Ta Là Thất Vĩ Hồ

Chương 42: Tam giới






Ta theo sau Thanh Hồn xuyên dọc hành lang, rồi xuyên qua sân nhỏ, thấy hắn có ý bỏ qua cho ta, liền yên tâm đi theo bước chân hắn.



Thanh Hồn vừa ra khỏi cửa, liền bước thẳng tới đường. Dọc đường có thật nhiều quán ăn vặt, ánh mắt ta nhìn vòng quanh theo làn hương thơm thức ăn bay lởn vởn kia, thế mà chỉ có thể trơ mắt xem bọn nó chạy xa khỏi ta. Ta khe khẽ thở dài, bây giờ không ăn, về sau chắc hẳn cũng không có cơ hội ăn.Hắn đột nhiên ngừng bước chân, làm ta thiếu chút nữa nhào vào lưng của hắn. Chỉ thấy hắn hướng một gian tửu lâu đi đến, tìm góc vắng vẻ ngồi xuống, ta vừa nhìn mừng rỡ, gấp rút chạy tới, ngồi ở một bên, mắt sáng ngời theo dõi hắn.Hắn lườm ta một cái: “Ngươi muốn ăn ta , hay là muốn ăn cơm?”“Ăn cơm.” Ta gấp rút thu hồi tầm mắt, chờ hắn gọi thức ăn, nhưng mà cái cổ hắn trắng nõn, làm ta nhịn không được liếm miệng.Chỉ chốc lát, thức ăn đã tràn đầy một bàn, ta thấy đồ ăn là đã ngoác miệng rộng ra rồi, vừa cầm lấy đôi đũa, thấy hắn bất động, hỏi: “Ngươi không ăn?”Hắn lại trợn mắt nhìn ta một cái: “Ta ăn rồi.”Ta ngượng ngùng cười một tiếng,hắn vừa ăn cơm xong lại bị ta làm cho giống như là chưa ăn, thật sự là chuyện rất thống khổ.Ta vừa ăn đã có cảm giác đầy bụng , hắn đã lấy đi đôi đũa trên tay ta, đứng lên nói: “No rồi.”“Ta…”“Ngươi nghĩ làm ta chết vì no?”( pig: khụ khụ ta giải thích chút, hai anh chị nỳ tương thông nên anh ý no bụng chí ý cũng sẽ no. Chị ăn nữa sẽ khiến bên anh TH cũng đầy bụng theo)“Không, không dám.” Trong lòng ta thở dài một tiếng, ít nhất ta còn có thể ăn nhiều một chút nữa.Ăn cơm trưa xong, đi theo hắn khắp nơi thăm thú một tí, thấy hắn muốn đi về, ta vội vàng cản hắn lại: “Có nơi nào thú vị không?”Hắn không chút suy nghĩ: “Không có.”Ta không cam lòng nhìn hắn: “Thế đi về để đơ mặt ra sao?”“Đây là chuyện của ngươi.”“Vậy ngươi trở về làm gì?”Hắn nhìn ta như có như không, vòng qua ta để đi trở về. Ta đứng tại nguyên chỗ, bĩu môi, rồi chạy đuổi theo hắn. Nếu ở bên cạnh hắn, ít nhất còn có người cùng trò chuyện với ta, mặc dù nói không được mấy lời lại lườm mắt với ta.Vừa tới cửa nhà, đã thấy tỳ nữ vội vã đi ra: “Ẩn đại nhân tới .”Thanh Hồn khẽ chau mày, gật gật đầu. Đi vào đại sảnh, chỉ thấy một vị trung niên mặc xiêm y màu xám tro đứng ở nơi đó, ta nhìn kỹ, đúng là người hôm trước ta thấy tại tiểu lâu.” Biết Thanh Hồn nhà ngươi xuất hành cực ít, xem ra ta hôm nay tới thật sự là không khéo.” Vị Ẩn đại nhân kia cười lớn, thanh âm vang dội mà rõ ràng.Thanh Hồn nhìn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nếu như ngươi tới uống trà , ta thật hoan nghênh. Nếu như là nói những chuyện khác, xin mời về thôi”. Trong tâm của ta không khỏi lo lắng thay cho hắn, âm thầm buồn cười.Trên mặt vị Ẩn đại nhân kia vẫn mang theo ý cười: “Phụ thân ngươi cùng ta tranh chấp cả đời, ngươi cũng muốn như ông ta? Tam giới mà khai chiến, chúng ta tuyệt đối sẽ không thua. Nếu như có hi vọng chiến thắng, vì sao lại im lặng, cam chịu quên lãng ở nơi dưới đất âm u này ?”Lòng ta bộp một tiếng, tam giới khai chiến? Thần giới tứ hải cùng Minh La giới? Ta nuốt nước miếng cái ực, giống như nghe được một chuyện cực kỳ kịch tình.Vị Ẩn đại nhân chuyển ánh mắt hướng sang ta, nhìn chằm chằm ta đánh giá, trong mắt lộ ra ánh nhìn sắc bén: “Linh thú.”Ta bị hắn nhìn chằm chằm trong lòng thật sợ hãi, mỉm cười nói đúng, núp ở sau lưng Thanh Hồn.Vị Ẩn đại nhân cười một tiếng: “Minh La giới ngoại trừ Nam Hải vương, vẫn còn có linh sủng khác có thể đi vào đây.”Tựa hồ hắn còn muốn quan sát ta nhiều hơn nữa, Thanh Hồn mở miệng nói: “Không có chuyện gì khác để bàn luận thì xin mời về cho.”Vị Ẩn đại nhân kia cười cười, nói: “Vậy không quấy rầy nữa , ta nói điều đó, ngươi hãy suy nghĩ lại.”Thanh Hồn không nói gì thêm, thấy hắn đi ra ngoài, ngay cả một tiếng động cũng không có . Cho đến khi nghe không được tiếng bước chân của hắn, mới hừ lạnh một tiếng, đi vào nhà.Ta còn đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của vị ẩn đại nhân , có chút lo lắng, rốt cuộc Minh La giới là địa phương nào, vì cái gì vị Ẩn đại nhân đối với Thần giới một chút cảm giác kính sợ cũng không có. Ta trăm mối như tơ vò, đã thấy Thanh Hồn vào thư phòng. Ta ló đầu vào thăm dò , thấy hắn đang đọc sách .Ta chán đến chết đi đi lại lại ngoài cửa phòng,rồi nhằm theo Diên Vĩ Hoa uyển đi đến. Ngồi ở hành lang nhìn nửa ngày, suy nghĩ có chút hoảng hốt, quả nhiên vẫn không thể ngồi tại đây quá lâu, bất quá so với hai ngày trước có tiến bộ. Ta vừa lòng thỏa mãn đứng lên, ra khỏi hoa uyển.Suy nghĩ một chút hay là chạy đến thư phòng Thanh Hồn trước, vừa mới tiến vào, đã nhìn thấy trong phòng treo một bức họa rất lớn, mặt trên hiện ra một khuôn mặt lão nhân không tính hiền hòa cho lắm, cái khiến người ta chú ý nhất , là chiếc gương hắn đang cầm, gương kia thật bình thường,chẳng qua nó lại lộ ra một cảm giác khó diễn tả thành lời.“Hắn là phụ thân ngươi?” Ta đi về phía trước một bước, ngửa đầu nhìn xem bức họa này, “Tấm gương này là cái gì? Nhìn mà thấy lạnh cả người.” Thấy hắn không để ý tới ta, ta cũng không thèm để ý tới hắn, hắn không đuổi ta đi, đã xem như rất nhẫn nại.Ta nghiêng đầu xem hắn, chỉ thấy tay hắn cầm một quyển sách, không biết là đang nhìn cái gì, khẽ nhíu mày, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, soi lên khuôn mặt của hắn, dòng khí trong trẻo mà lạnh lùng kia dĩ nhiên biến mất. Ta mỉm cười, đôi mắt có chút nheo lại, hỏi: “Trước kia ngươi có từng gặp qua ta không?”Hắn ngẩng đầu lên, nhìn ta một cái, lại cúi đầu tiếp tục xem sách: “Không có.”“Ta như thế nào cảm thấy trước kia ta đã biết ngươi.” Ta vừa chỉ chỉ bức tranh kia, “Còn có cái gương kia.”“Vô luận là ai thấy gương kia, cũng sẽ có loại cảm giác này.”Hắn dừng một chút, nói ra, “Nó là hồn kính, có thể trấn nhiếp hồn phách con người.”Ta như có điều suy nghĩ gật đầu: “Thì ra là như vậy, vậy bây giờ gương biến đâu rồi?”Hắn nhìn chằm chằm ta: “Đi ra ngoài.”Ta gấp rút che miệng lại: “Ta không hỏi.” Ta sợ hắn nóng giận đem ta ném ra ngoài, an lặng yên tĩnh nhìn thư phòng lấy một lần, nơi này có rất nhiều bộ sách, nhàm chán cầm lên lật qua lại, có chút ít chú thuật , cũng có kế sách trị quốc an bang. Ánh mắt thoáng nhìn phía tầng trên cùng kia, trên sách kia hình như viết: Minh La giới sử.Ta niệm câu chú thuật, nó không di động, giống như có người dùng chú thuật niêm phong nó. Đưa tay lên định dò xét quyển sách đó, nhưng chưa đủ độ cao. Ta nhìn xem xung quanh, không có cái gì để trèo lên. Chạy tới phía trước giá sách, ngoại trừ cái ghế dựa mà Thanh Hồn ngồi, cũng không có cái nào. Ta suy nghĩ một chút, chạy về tủ sách khác lấy sách chất thành đống cao, đạp lên một cái, rốt cục cũng túm được quyển sách kia .Ta thở phào nhẹ nhõm, dưới chân sách đã chịu đựng không nổi, nghiêng qua một cái, chúng đã đẩy bật ta về phía sau, hai tay bản năng bắt lấy phía trước giá sách, nhưng trọng tâm lại không có, giá sách cũng theo ta về nghiêng về phía sau. Chỉ nghe thấy bang bang vài tiếng, mấy ngàn quyển sách rớt xuống, nện ở trên người ta, còn kịp kêu đau rên rỉ, trên người lại nghe thấy tiếng một vật nặng rơi xuống, cơ hồ có thể nghe được âm thanh tiếng xương cốt đứt rời.Ta giãy giụa kêu thảm, sách từ trên người rớt xuống mấy quyển, nhưng lại không cách nào đứng dậy, chắc hẳn giá sách cũng đổ ập ở trên người. Ta niệm chú thuật chui xuống đất, người lập tức trồi lên trên mặt đất, xuất hiện ở cửa. Ta phủi tro bụi trên người mình, nhất định hiện tại ta nhếch nhác không thể tả, bộ dạng vô cùng thảm hại.Đi ra xa chút nhìn lại, chỉ thấy các giá sách gọn gàng đã đổ cả, sách lại càng mất trật tự không chịu được. Ta hít khí lạnh, cảm giác được bên cạnh mình có một cổ hơi thở như hàn băng, quay sang hướng bàn đọc sách bên kia, Thanh Hồn đang nhìn chằm chằm ta, quả thực ánh mắt kia chính là muốn đem ta ăn tươi nuốt sống.Ta bình tĩnh ho nhẹ hai tiếng: “Ta sẽ thu thập xong .”Thanh Hồn nhướn mi, trong giọng nói tràn đầy mỉa mai: “Ngươi sẽ dùng chú thuật để thu thập lại?”“Không biết.” Cái loại chú thuật thượng đẳng, ta còn không có học được, mặc dù Lục Mộc thúc công rất lợi hại, nhưng là hắn luôn không muốn dạy ta quá nhiều chú thuật, điểm này ta cũng không biết rõ.Thanh Hồn vừa động ngón tay, một quyển sách từ cái đống giống như mộ phần của sách phi ra,hệt như là mọc cánh đang bay . Ta vừa nhìn, là chú văn trở lại như cũ, ta lập tức bừng tỉnh.Ta ngồi dưới đất đọc qua đọc lại chú văn, lại thấy rất khó, đầu lưỡi đều bị hàm răng cắn mấy lần, bất quá rốt cuộc cũng nhớ kỹ. Ta đứng dậy vỗ vỗ tro bụi, đem sách để ở một bên, chắp tay trước ngực, mặc niệm chú thuật. Chỉ nghe thấy tiếng âm thanh xột xoạt , giá sách trở về chỗ cũ, sách cũng đều trở lại trên giá sách. Nếu không phải là trên người ta còn đau, nhất định cho rằng mới vừa rồi là đang nằm mơ.Ta mừng rỡ, dương dương đắc ý đối với Thanh Hồn nói: “Ta lợi hại không.”Thanh Hồn cười nhạo một tiếng: “Có thể trong nháy mắt đem mọi thứ trở lại, đích xác rất lợi hại.”Ta nhếch miệng, vốn chính mình có sai từ trước đó, không cùng hắn nhiều lời, có thể là bởi như vậy, ta lại muốn xem sách, lại chạy đến chỗ vừa thấy quyển sách kia. Thấy tâm tình của hắn hoàn hảo, cả gan hỏi: “Giúp ta lấy quyển sách kia đi.”Thấy hắn không để ý tới ta, ta lại nói: “Nếu không ta lại đạp phải giá sách để lấy, vạn nhất sách đổ…”“Ngươi giẫm sách?” Khuôn mặt hắn lập tức tối sầm lại, “Đi ra ngoài.”Ta thấy hắn lúc này thật sự muốn đuổi ta đi, bây giờ quyển Minh La giới sử kia quả thật là hiếm thấy, nghĩ lại, thân thể đã biến trở về nguyên dạng (hồ li á), lẩn người vào đống sách, cúi đầu tìm cho được quyển sách kia, đem nó giấu đi. Nghênh ngang đi ra cửa , bỗng thấy trên mặt hắn có vẻ kinh ngạc.Ta tìm một chỗ yên tĩnh, liếc nhìn quyển sách này, càng xem, trong lòng lại càng thấy sợ hãi cùng bất an.Minh La giới cùng Thần giới đều là thượng cổ thần duệ, bản lĩnh đều ở cấp độ Thần giới Thiên đình. Sau sự tranh đấu phát sinh, Thần giới chia làm hai phái, đấu vạn năm, cuối cùng chiến thắng một phương, đem quân chiến bại đuổi xuống dưới đất ngầm, không thể cùng thần xưng uy, cũng không thể quay về mặt đất, đổi tên là Minh La giới, cùng cô hồn dã quỷ cùng một đẳng cấp.Ta đóng quyển sách lại, người đã rịn ra mồ hôi. Thì ra là người ở Minh La giới cũng là thần, vậy thì khó trách bọn họ có linh lực cao như vậy . Vị Ẩn đại nhân kia nói tam giới khai chiến, chẳng lẽ là nghĩ một lần nữa đoạt lại danh xưng? Nhằm báo thù bị giải trừ mối hận năm xưa?Ta nhíu chặt lông mày, cũng không biết tứ hải cùng người Thần giới có biết hay không những suy nghĩ của Minh La giới này? Nếu như vội vàng nghênh chiến, nhất định sẽ tử thương vô số. Đúng là dù cho có chuẩn bị đầy đủ để khai chiến, tam giới bị thương vong cũng không ít.Nếu như không có chiến tranh, là tốt nhất rồi.Thanh Hồn là người Minh vương tín nhiệm nhất, mà vị Ẩn đại nhân kia, chức quan cũng không phải là nhỏ. Nhìn như vậy thôi, vị Ẩn đại nhân là người theo phe chủ chiến, Thanh Hồn cùng Hồn yêu là phe phản chiến. Hiện tại vị Ẩn đại nhân nghĩ lôi kéo Thanh Hồn gia nhập bên phe của hắn, một khi lôi kéo thành công, cũng liền có nghĩa là sẽ tuyên chiến phải không?Tính tình tên Thanh Hồn kia âm dương bất định lại hay nổi giận, hắn thực tại rất có thể sẽ biến thành người chủ chiến phái, cũng không biết hắn bây giờ là đang nghĩ như thế nào. Ta thở dài, khép lại cuốn sách thật dày kia, ngẩng đầu nhìn lên, đã là chạng vạng tối.Ta từ từ đi đến thư phòng, thấy hắn còn đang đọc sách, tư thế kia giống như không có thay đổi gì cả. Ta đem sách ném trở về khoảng ở giữa của giá sách, dạo bước đến gần hắn trước bàn đọc sách, nói: “Ngươi rất chán ghét linh sủng chúng ta đúng không?”Hắn không chút suy nghĩ: “ Đúng.”“Nha.” Ta gật gật đầu, nhớ tới cái lần kia liền nói, rõ ràng là thần, lại hạ mình xuống giúp người phàm. Người Thần giới chưa bao giờ nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng là thần, mặc dù linh lực cường đại, nhưng lại chỉ được bọn họ nói “ các ngươi có thể làm linh sủng của thần giới”.Đây là trói buộc của chúng ta thần giới sao? Để cho chúng ta an phận đợi tại tứ hải, thần phục với họ, để khống chế tốt hơn khống chế ?Trong đầu ta đột nhiên toát ra cái ý nghĩ sợ hết hồn này, tận lực lắc lắc đầu không thèm nghĩ nữa. Vẫn còn cảm giác hoang mang , chỉ thấy hắn rốt cục buông sách xuống, đứng dậy, nhấn rõ từng chữ nói: “Ăn cơm.”Ta mắt sáng ngời, trên mặt đã tràn ra ý cười.Ta gặm trái cây, nhìn thấy trước mặt hắn bày biện vài món ăn mặn, nhịn không được nói ra: “Mặc dù ngươi rất lợi hại, nhưng cũng đừng ăn thịt , vạn nhất ngày nào đó ngươi liền đụng phải giảo hoạt yêu quái, ngươi liền nguy hiểm.” Vẻ mặt khinh thường cười cười, không có câu nói nào, một lát sau hỏi: “Ngươi chưa bao giờ ăn thịt?”“Có lẽ vậy, ta cũng không nhớ rõ nữa.” Ta nhai nuốt trái cây, phát ra tiếng giòn tan, “Ngươi cũng biết ta mất trí nhớ, ta vào năm trăm năm trước có chuyện nên không nhớ những chuyện trước đấy.”“Năm trăm năm…” Thanh Hồn nói nhỏ một tiếng, lại không nói gì thêm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.