Chương 19: Thị phi
Kiều Nhất nhanh chóng mở cửa, anh nhìn thấy Hà Song Diệp ngoan ngoãn đứng bên người Huyền Minh Thạch.
Dưới ánh đèn hành lang, vẻ mặt của Huyền Minh Thạch vô cùng không tốt, bất quá nét mặt này mà không tiến vào vòng giải trí thì thật là uổng phí. Kiều Nhất đánh giá xong liền nhìn về phía Hà Song Diệp: "Có chuyện gì sao?"
Ngữ khí của Kiều Nhất không tốt, ít nhất Huyền Minh Thạch nghe được điều này.
Huyền Minh Thạch hừ lạnh một tiếng: "Mới buổi chiều còn đi tắm nhờ nhà của tôi, hiện tại liền cao ngạo vậy sao?"
Kiều Nhất cảm thấy oan uổng, thanh âm của anh từ trước tới giờ là vậy mà.
"Được", Kiều Nhất nhẹ giọng, "Xin hỏi có chuyện gì vậy?"
Hà Song Diệp có chút xấu hổ, níu tay Huyền Minh Thạch, sợ anh có động tĩnh gì quá đáng, cắn cắn môi nói: "Áo choàng tắm của anh để quên ở nhà tôi."
Áo choàng tắm? Ah, đúng rồi.
Kiều Nhất tiếp nhận túi, thành thật nói: "Thật ngại quá, làm phiền hai người rồi."
Hà Song Diệp đang định lễ phép nói không có gì phiền phức, Huyền Minh Thạch đã nói trước: "Anh cũng biết là phiền à? Lần sau đừng chạy tới tìm cô ấy, tự đi thuê khách sạn mà tắm."
Nói xong cũng kéo Hà Song Diệp đi về.
Hà Song Diệp xấu hổ nhìn Kiều Nhất còn chưa hoàn hồn đứng trước cửa, đành vẫy tay xem như tạm biệt, sau đó ngoan ngoãn theo Huyền Minh Thạch về nhà.
Kiều Nhất:...
Có điểm không nói nên lời, xem ra hai người này là tình lữ!
Kiều Nhất đem áo choàng bỏ vào máy giặt, sau đó cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Lưu Năng: "Nói cho cậu biết, vỡ mộng là vừa rồi."
Lưu Năng: "?"
Bởi vì không bỏ tiền, đêm đó liền có một hàng chữ mới, tranh giành với Cố Nam Hành: "Kiều Nhất hẹn hò?"
Hà Song Diệp về đến nhà, vừa mở điện thoại lên liền thấy tin tức này.
Trời ạ!
Cái này là sao, lại còn có cả ảnh chụp từ xa.
Trong tấm ảnh này Kiều Nhất nổi bật đứng trong khung hình, trên người khoác áo choàng tắm HB, trên đầu còn đọng lại bọt xà phòng long lanh dưới ánh nắng, toàn bộ biệt thự cùng Hà Song Diệp trong khung cửa phía sau đều được làm mờ. Xem ra paparazi này còn nắm rõ luật pháp, nhìn qua cũng chỉ giống như một tấm ảnh vô tình chụp được.
Bên dưới liền có không ít bình luận:
"Ô uế, Ảnh Đế cao cao tại thượng sao lại vậy được?"
"Quả nhiên không phải người thường, tuyệt vời."
"Không nghĩ tới Kiều Nhất ăn mặn vậy, còn mặc áo choàng tắm đứng trước cửa quyến rũ người ta"
......
Cũng không ít fan bênh vực:
"Sự tình còn chưa rõ ràng, không nên nói lung tung."
"Không nên đồn đãi bậy bạ."
"Kiều Nhất ca ca vĩnh viễn khó chạm, đại gia mau xem phim mới của Kiều Nhất: Ánh trăng của ta."
.....
Hà Song Diệp cố gắn bình tĩnh lại, vào xem trang cá nhân của Kiều Nhất, phát hiện ra 5 phút trước người kia có một bài đăng mới:
"Tôi chỉ muốn đi tắm thôi, chẳng có tâm tư gì khác. Hệ thống nước may mắn đã sửa xong rồi."
Hay cho một câu "đi tắm".
Hà Song Diệp nhăn nhó, một câu tùy tiện như vậy liền xong đời rồi, muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu.
Nguy to!!!
Cô vội vàng bật dậy, cẩn thận kéo hết cửa sổ lại, lập tức chặn hết mọi nơi có thể nhìn vào nhà, mặc dù trong biệt thự này đều dùng kính một chiều, bên trong nhìn ra được nhưng bên ngoài không thể nhìn vào, bất quá Hà Song Diệp vẫn rất lo lắng.
Huyền Minh Thạch vừa tắm xong, muốn xuống lầu tìm nước lạnh lên phòng. Mới xuống đến nơi thì thấy Hà Song Diệp ngồi ngẩn người trong phòng khách, Huyền Minh Thạch hỏi: "Cô sao thế?"
Huyền Minh Thạch vừa lau tóc vừa ngồi xuống ghế sofa, cầm một viên kẹo anh đào trên bàn định ăn thử.
Hà Song Diệp hai mắt nhìn xa xăm, phảng phất như hồn siêu phách lạc: "Tôi đang suy nghĩ, có khi nào ngày mai tôi nổi tiếng không?"
Huyền Minh Thạch nhíu mày: "Gì cơ?"
Hà Song Diệp lập tức tỉnh táo lại, trừng lớn hai mắt nhìn Huyền Minh Thạch muốn giải thích, ánh mắt liền lướt qua vòm người trắng bóng một mảng của anh. Sắc nữ Hà Song Diệp im lặng nuốt nước miếng.
Ngón tay Huyền Minh Thạch thon dài, móng tay đều cắt gọn, viên kẹo anh đào hồng hồng trên tay khiến cho bàn tay càng thêm trắng nõn, trắng đến mê người.
Huyền Minh Thạch thấy cô chăm chú nhìn tay mình, có điểm nghi hoặc, chậm rãi nhếch môi, đưa kẹo tới: "Muốn ăn xong?"
Hà Song Diệp vội vàng nuốt nước miếng thêm mấy lần, sợ mình không kiểm soát được mà chảy dãi.
Cô rụt rè nhận lấy viên kẹo, nhét vào miệng: "Rất ngon."
Huyền Minh Thạch hỏi: "Được rồi, tiểu cô nương, nói tôi nghe, sao lại muốn nổi tiếng rồi?"
Hà Song Diệp nhún vai, như một bà cụ: "Kiều Nhất mới trở thành hotsearch."
Huyền Minh Thạch cũng không bất ngờ, là Ảnh Đế thì có paparazi là chuyện bình thường.
"Cô bị nhận ra?" Hà Song Diệp hoang mang, "Cũng không có, hình cũng rất mờ."
"Vậy lo cái gì? Sợ người ta rình rập?" Huyền Minh Thạch cười xấu xa nói.
Huyền Minh Thạch đang muốn thả viên kẹo anh đào vào miệng, nửa thả nửa không, khóe mắt cong cong, cười như hồ ly.
Hà Song Diệp cảm giác trái tim mình muốn nổ tung, đem cả người cô đốt cháy, hai má đỏ rực, hít thở cũng không thông. Hà Song Diệp vội vàng che mặt, né tránh ánh mắt trêu chọc của Huyền Minh Thạch.
Hà Song Diệp khó chịu, muốn đưa tay che mắt người kia: "Anh không được nhìn."
Huyền Minh Thạch nhướng mày, cười cười thả viên kẹo vào miệng: "Cô không phải minh tinh thì chỉ cần không dính dáng đến bọn họ là được rồi."
Nói xong liền xoay người đi lên lầu, để lại Hà Song Diệp thở dài, vỗ vỗ mặt: "Thật là không có tiền đồ, thấy nam nhân đẹp mắt liền không nhịn được."
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm đó Hà Song Diệp ngủ không ngon, dậy từ rất sớm, cẩn thận đeo khẩu trang đội mũ để ra cửa. Dạo một vòng siêu thị mua đủ đồ cô liền vội vàng trở về, Vân Mộc Hương cũng ở gần đây, cô không muốn gặp phải người kia, đủ phiền phức rồi.
Làm xong bữa trưa, Hà Song Diệp định ra ngoài thì Huyền Minh Thạch gọi tới, nói có chuyện muốn tìm cô, nếu tiện thì đem chìa khóa trong phòng ngủ Huyền Minh Thạch mang cho anh ấy. Cửa phòng không khóa, cô chỉ cần tiến vào lấy trong ngăn kéo là được.
Hà Song Diệp chỉ có thể nghe lời, lên lầu một chuyến.
Lầu hai của biệt thự xem như là của một mình Huyền Minh Thạch, ít có người dùng cho nên không có quá nhiều sinh khí, Hà Song Diệp cũng chưa ghé qua lần nào. Cô từ từ đi tới cánh cửa đen duy nhất của tầng hai, chậm rãi mở khóa cửa, đi vào trong.
Gian phòng rất tối, tường cũng chỉ dùng hai màu trắng đen, rèm cửa cũng dày nặng, đại khái chỉ có thể thấy lờ mờ một cái ghế sofa, một chiếc giường lớn, một tủ xách, một máy tính, cùng một chiếc kệ để đầy đồ sưu tập.
Mở đèn, Hà Song Diệp tiến tới bàn máy tính, không thể không chú ý tới kệ để đồ sưu tập, to nhỏ đủ loại kiểu dáng, còn có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật đặc sắc, rất có giá trị sưu tầm, ước đoán giá cả cũng không rẻ.
Còn có rất nhiều thứ kỳ quái: tiền xu, quạt, thư tịch, đầu đạn, cùng với...
Trời ạ!
Hà Song Diệp hoảng sợ, đồ vật này sao lại ở đây!
Đó là súng, còn có cả lựu đạn, cả pháo....
Trời ơi mấy thứ này đáng sợ quá, thoạt nhìn còn tản ra hàn khí, Hà Song Diệp sợ hãi lui về sau mấy bước, vấp phải chân giường liền ngã ngửa.
Sau đó, Hà Song Diệp vẫn thành công lấy được chìa khóa xe, nhưng vẫn không dám nhìn mấy món đồ chơi của Huyền Minh Thạch nữa. Cô ngồi vào xe, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, chao ôi, có khi nào Huyền Minh Thạch nổi điên sẽ đem cô ám sát không?
Trong vô tri vô giác, Hà Song Diệp đã đến nơi, chào Tiểu Tiểu một tiếng, sau đó đi lên lầu.
Hà Song Diệp vào cửa liền gặp Tuần Dương Hạo. Cậu nhóc chưa gặp cô bao giờ, liền hỏi: "Cô là?", bất quá có thể đột ngột xuất hiện ở nơi này chỉ có thể là.... "Là chị dâu sao?, Tuần Dương Hạo trợn to mắt, "Vợ của Huyền ca!"
Hà Song Diệp vẫn còn đắm chìm trong sợ hãi, hoảng hốt: "Cậu là ai?"
Tuần Dương Hạo gãi đầu, có điểm xấu hổ: "Em là Tuần Dương Hạo, còn nhắn tin trên VX với chị, chị nhớ không?"
Hà Song Diệp lập tức tỉnh lại: "Nhớ", cô cũng đột nhiên quên mất phòng Huyền Minh Thạch, ngại ngùng hỏi, " Phòng của Huyền Minh Thạch ở đâu?"
Tuần Dương Hạo dẫn Hà Song Diệp đến trước phòng Huyền Minh Thạch sau đó rời đi, Hà Song Diệp đánh bạo gõ cửa. Bên trong liền có tiếng mời vào, Hà Song Diệp mặc dù không muốn gặp mặt người kia nhưng cũng hết cách, ủ rũ tiến vào.
Huyền Minh Thạch đang bận rộn trên máy tính, lên tiếng: "Đến rồi sao? Có đem cơm sườn kho cho tôi không?"
Hà Song Diệp gật đầu, đem túi đặt lên bàn, từ từ bày ra bàn, hương vị lập tức phiêu tán khắp nơi.
Yết hầu Huyền Minh Thạch chuyển động một chút: "Rất thơm."
Trong lòng cũng có chút vui vẻ...
Hà Song Diệp mấp máy môi: "Anh ăn trước đi rồi làm tiếp."
Huyền Minh Thạch nhếch miệng, đi rửa tay rồi quay lại, thử một khối xương sườn, thịt mềm từ từ tan trong miệng.
Thịt sườn rất thấm gia vị, còn có chút ớt cay, điểm chút hành lá xanh ngọc, nhìn qua rất thích mắt. Nước sườn kho sền sệt, phối cùng cơm thật sự rất ngon.
"Không sai, tay nghề thật tốt." Huyền Minh Thạch không keo kiệt cho một lời khen.
Hà Song Diệp thấy hôm nay có người miệng ngọt trơn tru như thế liền muốn trêu chọc vài câu, lại nhớ tới kệ sưu tập kia...
Thôi, xong đời, đầu óc cô cũng sắp điên mất thôi.