Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 77: Đông Việt Tiễn Gia




 

"Thập Thất, ở Nam Vân quốc, đúng là Lam gia chúng ta thuộc về đỉnh tiêm thế gia thâm căn cố đế thật, nhưng ngươi không nên vì thế mà buông lỏng!" Ác Hổ cường điệu với Thập Thất, "Những thế gia tông môn đỉnh cấp, nhất lưu, nhị lưu khác, không lúc nào không muốn khuếch trương phạm vi thế lực, tăng cường thực lực của gia tộc tông môn mình. Nếu như Lam gia chúng ta suy yếu, hoặc hơi lộ ra trạng thái hư nhược, bọn họ sẽ chú ý tới chúng ta, sau đó họ sẽ thử dò xét. Một khi người thử dò xét xác nhận chuyện này, bọn họ sẽ như sói đói nhào đầu về phía trước, từng bước xâm chiếm chúng ta tới hầu như không còn!"

"Đất đai lại chỉ có chừng ấy! Tài nguyên cũng chỉ có chừng ấy! Gần như mỗi một thế lực quật khởi đều nương theo một thế lực khác diệt vong. Mà điều chúng ta phải làm là khiến Lam gia chúng ta có thể tiếp tục cường thịnh!" Ác Hổ lấy tay làm ra một động tác chém giữa không trung, hung hãn nói, "Lam gia chúng ta không thể lộ ra trạng thái suy yếu gì, chúng ta nhất định phải cường thế, cho dù là ai chỉ cần bọn họ dám tổn hại đến lợi ích của chúng ta, chúng ta phải phản kích mạnh hơn, ai dám duỗi móng vuốt, chúng ta liền chém rơi đầu của hắn ta, chúng ta phải để tất cả mọi người biết lực lượng của chúng ta, để bọn họ sợ hãi, để bọn họ khiếp đảm, để bọn họ không dám có chút ý đối kháng nào!"

Lời Ác Hổ nói lần này khiến Thập Thất cảm thấy như được giác ngộ!

"Nếu như đối phương mạnh mẽ hơn Lam gia chúng ta thì sao?"

"Cúi đầu với thế lực mạnh mẽ hơn chúng ta, sẽ không ai châm biếm chúng ta!" Ác Hổ nói, "Chúng ta chỉ cần chờ cơ hội là được!"

"Phải đợi bao lâu?"

"Một năm, mười năm, một trăm năm... ai biết được?" Ác Hổ vừa cười vừa nói, "Ngươi nhìn lịch sử Lam gia chúng ta quật khởi là biết, Lam gia hôm nay không phải do một người thiết lập, mà là do máu tươi đời đời Lam gia chúng ta và máu tươi của địch nhân tưới nhuần ra!"

Ác Hổ thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói, "Mà hôm nay, mọi người chúng ta đang ngồi đây cũng như tiền bối Lam gia, liều mạng chém giết vì sự cường thịnh của Lam gia chúng ta, phấn đấu vì hậu thế của Lam gia chúng ta!"

Hắc Ngưu giơ ly trà nói: "Tốt, đội trưởng, chúng ta cụng một ly!"

Bò Cạp cũng vừa cười vừa nói: "Tốt, cụng!"

Thập Thất cũng giơ ly trà lên!

Không ai để ý tới thứ bọn họ rót vào trong miệng là trà hay là rượu.

Sau khi chuẩn bị một giờ, mang tốt tất cả vật phẩm cần thiết.

Trên cơ bản, Thập Thất không cần chuẩn bị gì.

Xích Huyết Kiếm nơi tay, trong túi còn bảy kim tệ, đó là toàn bộ gia sản của hắn ta.

Hắn ta ngây người nhìn "mặt trời" phát quang trên đỉnh chóp bí cảnh, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là những lời đội trưởng Ác Hổ vừa nói, lại nhớ tới ban nãy trong mắt mấy người Ác Hổ, Bạch Lang, Đại Lực, Bò Cạp, Hắc Ngưu tản ra tình cảm và ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Hắn ta cảm thấy mình hơi không ăn khớp với nơi này.

"Làm sao vậy, Xích Huyết?"

"Không có gì."

"Trong lòng có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, nếu không sẽ thấy khó chịu!"

"Ừm... Đội trưởng, ngươi biết, ta là cô nhi..."

"Không cần nói cái gì cô nhi với ta!" Ác Hổ thô bạo cắt lời Thập Thất nói, "Không phải nói chuyện cô nhi gì với ta! Từ khi ngươi tiến vào Lam gia, ngươi đã là người Lam gia!"

Thập Thất ngẩng đầu, nhìn đội trưởng đưa lưng về phía mặt trời.

"Người Lam gia?"

Hắn ta cũng có thể tính là người Lam gia sao?

Thập Thất thực sự không nói thành lời, hắn ta chỉ biết là, mình là cô nhi Lam gia nhận nuôi, là người hầu Lam gia.

"Đúng rồi, khi ngươi tiến vào Lam gia, ngươi đã là người Lam gia!" Ác Hổ nhỏ giọng nói, "Cho dù ngươi không ủng hộ chính ngươi, nhưng ta biết, ít nhất đại công tử cũng công nhận ngươi, nếu không hắn ta sẽ không đề cử ngươi tới đây. Qua nhiều năm như vậy, ngươi là người duy nhất hắn ta đích thân đề cử!"

Trong lòng Thập Thất cảm thấy ấm áp, mũi hơi chua chua.

"Đi thôi, Bò Cạp cũng tới rồi!"

Ác Hổ vươn bàn tay lớn.

Thập Thất cầm nó thật chặt, mượn lực đứng lên.

Bên ngoài gió bắc lạnh thấu xương, băng thiên tuyết địa, nơi đây mặt trời chiếu khắp nơi, ấm áp như xuân.

Lam Ảnh Vệ thường xuyên phải hành động bí mật, cần cải trang, nhưng hành động lần này lại không cần bảo mật. Mấy người Thập Thất mặc võ giả phục Lam Ảnh Vệ màu xanh nhạt, mang mặt nạ màu xanh lam, mặt nạ nhẹ như không khí, như thể dán ở trên mặt.

Đông Việt thành ở phía nam Dịch Dương thành, nhóm sáu người cưỡi Đạp Vân Mã Lam gia bồi dưỡng ra, một đường chạy tới Đông Việt thành.

Đạp Vân Mã có một bộ phần huyết mạch yêu thú, sức chịu đựng và sức bật vượt xa ngựa bình thường, một đường đi tới, sáu người bọn họ không gặp phải bất kỳ lực cản nào.

Vừa đi đã đi suốt ba ngày.

Ngày thứ ba, khi bọn họ đi qua Toái Vân Sơn, bọn họ đồng loạt ghì ngựa.

Trên con đường phía trước, thây ngang khắp đồng, máu tươi còn chưa kịp nhuộm đỏ cả mặt đường đã đông thành thành băng.

Đội trưởng Ác Hổ cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, mấy người Thập Thất theo phía sau, hắn ta chỉ chỉ hài cốt và hư hại xe ngựa bên đường, nói: "Hẳn là thương đội gặp phải đạo phỉ, đều chết hết."

Hắn ta nhìn thoáng qua Đạp Vân Mã đang le lưỡi liếm máu trên băng: "Hẳn chỉ mới phát sinh sáng hôm nay."

Thập Thất hỏi: "Đội trưởng, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Hiện tại chúng ta tới Đông Việt thành!"

Đi cả ngày lẫn đêm, hai ngày sau, sáu người tới Đông Việt thành, trực tiếp nghỉ ngơi ở khách sạn lớn nhất trong thành.

Liên tục chạy đi, Thập Thất có chút ăn không tiêu, vừa nằm lên giường đã ngủ mất. Ngày thứ hai, Bạch Lang phải gọi hắn ta mới thức dậy được.

Một đám người tập hợp trong phòng đội trưởng, bên cạnh Ác Hổ, một nam tử mặc trường bào màu xám khiến mọi người chú ý.

Ngay phần ngực trên trường bào màu xám của hắn ta có một hoa văn hình đỉnh.

"Đây là Quý đan sư!"

Đan dược sư là một trong những ngành nghề cao quý nhất trên đại lục.

Lam gia cũng có đan dược sư, chỉ có điều Thập Thất rất hiếm thấy.

"Lần này chúng ta làm nhiệm vụ, cần phải làm phiền Quý đan sư đi một chuyến!" Giọng điệu của Ác Hổ rất bình thản.

"Không thành vấn đề, ta nhất định sẽ nghiêm túc kiểm tra!"

Ác Hổ nói với mọi người: "Theo tình báo mới nhất, ba ngày trước, Tiễn gia nhị công tử Tiễn Vĩ Phong đã trở thành võ giả Khí Hải cảnh hậu kỳ. Lần này ta cố ý mời Quý đan sư ra tay giúp chúng ta xác nhận xem, Tiễn Vĩ Phong có phải hung thủ hay không!"

"Nếu như hắn ta thật sự là hung thủ, ta và Bò Cạp sẽ chịu trách nhiệm diệt Tiễn Diệc Trần, Bạch Lang chịu trách nhiệm ngăn chặn gia chủ đương thời Tiễn gia, Đại Lực, Hắc Ngưu, Xích Huyết, các ngươi chịu trách nhiệm với những người Tiễn gia khác!" Ác Hổ nói, "Tiễn gia chỉ mới quật khởi ở Đông Việt thành hơn mười năm, nội tình không đủ, ở trong thành bọn họ không có minh hữu gì, chỉ dựa vào Tiễn Diệc Trần chống đỡ cả gia tộc, các ngươi không cần phải sợ!"

Thập Thất không hỏi đội trưởng nhận được những tin tình báo này bằng cách nào, lấy thực lực của Lam gia ở Nam Vân quốc, muốn thành lập một mạng lưới tình báo là chuyện rất dễ dàng.

Ăn sáng xong, đoàn người trực tiếp chạy tới Tiễn gia.

Gõ cửa lớn của Tiễn gia, Ác Hổ trực tiếp cho biết tên họ: "Nói cho gia chủ của các ngươi biết, Lam gia Lam Ảnh Vệ tới thăm hỏi, kêu hắn ta dẫn theo Tiễn Vĩ Phong đến gặp chúng ta!"

Người giữ cửa thấy đoàn người mang mặt nạ Thập Thất vênh váo hống hách, không dám thờ ơ, trực tiếp chạy vào báo cáo cho gia chủ.

Tiễn gia chủ Tiễn Tắc Thiên vừa nghe được Lam gia Lam Ảnh Vệ tới thăm hỏi, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là Lam gia Dịch Dương thành!

Kêu hắn ta dẫn theo Tiễn Vĩ Phong đi gặp bọn họ, chẳng lẽ Phong nhi đã chọc phải Lam gia?

Tiễn Tắc Thiên lập tức dặn dò gia nô: "Lập tức báo tin cho Tiễn Vĩ Phong tới bái kiến!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.