im bặt.
- Là tộc trưởng!- Tộc trưởng thần uy!Giờ khắc này, đám tộc nhân mới phát hiện, vừa rồi là Cổ Trần xuất thủ, từ đằng xa phi một thanh Thạch mâu tới, chính xác đóng ghim hai đầu Khủng Lang.
Thân ảnh cường đại vô địch kia huy động Cốt mâu, đại sát tứ phương, không một đầu Khủng Lang nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.
Sự cường đại của Cổ Trần khắc sâu trong tâm đám người, khiến bọn họ thực sự vừa kính vừa sợ.
- Cút!Cổ Trần gầm lớn, vung Cốt mâu quét ngang về trước, ba đầu Khủng Lang cản đường lập tức bị đánh thành thịt nhão, văng ra xa.
Hắn một mạch đi tới, tốc độ cực nhanh, những nơi đi qua, Khủng Lang không chết cũng bị thương.

Tình huống hiện tại đã rất không ổn, các tộc nhân đứng trước nguy hiểm cực lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bầy sói bao phủ.
Đám Khủng Lang này vô cùng đông đúc, số lượng đếm không xuể, tính ra tuyệt không thấp hơn số người trong bộ lạc.
- Lang vương, chết đi!Cổ Trần đột nhiên hét lớn, Cốt mâu đánh tới, mười mấy thanh âm trầm đục vang lên, trọn vẹn mười ba đầu Khủng Lang bị quét bay, xương cốt đứt gãy, mất sức chiến đấu.
Trên đỉnh núi, một đầu Lang vương dài tới ba thước, cao hơn đầu người đứng đó, cao ngạo vô cùng, lông bạc không gió mà bay, hai mắt lộ sát cơ băng lãnh.
Tới gần, Cổ Trần mới giật mình phát hiện trên đỉnh đầu Ngân lang có một cái sừng ngân sắc, cái sừng nhỏ lộ ra u quang, khí tức khiếp người.
Không kịp nghĩ nhiều, Cổ Trần đã giết tới đỉnh núi, tay cầm Cốt mâu đâm thẳng tới Lang vương, vừa ra tay liền muốn tuyệt sát đối thủ.
Chỉ thấy một cỗ ngân quang chợt bộc phát, toàn bộ đêm tối như được chiếu sáng, quang mang chói lóa khiến vô số người không mở mắt nổi.
- Tộc trưởng!Đám người Hắc Thổ kĩnh hãi nhìn lại, chỉ thấy quang mang bùng nổ.
Một tiếng ầm vang chấn động màng nhĩ, ngân mang sụp đổ, đỉnh núi trực tiếp vỡ nát, một cố khí lãng theo bụi mù quét ra, lật tung vô số Khủng Lang phụ cận.
Giương mắt nhìn lên, một người một sói đứng cách nhau ba mươi thước, giằng co không phân cao thấp, chỉ có đỉnh núi ở giữa là sụp đổ.
- Kiến hối, ngươi chết chắc!Ngân lang mở miệng nói tiếng người, chấn kinh tất cả đám người trong bộ lạc.
Đầu Ngân lang này vậy mà có thể nói chuyện, thực sự khó thể tin.
Cổ Trần hơi biến sắc, hai mắt khẽ nhíu lại, hừ lạnh nói:- Ai chết còn chưa biết, súc sinh ngươi lại dám chỉ huy bầy sói tập kích bộ lạc ra, ta thấy là ngươi sống tới chán rồi!- Kiến hôi đáng chết, ngươi giết trượng phu ta, ta muốn tự tay huyết tẩy tộc nhân ngươi, lại từng chút uống máu các ngươi, cắn nát xương các ngươi!Ngân lang bỗng há mồm gào thét, thanh âm tràn ngập phẫn nộ cùng sát khí.
Nghe nói như thế, Cổ Trần cũng hơi biến sắc, trượng phu trong lời đầu Ngân lang này, chẳng lẽ chính là Tế Thần của bộ lạc?- Hóa ra đầu Hoang Lang kia là trượng phu của ngươi?Cổ Trần bừng tỉnh nói.
Tiếp đó hắn lại lộ sát cơ, hừ lạnh:- Đã như vậy, càng không thể để ngươi sống nữa, ta tiễn ngươi xuống Địa ngục đoàn tụ với hắn!- Ngao! Đáng chết!Ngân lang thét giận, ngân giác trên đỉnh đầu ánh lên ngân quang, mơ hồ nhìn thấy từng đạo ký hiệu xuất hiện, tản ra khí tức khiến người khiếp sợ.

Cổ Trần hơi biến sắc, không kịp suy nghĩ, chỉ có thể huy động lực lượng vung vẩy Cốt mâu đánh tới.
Oanh!Quang mang nổ tung, ngân mang ngập trời, tàn phá bừa bãi, cày ra từng đạo khe rãnh khủng bố, sức mạnh đáng sợ lập tức xoắn nát hơn chục đầu Khủng Lang gần đó.
Khí lãng cường đại lăn lộn, cuốn lên bụi mù kinh sợ khiến đám Khủng Lang tứ tán né ra.
- Khụ khụ! Bụi mù tán đi, lộ ra một đạo thân ảnh chật vật cầm Cốt mâu chống xuống đất, khí tức bạo liệt, huyết khí bốc lên không thôi.
Cổ Trần mặt đỏ như máu, cánh tay cầm Cốt mâu run nhẹ, ánh mắt lộ vẻ chấn kinh nồng đậm, đầu Ngân lang này lại khủng bố như thế?Một kích đã trực tiếp khiến hắn thụ thương.
Hắn chấn kinh, nhưng Ngân lang đối diện lại càng thêm khiếp sợ, hai mắt trừng trừng nhìn Cổ Trần.
- Làm sao có thể?Ngân lang quát to một tiếng, hoảng sợ nói:- Sao ngươi có thể ngăn cản được Ngân Nguyệt Quang Nhận?Ngân giác trên đầu nó lần nữa sáng lên, ngân quang nhấp nháy, uy thế khiếp người.
Cổ Trần đổi sắc, kinh nghi nhìn Ngân Lang vương.
- Thiên Quang Nhận, đi chết đi!Theo một tiếng gào thét phẫn nộ, Ngân Nguyệt Lang Vương bạo phát, ngân giác ánh lên phù quang, ầm ầm hóa thành một đạo nước lũ quét tới.
Ngân mang ẩn chứa phù quang kỳ dị, nhảy mắt bao phủ Cổ Trần.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.