Ta Là Tiên Phàm

Chương 16: Phong lục thức, kiến Linh Sơn




Dịch giả: Hoa Gia Thất Đồng
Tô Trần quỳ một chân bên bờ hồ.
Gương mặt còn phớt hiện vẻ non nớt của y khó giấu được nỗi bi thương cùng tuyệt vọng trong lòng.
Sau khi rơi lệ thanh thạch, y lập tức cảm giác được, nguyên khí toàn thân mình chỉ trong chớp mắt đã nhanh chóng tuôn trôi với một tốc độ khó mà tưởng tượng nổi. Cả người y yếu ớt vô cùng, hơi thở chỉ còn mong manh. Tô Trần đã ở vào tình cảnh sắp chết.
Nỗi thống khổ hết sức quen thuộc này, trong đời y đã nếm trải tám, chín lần. Mỗi lần như thế, y đều đớn đau chẳng thiết sống, không mong lại phải trải qua lần nữa.
Mắt y mờ dần, chỉ loáng thoáng thấy vạn ngư sùng sục trong cái hồ nhỏ trước mắt, dường như đang tranh nhau hai giọt thanh lệ y vừa đánh rơi. Nhưng y đã không còn tâm trí xem màn trình diễn lạ lùng ấy, bởi nỗi bi thương đang tràn dâng trong lòng y.
“Ta sẽ chết vì Kim Hoàn Xà độc trước? Hay vì rơi lệ thanh thạch, phát bệnh mà chết trước?”
Tô Trần chẳng thể chống đỡ nổi nữa. Thân thể từ trước đấy đã mất đi cảm giác của y vừa nhũn ra, y liền ngã “ùm” xuống vùng nước cạn ven hồ. Lòng y tuyệt vọng.
Song, bất luận thế nào, y vẫn không muốn chết.
Chỉ cần còn đó một hơi thở, thần trí vẫn đấy chưa mất đi, y vẫn phải nghĩ cách cứu mạng mình.
Mạng sống này dù có nhỏ nhoi, thì cũng là mạng sống của chính y.
Y đã hứa với A Sửu rồi, rằng hai đứa chúng nó phải trở thành đại dược sư, đại hào khách, ngày sau cùng vân du giang hồ...
Giang hồ y còn chưa tiếu ngạo, áo gấm y chưa mặc hồi hương, chưa thể quay về thôn Chu thăm cha, mẹ…
Còn nhiều, nhiều lắm những việc y mong làm mà vẫn chưa kịp làm...
Kim Hoàn Xà độc tuy vô phương cứu chữa, song nguyên khí theo thanh thạch lệ phát tiết ra ngoài, y vẫn có thể bù đắp được.
Tô Trần run rẩy, móc lấy gốc sâm dại ra từ trong ngực áo bằng một bên tay còn có thể miễn cưỡng động đậy được. Phải khó khăn lắm, y mới cho được chỗ sâm ấy vào miệng cắn lấy một nửa, rồi dùng hết sức lực cuối cùng nhai nát, nuốt vào bụng.
Thông thường, giống sâm dại mấy mươi năm tuổi này không thể ăn trực tiếp được.
Đây là loại dược liệu thường được các nhị lưu võ giả dùng vào việc luyện khí trung đan điền.
Nguyên khí hàm chứa bên trong sâm dại quá mạnh, hiệu quả bồi khí rất lớn, mãnh liệt lại bá đạo. Người luyện võ không thể nào chịu nổi thứ nguyên khí lớn mạnh đến thế. Cho dù có là hảo thủ nhị lưu phái nội gia, cũng không dám ăn trực tiếp như vậy để tu luyện nguyên khí.
Sâm dại mấy mươi năm tuổi cần phải gọt thành từng miếng, sắc nấu thành thuốc, ninh từ từ; sau đó phân ra mấy lần mà dùng, hấp thu dần nguyên khí có trong thuốc.
Thế nhưng, Tô Trần đã chẳng còn hơi sức đi làm mấy chuyện này. Sau khi rơi lệ thanh thạch, thân thể y đã trở nên suy nhược trầm trọng vì hao tổn nguyên khí, có thể bồi đắp được bao nhiêu đành hay bấy nhiêu vậy.
Y cho nửa khúc sâm dại ấy vào miệng nhai mấy cái, nhai ra cái vị bùi có chút đắng của nước sâm, bèn nuốt vội vào bụng.
Dã sâm nhanh chóng giải phóng thứ nguyên khí vô cùng mạnh mẽ mà nó hàm chứa, hình thành nên một luồng nguyên khí trong bụng Tô Trần. Luồng nguyên khí ấy tựa như sóng nước, cuồn cuộn tràn vào từng đường kinh mạch, tung hoành ngang dọc trong cơ thể y mà chẳng tìm được cửa khơi thông.
Tô Trần rất nhanh đã cảm giác được bụng mình như bị dao cắt, đau đớn, khó chịu vô cùng. Trước đây y chỉ uống qua canh thuốc nấu từ sâm dại cùng với cá tươi. Thứ canh thuốc ấy phải để lửa riu, ninh hơn nửa canh giờ, dược tính mới trở nên dịu êm, bổ dưỡng.
Y chưa từng ăn trực tiếp sâm dại mấy mươi năm tuổi như thế, nên đâu ngờ được rằng, ăn sống sâm dược, nguyên khí sẽ hung hăng bá đạo đến vậy.
Luồng nguyên khí mạnh mẽ ấy từ trong bụng Tô Trần chảy tràn vào kinh mạch toàn thân y, cuối cùng xông thẳng lên trán.
Luồng nguyên khí không ngừng thốc vào huyệt Nê Hoàn nơi mi tâm Tô Trần. Chỉ nghe trong đầu đánh “ầm” một tiếng đau đớn, y lập tức ngất đi.
oooOoOoOooo
Tô Trần ngất ở ven hồ, mặc cho dòng nước trầm luân. Nửa khúc sâm lớn còn lại, y cũng đánh rơi trong lòng nước.
Chính vào lúc này, con cá đá ngận tuyết gớm ghiếc, quái dị ấy đương cưỡi cơn sóng dữ mà đến, mặc sức vẫy vùng không gì cản nổi. Vô số cá tôm thất kinh trốn đi tứ tán, chẳng dám cùng nó tranh phong.
Con cự kình ấy to như họng lớn của cái cối xay. Nó hùng hỗ xông đến, nuốt trọn cả giọt thanh lệ còn lại lẫn Tô Trần đương bất tỉnh nhân sự vào bụng. Sau đó, nó vẫy cái đuôi cỏn con lại ngắn ngủn, chậm chạp lặn xuống khe sâu bên dưới đáy hồ.
...
Hồi lâu.
Mặt hồ sục sôi dần dần phẳng lặng. Nơi hồ nước tịch tĩnh nghìn trượng ấy tựa hồ chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hoa sóng trong hồ từng đợt, từng đợt dâng, giội rửa dấu máu bên bờ, làm phai mờ tất thảy máu tanh lẫn vết tích.
Cá đá ngận tuyết bơi chầm chậm trong lòng hồ. Nó lặn xuống khe sâu trăm trượng bên dưới đáy, nặng nề nghỉ lại trên một cái giường đá phủ đầy rong rêu.
Đáy hồ tăm tối, thanh vắng u tịch.
Ở nơi khe sâu trăm trượng, có thể loáng thoáng thấy được một lối thông đạo ẩn mình dưới đáy hồ, nối liền cái hồ này với những hồ nước lớn khác.
Trên cái đầu đá xấu xí, gớm ghiếc của con quái ngư, đôi mắt cá to như cặp đèn lồng đương mở thao láo, ngơ ngác nhìn quanh hồ nước biêng biếc xanh kỳ ảo. Cũng chẳng rõ nó đang nghĩ ngợi gì.
oooOoOoOooo
Tô Trần đã không còn thở.
Cả người y bị bao bọc bởi một bức tường thịt hôi thối. Xung quanh y tối tăm, vắng lặng như tờ, chẳng có lấy một chút không khí, tường vách bốn bên đều là màng nhầy sền sệt, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch vang dậy tựa sấm của con quái ngư.
Nọc độc của Kim Hoàn Xà Vương từ vết thương trên cổ tay Tô Trần chạy dọc theo huyết mạch lan vào nội thể và tứ chi, làm tê liệt hoàn toàn các mô cơ lẫn hệ thần kinh hô hấp(?) của y, khiến y ngạt thở.
(?) Hệ thần kinh hô hấp: nguyên văn Hán Việt là “hô hấp thần kinh”, chưa rõ cách dùng từ của tác giả
Tô Trần đã ở vào trạng thái tiệm cận cái chết, chỉ còn cách tử thần vẻn vẹn mỗi bước chân. Nhưng ấy chẳng qua chỉ là cận kề cái chết, không phải chết thật.
Sâm dược trong bụng y phát tán ra một luồng nguyên khí mạnh mẽ, sục vào khắp người y, khiến cơ thể y tràn trề sức sống một cách phi thường.
Dòng nguyên khí tuôn chảy trong kinh mạch tuyệt không thể ngừng lại được. Tuy các mô cơ lẫn thần kinh của y đều đã tê liệt, cơ hồ đã ngưng trệ cả, nhưng dòng nguyên khí vẫn mạnh mẽ xung kích, cuộn khí huyết trôi đi.
Chính vào lúc ấy, “Quy Tức Quyết”, vốn đã trở thành thói quen trong giấc ngủ của Tô Trần, cũng tự động vận hành. Lục thức phong bế, cách tuyệt ngoại thế.
Lượng nguyên khí dồi dào ấy không chỗ khai thông, thế như chẻ tre chọc thủng huyệt đạo ngay nơi Nê Hoàn Cung trong đầu y, mở ra một lối thông đạo dẫn vào Thượng đan điền.
Một sợi thần niệm mong manh thuận theo dòng nguyên khí mãnh liệt ấy vào được bên trong Nê Hoàn Cung, từ từ ngưng kết lại.
Trong bụng con cá đá ngận tuyết, có sự cộng lực giữa chất độc gây tê của nọc độc Kim Hoàn Xà với dòng nguyên khí trào dâng mạnh mẽ, lại thêm “Quy Tức Quyết” tự động vận hành, Tô Trần đã vô tình phong bế được lục thức, tiến vào một trạng thái hiếm gặp.
Nếu như có vị cao thủ nào đấy đã đạt đến cảnh giới tông sư bắt gặp cảnh tượng này, chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng.
Đấy mới là trạng thái “quy tức” chân chính, là cảnh giới tu luyện mà vô số nhất lưu cao thủ đỉnh cao trên giang hồ vẫn mải miết truy cầu ngay cả trong cơn mộng mị.
Khi ở trạng thái “quy tức”, người luyện võ không hít thở qua miệng mũi, phải phong bế sáu giác quan, cắt đứt hoàn toàn mọi phiền nhiễu từ thế giới bên ngoài. Nhưng nguyên khí trong cơ thể lại sung mãn, sức sống vẫn miên miên bất tuyệt.
Ở vào trạng thái này là lúc dễ tiến hành quán chiếu thể nội nhất, một sợi thần niệm tiến nhập Thượng đan điền thần bí.
Quán chiếu Thượng đan điền là con đường mà nhất lưu cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ tất phải kinh qua, nếu muốn bước tiếp lên cảnh giới tông sư, cũng là bước đi gian truân nhất.
Vô số nhất lưu cao thủ tuyệt đỉnh phải dừng bước ở ngoài cửa Thượng đan điền. Cảnh giới tông sư dù cách đó vẻn vẹn mỗi bước chân, nhưng họ khổ luyện mấy mươi năm mà chẳng đặng.
Tô Trần thậm chí còn chưa luyện thành hạ đan điền, lại trong tình thế hung hiểm, vô thức đả phá được Thượng đan điền.
oooOoOoOooo
Tô Trần đã phong bế được lục thức.
Thân thể y bị bao bọc trong một lớp dịch nhầy rất dày, thậm chí còn lẫn lộn trong dịch thể ngào ngạt dị thường của thanh thạch lệ.
Trong lúc mơ màng, y như thấy mình biến thành một khối cầu ánh sáng cực kỳ ảm đạm, nhỏ bé đến mức không thể thấy được, hiện ra trong vùng biển hư không.
Cũng chẳng rõ vùng biển hư không ấy rộng bao dặm, chỉ thấy mênh mang vô bờ bến, trông chẳng thấy điểm tận cùng.
Nó lãng quên hết thảy, mông lung không nhớ ra mình là ai, cứ thế mơ mơ hồ hồ, trôi nổi tự do không đích đến.
Nơi biển hư không này chẳng có điểm tận cùng, chỉ có một vùng hư vô không bến không bờ.
Vùng hư vô trống trải, khiến lòng người khiếp sợ.
Quả cầu ánh sáng nhỏ bé, yếu ớt ấy bập bềnh trong biển hư không, dường như cả thế giới chỉ còn lại mình nó. Nỗi cô độc và tịch mịch này thực có thể khiến người ta phát điên.
Cũng may nó còn vô tri, không hiểu thế nào là cô độc và tịch mịch. Nó cứ ngờ nghệch như thế, chẳng biết mình đã phiêu bồng trong biển hư không được bao lâu, hay đã trôi dạt được bao xa.
Một lần tình cờ, nó kinh ngạc phát hiện ra, trong biển hư không lại xuất hiện một làn khí xanh.
Làn khí xanh ấy mỏng manh như khói, cũng phiêu dạt vô định trong vùng hư không này hệt như nó.
Bỗng dưng, nó như bừng tỉnh. Trong cõi hư vô không dễ gì gặp được vật khác, nên nó hớn hở đuổi theo, lớn tiếng gọi làn khí xanh ấy.
Làn khí xanh hình như lại chẳng nhìn thấy nó, tuyệt nhiên chẳng hề để tâm.
Nó đuổi được một lúc, cố bắt chuyện với làn khí xanh nhưng chẳng nhận được bất cứ hồi đáp nào. Nó đánh bạo đến gần hơn, chạm vào làn thanh khí ấy.
Chỉ trong tích tắc, làn thanh khí đã bị nó hấp thu, hợp thành một thể với nó.
Khối cầu ánh sáng nhỏ bé vốn ảm đạm vô quang, chớp mắt đã trở nên sáng hơn, xanh hơn, hình như càng thêm mạnh mẽ, có sinh khí hơn hẳn.
Chuyện này quả khiến nó vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Ra làn khí xanh lại có ích lợi với nó đến vậy, tựa như một thứ trân phẩm có công hiệu bồi bổ rất lớn, ăn vào có thể giúp nó ngay lập tức cường kiện lên. Nếu ăn thêm nữa, há chẳng phải khối cầu nhỏ bé như nó rồi sẽ ngời sáng tứ phương sao?
Nó nghĩ đến đây bèn động tâm, dốc hết sức lùng sục trong biển hư không, mong tìm được nhiều thanh khí hơn nữa.
Rất nhanh, quả nhiên số thanh khí bị nó tìm ra trong biển hư không mỗi lúc một nhiều hơn, đã lên đến hơn mười làn khí. Sau khi ăn loáng số thanh khí này, khối cầu ánh sáng nhỏ bé, ảm đạm khó thấy như nó rõ ràng đã sáng lên gần một phần ba.
Nó không ngừng truy tìm thanh khí, cứ di động về hướng mà thanh khí từ đấy bay lại.
Bỗng nhiên, nó trông thấy khoảng hư không phía trước xuất hiện một vật to lớn.
Vật ấy hình thù tròn trịa, tựa như một quả trứng khổng lồ. Số thanh khí kia quả nhiên từ hướng vật thể vô tri vô giác ấy bay đến.
Khối cầu nhỏ thất kinh.
Nó trôi dạt trong biển hư không trống rỗng đã lâu như thế, mà đây vẫn là lần đầu nó trông thấy vật thể lớn đến vậy.
Phát hiện này đã khiến nó sửng sốt không thôi, lại có chút lo âu lẫn sợ hãi, chỉ lo vật thể to lớn này sẽ ngốn lấy mình.
Nó quanh quẩn ở cách đó mấy mươi dặm. Đã hồi lâu mà chẳng nhận thấy vật này có gì nguy hiểm, nó bèn thận trọng bay về phía vật thể vô tri ấy.
Vật thể ấy có vẻ như mỗi lúc một to hơn, phải đến mấy nghìn trượng, còn hùng vỹ hơn cả núi đồi. Đem so với vật ấy, khối cầu ánh sáng nhỏ mong manh như nó chỉ vừa bằng kích cỡ của hạt đậu, nhỏ bé đến mức tội nghiệp.
Nó từ từ tiếp cận, chừng đấy mới kinh ngạc vì trông thấy, trên vỏ ngoài của vật thể to lớn này có một khe nứt dài mấy mươi trượng. Chính từ khe nứt này, khí xanh từng làn một len ra ngoài.
Vết nứt này hao hao như vết rạn trên vỏ trứng, khiến nó trông thấy mà giật mình.
Quả trứng khổng lồ vốn dĩ tròn trịa không có khiếm khuyết, lại nứt ra một vệt lớn đến thế. Xuất hiện một thiếu sót lớn như vậy, vật kia đã không còn hoàn chỉnh.
“Ơ… Trứng vỡ rồi?” Nó sững sờ, ngẩn ra nhìn hồi lâu, không kiềm được phải thương tiếc và buồn thay cho quả trứng khổng lồ vô tri ấy.
Nó bây giờ cứ như một thiếu niên nhà nông thơ ngây, chất phác, đương lúc nhặt trứng gà lại đau lòng vì thấy trứng trong tổ đã nứt vỏ, chảy ra một ít lòng trứng. Nó không thốt nên lời, vì chuyện ấy buồn phiền rất lâu.
Đột nhiên, nó hoàn hồn lại, rồi chỉ cảm thấy tức cười.
Quả trứng này chẳng có can hệ chi với nó, bận tâm vớ vẩn làm gì.
Thứ hữu dụng với nó là chỗ thanh khí kia. Mà những làn thanh khí ấy chính từ trong khe nứt trên vỏ quả trứng to lớn vô tri rỉ ra, vừa khéo tiện cho khối cầu ánh sáng bắt lấy ăn. Nếu vật thể to lớn vô tri này chẳng bị nứt ra, e là nó đã chẳng ăn được số thanh khí bổ dưỡng này.
Phía trong vật thể khổng lồ có lẽ càng có nhiều thanh khí hơn nữa. Nghĩ đến đây, khối cầu ánh sáng phấn khởi, gắng sức chui vào bên trong khe nứt, muốn ăn được nhiều thanh khí hơn.
Vỏ ngoài của vật thể vô tri ấy rất mềm, cảm giác như chỉ có một lớp màng mỏng manh. Vết nứt trên vỏ rất dài, nhưng cũng rất mảnh, chỉ hơi lớn hơn đầu nhọn chiếc kim khâu một chút.
Thanh khí như từng sợi sương khói, từ phía trong len ra ngoài khá dễ dàng. Nhưng nó lại là một khối cầu ánh sáng nhỏ, “béo tốt” hơn những sợi khí xanh ấy nhiều.
Nó dốc hết sức bình sinh chui vào bên trong, suýt nữa ép chính mình đến dẹp lép.
“Phù!”
Chen vào được một nửa, sức lực của nó hầu như đã tiêu hao hết. Nó mệt quá, kẹt ở giữa khe nứt chẳng nhúc nhích nổi.
Không lâu sau, lại có một làn thanh khí từ bên trong quả trứng tuôn ra ngoài, bị khối cầu ánh sáng ăn mất để bổ sung thêm thể lực. Nó khôi phục được vài phần sức lực, bèn tiếp tục chen vào bên trong.
Khối cầu rốt cuộc cũng chen qua được khe nứt trên vỏ trứng, chui được vào bên trong vật thể to lớn vô tri.
Phía trong quả trứng vô tri là một vùng không gian rộng lớn, ở giữa trồi lên một ngọn núi rất nhỏ.
Ngọn núi chỉ cao tầm một trượng, toàn bộ đều là đá nham thạch màu xám tro. Trên đỉnh núi, ngay trung tâm, là một vùng đất bằng nhỏ bé, xung quanh chỉ toàn đá nham thạch gồ ghề.
Tòa tiểu sơn có những dấu tích, những vết hằn tự nhiên, hình thù như rồng rắn đương di động, tựa đại phù văn từ thời thượng cổ.
Khối cầu nhỏ sửng sốt, bởi trước giờ nó chưa từng thấy qua thượng cổ phù văn như thế. Ý thức của nó vốn hỗn độn vô tri, không biết từ đâu lại đột ngột xuất hiện hai chữ:
“Linh Sơn!”
Chỉ trong sát na, tất thảy ký ức mà khối cầu nhỏ đã từng quên lãng, tựa như con nước triều dâng đột ngột ùa về.
Y nhớ ra rồi, rằng mình chính là Tô Trần, khi trước vào rừng già chốn thâm sơn tìm kiếm Kim Hoàn Xà lại bất ngờ phát hiện một gốc dã sâm đã già. Rốt cuộc, y vì đánh nhau với một con Kim Hoàn Xà Vương ẩn nấp trong hang sâu bên cạnh mà bị nanh độc của nó cắn bị thương.
Y chạy đến bờ hồ dưới chân núi rửa vết thương. Nhưng độc chất phát tán, y dần mất đi tri giác. Trong lòng chua xót, đớn đau, y lại rơi ra lệ thanh thạch, cuối cùng ngất lịm đi. Y còn loáng thoáng thấy một con quái ngư to lớn như bàn thạch...
Những chuyện xảy ra tiếp theo sau đó, y cũng không rõ nữa.
Tô Trần hơi lấy làm lạ, sao mình lại biến thành một khối cầu ánh sáng xanh nhỏ bé rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.