Ta Là Thất Vĩ Hồ

Chương 25: Âm mưu






Lúc ta tỉnh dậy, đập vào mắt là một mảnh trời xanh lam. Ta ngây ngây ngô ngô ngồi dậy, đột nhiên nhớ tới Thanh Yên, cơ hồ nhảy dựng lên. Bốn phía cảnh trí đã thay đổi, ta nhìn tử hồn côn trùng tràn đầy mãn viện, một hồi hoảng hốt.



Chẳng lẽ đây là nơi sau khi chết linh hồn sẽ đến ? Thanh Yên đâu? Hắn ở nơi nào?Ta đi ra viện tử, tim đau thắt lại. Ta lảo đảo đi vài bước, không chịu nổi trái tim đau đớn cúi xuống mặt đất, miệng thở dốc. Cánh tay bị bắt lấy, không chút khí lực phản kháng, đã bị ném trở vào sân. Trở lại cái sân tràn đầy tử hồn côn trùng trắng xóa, tim có đau đớn nhưng đã giảm bớt.“Hừ.”Ta quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm khinh miệt kia, nhào tới bắt lấy xiêm y của hắ: “Thanh Yên đâu? Thanh Yên đâu?”Hồn yêu ngưng một chút, vẻ ghét bỏ trong mắt chậm tiêu tán, nói ra: “Hắn không chết.”Ta vừa nghe, nước mắt rơi xuống, vô lực cười cười, Thanh Yên không chết, ta cũng không chết, chúng ta đều còn sống. Ta ôm ngực, trái tim như muốn tùy lúc mà vỡ nát. Loại cảm giác đau lòng này, thật không muốn gặp lại lần nữa. Hồn Yêu chờ tâm tình của ta đã bình phục lại, mới từ từ nói ra: “Mặc dù không chết, nhưng là cũng sống không được bao lâu.”Ta tóm lấy y phục của hắn, dùng sức quá mức, các khớp xương ngón tay nổi lên trắng xanh: “Ngươi có thể cứu hắn”“Đúng là ta có thể cứu hắn.” Hồn yêu biết rõ ta sẽ có phản ứng, cũng không né tránh, “Nhưng ta không có lý nào do cứu hắn.”“Mạng của ta cho ngươi.” Ta niệm chú thuật, trên tay xuất hiện một lưỡi dao sắc bén, hồn yêu một tay đem nó đánh bay. Ta vô lực khóc thành tiếng, hiện tại ta ngoại trừ mạng sống còn có cái gì có thể cho hắn , còn có cái gì để có thể đổi mạng Thanh Yên.“Hắn hiện tại có lẽ đã mất đi nhân dạng, huống chi hồn phách cũng mất đi một nửa, dù cho sống lại, hắn cũng không còn là người mà ngươi quen biết, thậm chí ngay cả ngươi cũng không nhận ra, cho dù là như vậy ngươi cũng muốn cứu hắn?”Ta nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ biết liều mạng gật đầu, chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi. Mặc dù hắn không nhớ rõ ta, cũng không sao cả. Hắn có thể đợi ta ba trăm năm mới mở miệng, ta cũng có thể dùng ba trăm năm một lần nữa làm cho hắn nhận ra ta, chỉ cần chúng ta đều còn sống là tốt rồi.Hồn yêu thở dài một tiếng: “Ta sẽ cứu hắn.” Trầm mặc, nói tiếp, “Bằng hữu đã thỉnh cầu, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”Ta ngẩn người, bằng hữu? Hồn yêu coi ta như bằng hữu, mà không phải công cụ giao dịch? Ta rưng rưng cười, lại nói không nên lời cảm kích.“Ta không thể xác định thời gian hắn hoàn toàn khôi phục, ngươi nếu như muốn ở lại thì tùy ý.”“Ta muốn lưu lại.”Mặc dù ta lưu lại cũng không giúp được gì, cũng không thể cảm nhận phân nửa hơi thở của hắn, nhưng là ít nhất có thể cảm giác được hắn ở bên cạnh. Hồn yêu không cho ta thấy hắn, chỉ là mỗi ngày nói với ta rằng hắn mạnh khỏe, ta liền đã hài lòng.Minh La giới cùng tứ hải cũng không có gì bất đồng, bất quá nơi này có rất nhiều loại hoa cỏ kì quáy, còn có hoa ăn thịt người, lúc đầu ta cho là sữa ong chúa, ai ngờ lại không phải. Có một loại hoa rất đẹp, trong sắc lam có cảm giác an tâm, thời điểm nhìn thấy nó nở hoa, trong lòng sẽ cảm thấy thật yên ổn. Hồn yêu gọi nó gọi diên vĩ, lam diên vĩ.Ta trong lúc rảnh rỗi sẽ nhặt những cánh hoa của nó rơi xuống, sau đó mang phơi khô gói kỹ, chờ sau khi ta trở về có thể tìm Hồng Sa làm ra cái túi thơm xinh đẹp. Tay của ta thật vụng về, luôn làm không tốt những chuyện này.Tại Minh La giới chờ khoảng mười ngày không sai khác nhiều lắm, ta cố gắng tránh suy nghĩ những chuyện phát sinh trên mặt đất, hiện tại ta chỉ muốn đợi Thanh Yên tốt lên, sau đó sẽ nghĩ sự tình từ nay về sau. Nhà hồn yêu rất lớn, mặc dù không biết thân phận hắn là gì, nhưng hắn cũng không nói, ta cũng sẽ không hỏi.Ta mỗi ngày đều sẽ tới cái viện tử tràn đầy tử hồn côn trùng, ở đó tâm tình sẽ thoải mái chút ít, tim cũng sẽ không còn đau nhức. Hồn yêu nói những tử hồn côn trùng này có thể dùng làm chữa thương, còn có thể tăng lên linh lực.Ở Minh La giới chờ mười lăm ngày, nghĩ đến Lạc Thương cùng Hồng Sa sẽ lo lắng , ta quyết định lên mặt đất xem một chút, nhằm bọn họ báo bình an, rồi trở về. Hồn yêu không giữ ta, chỉ nói ta cẩn thận. Ta năn nỉ muốn gặp Thanh Yên một cái, lại bị hắn cự tuyệt .“Bây giờ không phải lúc.”Hồn yêu buông một câu lạnh lùng, đẩy ta vào trong thông đạo của Minh La giới.Tìm kiếm con đường một hồi lâu, thò ra cái đầu liền thấy được căn phòng nhỏ từ dây Thanh Đằng của Hồng Sa. Ta dò xét hơi thở bốn phía, không có gì khác thường. Bò lên trên mặt đất, mới vừa mở ra cánh cửa, đã thấy Hồng Sa từ bên trong đi ra, thấy ta toàn bộ các thứ trên tay đều rơi xuống mặt đất.Hồng Sa liền chạy tới, đôi môi run rẩy: “Tiểu Thất, ngươi không có việc gì, ngươi còn sống.”Nàng nắm chặt hai cánh tay của ta, đau đến nỗi ta hút một ngụm lãnh khí, ta cười: “Ta không sao, rất tốt a.”“Ngươi đã đi đâu? Ngươi có biết hay không hiện giờ có rất nhiều người muốn bắt ngươi, còn có Thanh Yên thần quan làm sao vậy, vì cái gì người Lưỡng Nghi quán cũng tìm hắn?”“Đi vào trước, ta từ từ nói cho ngươi.” Nhìn hốc mắt Hồng Sa đã đỏ lên, thanh âm của ta cố gắng thong thả, sợ vì ta căng thẳng nàng lại thêm khẩn trương.Hồng Sa gật đầu, cảnh giác nhìn xuống xung quanh, lúc này mới vào trong nhà, đóng cửa lại, lại đem cửa sổ đóng lại, đề phòng có người xông tới.“Tiểu Thất.” Hồng Sa trên mặt đã treo hai hàng nước mắt, đưa tay ôm lấy ta, nức nở nói, “Có thật nhiều người đang tìm ngươi, vừa mới bắt đầu vài ngày còn có người ẩn núp bốn phía, chờ ngươi đi ra. Ngươi rốt cuộc đi nơi nào, lại phát sinh chuyện gì?”Ta vỗ nhẹ lên lưng Hồng Sa, miễn cưỡng cười một tiếng, đem chuyện đã xảy ra kể cho nàng nghe. Hồng Sa nghe được liền sợ hãi, những chuyện này rõ ràng xảy ra ở ngay bên người, lại thật giống như hoàn toàn chưa từng nghe nói qua. Nhưng nói đến lúc ta cùng Thanh Yên có quan hệ, mặt mũi nàng tràn đầy ngạc nhiên. Thật vất vả đợi nàng bình tĩnh lại, sắc trời đã hôn ám.Hồng Sa thở dài, nắm tay của ta, con mắt ửng đỏ: “Ngươi có biết các ngươi sau khi mất tích Lưỡng Nghi quán xảy ra chuyện?”“Ân?”“Thần quan môn đã thỉnh cầu Tinh tú sảnh đuổi bắt các ngươi, bởi vì bọn họ nói các ngươi được người Minh La giới cứu đi . Mặc dù ta không biết Minh La giới là cái gì, nhưng là trên đảo đã truyền đi tin tức, nói tinh tú sảnh phải bắt được các ngươi xử tử.”Ta cười lạnh một tiếng, không có nói cho chuyện Minh La giới cho Hồng Sa, nàng biết rồi, cũng chỉ thêm lo lắng.“Vương cũng nhúng tay.”Ta sững sờ: “Hắn lại làm cái gì?” Ta chưa có gặp qua vương, nhưng là đối với cách làm của hắn, ta từ trước đã không thích. Ngay từ khi hắn ám chỉ đám hỏi hai tộc, ta đối hắn cực độ phản cảm. Âm thanh Hồng Sa đột nhiên đè xuống thấp: “Vương nói thần quan chưa hỏi rõ nguyên do liền đối với linh thú Nam Hải thi hành hình phạt, can thiệp chuyện Nam Hải, phá hỏng điều ước giữa Lưỡng Nghi quán, Tinh Tú sảnh cùng với Nam Hải.”Ta lạnh lùng cười một tiếng: “Sau đó hắn đối với ba thần quan tiến hành xử phạt sao?”“Không có.” Hồng Sa lắc lắc đầu, “Ba thần quan bây giờ còn sống, chỉ là… Chỉ là Lưỡng Nghi quán quán chủ tự dưng tự sát.”Ta sững sờ, Hồng Sa đã tiếp tục nói: “Người ngoài đều nói là do vương bức bách quán chủ tự sát.”“Vì cái gì là quán chủ chết?”“Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết vương với chuyện này rất tức giận, đã trách mắng quán chủ để các thần quan dính vào. Ngày hôm sau quán chủ liền tự sát, nghe nói Ngũ Hoàng năm nước cũng tạo áp lực cho Lưỡng Nghi quán.”Ta không nghĩ chuyện đã phức tạp đến mức này, nhất thời không biết nói cái gì. Vương đối với chuyện này thái độ có chút kỳ quái, hắn sẽ không vì ta đây một tiểu hồ ly mà cùng Lưỡng Nghi quán và Tinh Tú sảnh trở mặt, nhưng hắn đích xác đã nhúng tay. Bất quá hắn vì cái gì muốn giết là quán chủ, mà không phải ba người kia ? So với quán chủ đến, thần quan mới là người khơi mào mọi sự.Ta trăm mối như tơ vò.“Tinh tú sảnh, Ngũ Hoàng cùng Vương đã hạ lệnh đuổi bắt ngươi, nếu như bị bọn họ bắt lấy, ta sợ ngươi sẽ phải chịu tra hỏi, bọn họ nhất định sẽ muốn ngươi khai ra quan hệ của người với Minh La giới.” Hồng Sa chăm chú nhìn ta, “Ngươi cùng Minh La giới sẽ không có vấn đề gì chứ?”Ta miễn cưỡng cười cười, an ủi nàng nói: “Không có, ngươi đừng lo lắng.”Hồng Sa khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại đứng dậy lấy chút ít thức ăn cho ta, vừa làm vừa nói: “Tiểu Thất, ngươi nhất định phải trốn thật kỹ, nếu như có khả năng bỏ chạy đến những hải vực khác đi, tốt nhất không trở về.”Lỗ mũi ta có chút toan, hốc mắt đỏ lên, xót xa liền rơi lệ, cười nói: “Lạc Thương bên kia, ngươi cũng nói cho hắn, làm cho hắn bớt lo lắng, Thanh Yên đã tốt , ta cũng vậy . Chờ chuyện này lắng xuống, chúng ta sẽ trở về.”“Ân.” Hồng Sa vội vàng dọn dẹp, ngoài cửa đã có một hồi gió lớn hướng nơi này. Ta căng thẳng trong lòng, chắn trước mặt Hồng Sa.Cửa gỗ bùm một tiếng bị mở ra, thấy rõ người tới, ta gấp rút thu hồi chú thuật mới niệm một nửa. Còn chưa kịp mở miệng, Lạc Thương đã bắt lấy cổ tay của ta, trầm giọng nói: “Ngươi trở về làm cái gì, đi mau.”Mới vừa ra cửa, chỉ thấy trời đã tối xuống, gió lạnh thổi vào tận trong xương, lạnh làm ta phát run. Lạc Thương sắc mặt thay đổi, thanh âm cũng có chút run: “Đi.” Thấy ta ngẩn người tại đó, khuôn mặt tức giận, “Ta nói ngươi đi mau!”Ta ngửi mùi càng ngày càng đậm, biết rõ một hồi nữa sẽ có mấy trăm người đi tới. Ta bây giờ thực sự có thể trốn, nhưng Lạc Thương cùng Hồng Sa không đi được, ai biết những người kia có thể đem cho cái tội danh gì cho bọn họ ? Lạc Thương thấy ta không động, hướng Hồng Sa tức giận nói: “Hồng Sa, mang nàng đi.”Hồng Sa đang run, nàng hai tay giữ chặt ta, nói: “Tiểu Thất, không đi thì sẽ không kịp, ngươi còn muốn chiếu cố Thanh Yên thần quan mà để bị bắt được , Ngũ Hoàng là sẽ không bỏ qua cho ngươi , ngươi không muốn được gặp lại Thanh Yên thần quan sao?”Ta lạnh đến toàn thân phát run, nghe thấy tên Thanh Yên, lại nhìn sắc mặt Lạc Thương cùng Hồng Sa, ta mở lòng bàn tay trái , mở ra lối đi tới Minh La giới. Bọn họ thấy lối đi này, mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ta đứng dậy, tùy tiện rút một món đồ trang sức trên đầu, nhét vào tay Hồng Sa: “Tìm địa tinh mang bọn ngươi đi tìm một người gọi là hồn yêu, làm cho hắn đưa các ngươi đi lên.”Hồng Sa nhìn ta không hiểu, Lạc Thương hiểu được, đã bị ta đẩy vào trong thông đạo, nhanh chóng đóng kín lối đi, cuối cùng chỉ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc lẫn bi phẫn của Lạc Thương.Ta chậm rãi đứng lên, nếu như ta cũng chạy trốn theo bọn họ, Lạc Thương cùng Hồng Sa cũng thành đồng lõa. Người Tinh tú sảnh muốn bắt là ta, chỉ cần ta bị bắt, bọn họ sẽ không truy cứu nữa những người khác. Chỉ là ta làm như vậy chắc chắn lành ít dữ nhiều.Hai hàng lệ đã rơi xuống, Thanh Yên, ngươi sau khi tỉnh lại không hề nhớ rõ ta, có lẽ là một chuyện tốt.Cuồng phong lao tới, ta không chút động, đứng tại nguyên tại chỗ nhìn mấy trăm thân ảnh đánh tới, nhắm nghiền hai mắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.