Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn

Chương 4: Sư phụ, đồ nhi xin được bái kiến người




“Thí chủ, người nhất định phải giúp bổn chùa thu thập con yêu quái này!”
Một hòa thượng trên đầu điểm sáu chấm, nước mắt lưng tròng, vô hạn uất ức kể khổ với đạo sĩ để chỏm râu dê mặc y phục bắt ma.
Phương trượng đứng gần đó cũng vén tay áo lau lau mắt, sụt sùi.
“Hic, nó không chỉ bất kính trộm hoa quả cúng bái dâng lên thần Phật, trêu trọc môn đệ của bổn tự, đã thế còn chiếm luôn phòng của bần tăng. Quá đáng nhất là, nó ngủ ngáy còn to hơn cả sấm, làm tất cả tăng sư trong chùa không ai ngủ nghê gì được. Tinh thần sa sút, cơ thể suy kiệt, giờ đọc kinh niệm phật nào cũng gật gà gật gù thiếu điều muốn nằm lăn ra ngủ.”
Hòa thượng trong tự đồng lòng gật đầu liên tục, còn hùng hổ tiến đến vạch ra khuôn mặt tiều tụy của mình để đạo sĩ nhìn cho rõ.
Hắc tuyến rơi dọc đầy đầu, đạo sĩ im lặng nhìn người nói người phụ họa vô cùng sinh động.
Bỗng dưng cả hội hòa thượng xông đến, người ôm tay người ôm chân đạo sĩ, khóc ròng kể lễ.
“Thí chủ, cái răng vàng của bần tăng cũng bị nó nhổ trộm mất.”
“Hu hu, hôm nọ nó còn cào mông bần tăng.”
“Thế thì nói gì, miếng đậu hũ thối bần tăng để dành cũng bị nó ăn mất.”
“Nó còn, nó còn..” Vị hòa thượng nọ ấp úng một hồi, vẻ mặt e thẹn mất tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người, thấy vậy họ liền nôn nóng thúc giục y.
“Nó còn làm gì?”
“Phải đó, nó còn làm gì nữa?”
“Nhị sư huynh, huynh mau nói đi.”
Hòa thượng dưới sự kích động của mọi người, khuôn mặt khôi ngô ửng đỏ lên, nói.
“Nó, nó còn.. còn nhìn trộm bần tăng tắm rửa.”
Woa..!! Nhị sư huynh, sự trong trắng của huynh..!!!!
Hội hòa thượng càng kích động hơn, lay đạo sĩ cũng càng dữ dội hơn.
“Thí chủ, bằng mọi giá ngươi phải tiêu diệt còn yêu quái đó, đòi lại công đạo cho nhị sư huynh!”
“Đúng vậy, phải đem nó đánh cho hồn phi phách tán, tan thành tro bụi mới thôi!” Đáng chết, sao nó có thể làm thế được chứ, đến ta còn chưa được nhìn nữa là!
Đấu khí đột ngột tăng vọt, toàn thể hòa thượng trong Vân Phong tự gào lên rung chuyển cả một vùng, chim bay tán loạn quấy nhiễu đất trời.
“Nhất định không thể tha cho con yêu quái đó!!!!”
Đồng Mẫn Mẫn tựa người vào tượng Đức Phật to lớn mạ vàng, vừa xoa xoa cái bụng căng tròn, vừa với tay lấy quả táo trong mâm cắn rộp rạp, vô cùng hưởng thụ không khí mát lành thanh tịnh ở nơi này.
Hà.. Ban đầu nàng vốn chỉ định đến đây ăn chùa một bữa, nghỉ lại một đêm rồi đi. Ai ngờ mấy người hòa thượng này không biết tốt xấu, bảo nàng là nữ nhân tục khí nên không cho nàng vào, chứ đừng nói chi là ăn. Cho xin đi, hình dáng hiện tại của nàng nhiều lắm chỉ là một bé gái thôi, nghĩ sao mà lại nói nàng là có chủ ý không đứng đắn với cái nhị sư huynh gì gì đó chứ. Hừ hừ, ta còn không biết y là ai thì có suy nghĩ lăn tăn với y bằng niềm tin. Cửa chính đã không thể vào được thì vẫn còn đầy lỗ chó đấy thôi, dù sao đồng dạng là mở ra để đi nên lối nào cũng như nhau.
Sau khi vào được Vân Phong tự, việc đầu tiên Đồng Mẫn Mẫn làm là tìm một chỗ ấm áp để ngủ. Mà ở trong chùa thì nơi nào là tốt nhất nha? Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, đương nhiên đó là phòng của phương trượng rồi.
Ha Ha, xem ta như thế nào quậy tung cái chùa này!
Dọa ma, đá đít phương trượng độc chiếm phòng. Canh me nhổ trộm răng vàng của Phó Quản. Rình rập nơi nơi dùng móng gà cào mông tên hòa thượng đáng ghét đã đuổi nàng đi. Vứt cái miếng đậu hũ ôi thiu, bốc mùi vào nhà xí. Còn về phần cái nhị sư huynh kia thì.. Ai bảo họ cứ suốt ngày vu khống nàng là tiểu quỷ háo sắc làm chi, đã vậy thì nàng sẽ háo sắc cho mà xem.
(Sau khi nhìn xong. Ực, dáng người thật không tồi nha! Lau lau nước miếng.)
Nói thật thì cuộc sống hiện tại không tệ chút nào, ngoại trừ chẳng quen biết ai ở đây ra thì cũng không có gì to tát lắm. Tùy tâm sở dục, Đồng Mẫn Mẫn thấy ma tu thật sự rất thích hợp với nàng, muốn làm gì thì làm, không cần phải e ngại cái chi. Thanh tâm quả dục ư? Ầy, nghe như cái gì đó thật xa vời.
Tuy bây giờ nàng vẫn chưa tìm được phương thức tu luyện, nhưng còn nhớ trước đây khi đọc tiểu thuyết hay xem phim, thường thấy mọi người hay nhắc đến việc hấp thu tinh quang nhật nguyệt của đất trời, nên cứ đến thời điểm trăng treo cao đầu ngọn, Đồng Mẫn Mẫn lại leo lên mái nhà ngồi suốt đêm trên đó.
Rầm!
“Yêu nghiệt to gan! Dám ở nơi linh thiêng thần Phật lộng hành xằng bậy, đã có Sở Hoài Thu ta ở đây, ngươi đừng nghĩ có thể giở trò qua mắt lừa gạt thế nhân. Còn không mau ra đây khoanh tay chịu trói!”
Theo tiếng đại môn bật tung nặng nề là một tiếng quát lớn, một người tay cầm kiếm trừ tà uy phong lẫm liệt bước vào, tà dương rực sáng đỉnh lên phía sau đầu người nọ, hắt ánh nắng ngược khiến Đồng Mẫn Mẫn nheo mắt, nhất thời không nhìn ra dung mạo người đến.
Đồng Mẫn Mẫn “chậc chậc” hai tiếng, không ngờ cũng có ngày nàng nghe được lời thoại cổ điển này. Chợt mắt nàng lóe lên, Đồng Mẫn Mẫn cười ranh ma.
Nghĩ nghĩ rồi nàng vội chui xuống gầm bàn, động tay lắc lư chân bàn rung chuyển, nhấn giữ cổ họng để chất giọng trẻ con non nớt của nàng trở nên thâm trầm.
“Hừ, chỉ là một cái đạo sĩ tầm thường mà dám vọng tưởng thu phục được ta! Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Xem ta truyền thiên lôi đến đanh nát cái tự này!”
Ặc, cái bàn này nặng thiệt, hơi quá sức với nàng rồi!
Nhìn thấy mặt bàn run lên bần bật, gió từ các hướng lùa vào va đập cửa sổ liên hồi, một số hòa thượng ban nãy còn thề sống thề chết đi theo ủng hộ, sợ quá mà vứt hết cả xâu chuyền chuỗi hạt chạy tứ tung bỏ lại một mình Sở Hoài Thu.
Sở Hoài Thu trấn định, lấy ra bùa chú:”Chớ nghĩ dùng những lời xàm ngôn đó đe dọa được ta. Có bản lĩnh thì bước ra đây cùng ta phân tài cao thấp, xem là yêu nghiệt nhà ngươi đạo hạnh cao cường, hay là bần đạo pháp lực cao thâm.” Vừa nói xong câu liền phóng bùa chú tản ra khắp nơi, hất văng cái bàn Đồng Mẫn Mẫn trốn ở dưới, hét lên:”Xuất hiện đi!”
Bụi bay mịt mù, Đồng Mẫn Mẫn nhanh tay vớ lấy tấm khăn trải bàn phủ quanh người,lui về sau vài bước nâng tay che mặt cười “khặc khặc”.
“Xì, tưởng gì. Hóa ra chỉ là mấy tấm giấy lộn viết chữ ngoằn ngoèo, so với giun bò chẳng khác là bao.”
Đồng Mẫn Mẫn nhặt mấy lá bùa lên, lật tới lật lui cười giễu.
“Ngươi..!?!” Bụi tan đi, Sở Hoài Thu rốt cuộc cũng thấy được chân thân của Đồng Mẫn Mẫn, giống như Đồng Mẫn Mẫn nhìn thấy dung mạo y.
“Chỉ là một nhãi ranh?”
“Tên mặt trắng để râu dê?”
Hai người đồng thời kinh hô.
“Cái gì, nhãi ranh ư?”
“Ngươi nói ai là tên mặt trắng hả?”
Hai người lại đồng thời truy vấn.
“Đừng có bắt chước nói theo ta!!”
Lần này là đồng thanh hét lên.
Sở Hoài Thu khoanh tay, làm ra vẻ mặt khinh thường, nói.
“Ta cứ nghĩ là yêu quái gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là một nhóc tì lang yêu chưa dứt sữa.”
Đồng Mẫn Mẫn không thua kém, tùy ý đứng, hất mặt.
“Còn ta thì tưởng Vân Phong tự mời được cao nhân đắc đạo nào đến, hóa ra chỉ là một tên mặt trắng học đòi ẻo lả.”
“Ngươi..!!” Sở Hoài Thu tức điên lên, run tay chỉ vào mặt nàng. Con nhóc này cư nhiên không chỉ một lần gọi y là tên mặt trắng, thật đã muốn phạm tới đại kị của y.
Đồng Mẫn Mẫn đưa mặt ra, thách thức:”Ta? Ta làm sao hả tên mặt trắng?”
“Ngươi dám lặp lại lần nữa?” Giọng Sở Hoài Thu thoáng trầm, mang theo lãnh ý khiến người khác rùng mình.
Sợ gì chứ, ta đây cứ gọi:”Tên mặt trắng! Tên mặt trắng! Lêu lêu!!” Đã thế còn không biết sống chết treo ghẹo Sở Hoài Thu đã muốn nộ khí xung thiên.
“Được lắm!” Sở Hoài Thu phất áo, đưa ngón trỏ lên môi cắn một ngụm, dùng máu vẽ đồ chú lên thân kiếm, miệng lẩm bẩm niệm ra một đạo tràng.
Chữ trên thân kiếm dần hiện lên, phát ra hào quang rực rỡ, Sở Hoài Thu ngước nhìn Đồng Mẫn Mẫn cười bất thiện.
“Chớ trách ta không niệm tình, cả đời ta hận nhất bị người khác gọi là tên mặt trắng. Ngươi không chỉ năm lần bảy lượt trêu chọc tính nhẫn nại của ta, còn thách thức ta lộ ra bản tính thật sự. Hôm nay ta nếu không thu phục được ngươi, Sở Hoài Thu ta liền theo họ của ngươi!!”
Dứt lời, Sở Hoài Thu giương kiếm hướng Đồng Mẫn Mẫn đánh tới. Đồng Mẫn Mẫn nhanh nhẹn dùng tấm khăn choàng trên người ném vào Sở Hoài Thu, Sở Hoài Thu cười bảo một câu:”Trò vặt!” muốn chém rách tấm khăn, nhưng trước đó đã bị..
Bốp!
Che mặt. Oa, thật không nỡ nhìn nha! Đồng Mẫn Mẫn rất chuẩn xác đá ngay vào chổ hiểm của Sở Hoài Thu, Sở Hoài Thu chết trân cả người, một hồi sau mới thất thanh la lên.
“Aaaaaa…!!! Chết ta rồi..!!!!!!!”
Vân Phong tự một lần nữa run lên, đám hòa thượng bên ngoài mừng húng hính, vui vẻ nói với nhau.
“Phen này yêu quái bị Sở đạo sĩ thu phục là cái chắc!”
“Đúng đó, la lớn đến thế cơ mà! Chắc đạo sĩ đã đem nó nhốt vào bình bắt yêu rồi!”
“Sở đạo sĩ uy vũ, ngài là thần tượng của lòng ta!!”
Nếu để họ biết được, người bị thu phục thật sự không phải là Đồng Mẫn Mẫn mà là Sở Hoài Thu họ ngưỡng mộ, không biết bao nhiêu cái cằm sẽ rơi ra.
Sở Hoài Thu đau đến gập người nằm la liệt, nơi yếu ớt nhất của nam nhân bị tàn nhẫn công kích, cho dù là người có pháp lực cao cường hộ thể cũng khó lòng mà chịu đựng nổi. Sở Hoài Thu tối tăm mặt mày, mông lung thấy sao trời ẩn hiện, chỉ hận không thể bất tỉnh luôn cho rồi để khỏi phải chứng kiến nụ cười khủng bố của tiểu ác ma nọ.
Đồng Mẫn Mẫn giẫm chân lên người Sở Hoài Thu, trêu tức nói.
“Sở đạo sĩ, à không, giờ phải gọi là Đồng đạo sĩ mới đúng. Không biết đạo sĩ còn lời nào muốn nói với nhãi ranh này không?”
Sai lầm mà Sở Hoài Thu mắc phải chính là quá coi thường kẻ địch, người ta nhỏ nhưng người ta có võ đó nha!
“Để ta nghĩ xem nên dùng cách gì để trừng trị ngươi.” Đồng Mẫn Mẫn đặt ngón cái giữa môi, suy ngẫm.
Sở Hoài Thu vẫn còn đau đến điếng người, khó khăn nói.
“Đồng đạo, đều là người đồng đạo với nhau xin ngươi thủ hạ lưu tình.” Thân thể y mỏng manh dễ vỡ lắm, không thể chịu thêm đả kích nào nữa đâu.
Đồng Mẫn Mẫn nhướng mày, lời này của Sở Hoài Thu là ý gì?
“Ngươi nói vậy là sao? Ngươi là đạo tu, ta là ma tu. Hà cớ gì lại nói là người đồng đạo?”
Sở Hoài Thu lắc đầu:”Ta không phải đạo tu, sự thật, ta chính là ma tu.”
Đồng Mẫn Mẫn trừng mắt, truy hỏi:”Vậy tại sao ngươi lại giả danh là đạo sĩ đi khắp nơi thu thập yêu quái?” Điểm này làm nàng có hơi khó hiểu.
Sở Hoài Thu thở dài, đâm lao thì đành theo lao luôn vậy.
“Ta thu thập yêu quái là vì mục đích tu luyện, đem nội đan của chúng chuyển hóa hấp thu vào người, bằng cách đó ma lực của ta sẽ không ngừng tăng tiến.” Y chính là nhờ vậy mới đứng vững trên con đường ma tu này.
“Những yêu quái bị ngươi cướp đi nội đan sau đó sẽ thế nào? Tất cả chúng đều chết à?”
Đồng Mẫn Mẫn không ngốc, nàng đương nhiên biết tầm quan trọng của việc này, một yêu quái có thể làm gì nếu mất đi nội đan chứ, e là sống không bằng chết.
Sở Hoài Thu cười:”Không, chúng không chết. Chúng vẫn đang sống ở bên trong ta đấy thôi.”
Ma đạo quả nhiên là ma đạo, thâm sâu khôn lường.
“Ta muốn ngươi hứa giúp ta làm ba chuyện.” Đồng Mẫn Mẫn nói.
Sở Hoài Thu nhíu mày, hỏi vặn lại:”Tai sao ta phải giúp ngươi?” Y không nghĩ y có nghĩa vụ đó nha, thua trong tay nhãi con này đã đủ mất mặt lắm rồi.
“Thế à.”
Đồng Mẫn Mẫn hơi dời mắt, theo tầm nhìn của nàng Sở Hoài Thu liền thấy. Không phải chứ, đừng nói với ta là tiểu quỷ này muốn..
Đồng Mẫn Mẫn nhếch mép, tươi cười rạng rỡ chỉ đổi lại một thân lạnh lẽo cho Sở Hoài Thu.
“Ta đột nhiên nghĩ muốn đạp thêm vài chục cái vào chỗ “đớn đau vạn lần” của ngươi, ngươi sẽ không phiền nếu ta làm thế chứ?”
Chẳng thà giết ta luôn cho rồi!
Sở Hoài Thu tái mặt, sợ nàng sẽ thật sự làm như vậy liền không ngừng gật đầu thề thốt.
“Ta hứa, ta hứa. Đừng nói là ba việc, một trăm việc ta cũng làm, sẽ làm đến khi ngươi hài lòng mới thôi.” Vậy cho nên ngươi đừng tiếp tục hăm he ta nữa, ta bị yếu tim đó!
Đồng Mẫn Mẫn nhăn răng cười:”Vậy mới được chứ!” Nàng nói:”Chuyện thứ nhất mà ta muốn ngươi làm, là bỏ ngay việc tu luyện bằng sức lực của người khác đi. Ngươi có sinh mạng, người khác thì không à, sao có thể tùy tiện cướp đoạt sống còn của người khác như thế.” Nàng tuy không phải thánh mẫu có lòng thương người, nhưng cực kì ghét cách chiếm đoạt của người khác thành của riêng mình, đặc biệt còn liên quan đến vấn đề sinh mệnh nữa, tự thân vận động vẫn là tốt nhất:”Ngươi làm được không?”
Sở Hoài Thu hơi suy nghĩ, dù gì thì ma lực của y cũng đã ở một cảnh giới nhất định, tiếp tục hấp thụ những yêu quái thấp bé hơn cũng chẳng giúp ích được gì nhiều, càng lên cao thì yêu cầu của ma tu càng khắt khe hơn, chừng ấy yêu lực chỉ như muối bỏ biển, vậy nên rất hào sảng đồng ý.
“Được thôi. Chuyện thứ hai là gì?”
"Chuyện thứ hai..” Đồng Mẫn Mẫn lườm Sở Hoài thu, rất không khách khí nói:”..là cạo ngay cái chỏm râu dê của ngươi đi, nhìn sao cũng thấy rất chướng mắt.”
Sở Hoài Thu lập tức phản bác:”Không được. Ta phải để hơn mười mấy năm mới được chừng này râu, sao có thể nói muốn cạo là cạo đi được.”
Bản thân Sở Hoài Thu rất ngưỡng mộ những người có râu, luôn cho rằng như vậy là rất oách, rất có phẩm vị, chính vì thế mới học theo các tiền bối mà để râu. Nhưng trời sinh y có gương mặt nhẵn nhụi, dù có làm gì thì râu cũng rất khó mọc, phải nhẫn nhịn chịu đựng dữ lắm mới chờ được ngày râu tóc đâm chồi, chỉ đáng tiếc là không nhiều như y mong đợi.
“Thế sao.” Đồng Mẫn Mẫn di chuyển mũi chân, có xu hướng đến gần nơi nào đó.
Sở Hoài Thu xua tay kịch liệt, lắc đầu bây bẩy.
“Không! Ta đồng ý, ta đồng ý! Cạo, phải cạo chứ! Để làm chi thấy ghê!” Mạng sống quan trọng hơn mặt mũi, trước giữ mạng đã rồi tính sau.
“Tốt. Còn một chuyện cuối cùng.”
“Muốn gì thì nói nhanh luôn đi.” Sở Hoài Thu uể oải, nghĩ cũng không muốn nghĩ thêm nữa, ngày hôm nay gặp phải tiểu quỷ này là đủ xui xẻo rồi.
Đồng Mẫn Mẫn nhìn Sở Hoài Thu chớp chớp mắt, con ngươi màu bạc tiêm nhiễm ánh nước long lanh đáng yêu vô cùng, gương mặt bừng sáng như hoa xuân nở rộ.
“Ta muốn ngươi nhận ta làm đồ đệ, từ nay phải hết lòng chiếu cố ta!”
Phụt máu. Sở Hoài Thu trọng thượng nặng nề, hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Tiểu ác ma này muốn y nhận nó làm, làm..
“Sư phụ, đồ nhi Đồng Mẫn Mẫn xin được bái kiến người!” Đồng Mẫn Mẫn thay y quyết định luôn, số phận bi thảm của Sở Hoài Thu cũng bắt đầu từ đó.
“Ha ha. Ha ha. Ha ha ha ha!!!!!” Sở Hoài Thu không biết vì sao đột nhiên lớn tiếng bật cười, nhưng vẻ mặt thì còn khó coi hơn cả khóc.
Đồng Mẫn Mẫn thấy Sở Hoài thu cười cũng cười theo, rất khí thế vỗ “bộp bộp” lên vai y cười ngắc ngửa.
Sư đồ hai người nhận nhau trong tình huống dở khóc dở cười như vậy, nhưng sau này họ rất lấy làm may mắn vì điều này, bao nhiêu duyên phận cũng bắt đầu từ đây.
Cũng chính bởi ngày hôm đó, thiên địa tiên ma lại một lần nữa cảm nhận được khí tức Ma Tôn sống dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.