Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 62: Mãnh Liệt Khắc Sâu




 

Trương đại nhân đi rồi, Liễu phu nhân cười hỏi: "Ngươi là nhóm cô nhi Lam gia thu nuôi đúng không?"

Liễu phu nhân rất xinh đẹp, khi cười rộ lên cũng rất câu người, chỉ có điều trong óc Thập Thất lại không có chút suy nghĩ bất kính nào: "Đúng vậy."

"Hôm nay ngươi khiến ta rất hài lòng!" Liễu phu nhân lấy mười viên đá xinh đẹp từ trong túi tiền bên thắt lưng, "Này, đây là phần thưởng cho ngươi."

Viên đá sáng loáng xinh đẹp như ngọc thạch, Thập Thất có thể cảm thụ rõ ràng được linh khí dư thừa trong viên đá.

Linh thạch!

Chỉ có người nhận được hạng nhất trong lần khảo hạch cuối tháng mới có thể được thưởng ba viên linh thạch.

Lúc trước Thập Thất đã nhìn thấy nó từ xa, nhưng cho tới bây giờ hắn ta chưa từng nhận được nó.

Linh thạch trân quý cỡ nào, hắn ta hết sức rõ ràng!

Trần Khấu ở bên cạnh nhắc nhở: "Đây là Liễu phu nhân thưởng cho ngươi, ngươi nhanh nhận lấy!"

Thập Thất tranh thủ thời gian nhận lấy linh thạch Liễu phu nhân ban cho.

Trần Hạo đang ở bên cạnh cũng nói: "Nói một câu cảm ơn đi, cứ nói cảm ơn tỷ tỷ xinh đẹp!"

"Cảm ơn tỷ tỷ xinh đẹp!"

Thập Thất vô thức nghe theo lời kiếm linh, nhưng hắn ta mới nói lời này ra khỏi miệng, mặt hắn ta bắt đầu nóng lên.

Liễu phu nhân che miệng cười nói: "Đây là ngươi nên được!"

Được Thập Thất gọi là tỷ tỷ xinh đẹp, nàng ta cảm thấy rất vui vẻ.

Liễu phu nhân đi rồi, Trần Khấu may mắn nói: "May mà hôm nay có Liễu phu nhân biện hộ giúp ngươi."

"Cảm ơn Trần thúc!"

"Không cần cám ơn, chỉ có điều biểu hiện trên hình đài của ngươi hôm nay dọa ta sợ chết khiếp!" Trần Khấu nói, "Ta đã từng thấy người ói tới không ra hình ra dáng khi giết người lần đầu tiên, thế nhưng ta chưa từng nhìn thấy kẻ nào lần đầu giết người lại có thể giết tới điên cuồng. Ngươi phải chú ý một chút, ta luôn cảm thấy tình trạng của ngươi rất không đúng, sau khi trở về, ngươi phải lĩnh giáo Hồ lão quỷ một chút."

"Vâng!" Thập Thất gật đầu, hắn ta biết biểu hiện "điên cuồng" của mình trên hình đài ban nãy sẽ bị người chú ý. Hắn ta nhìn bóng lưng Liễu phu nhân rời đi, nhỏ giọng hỏi, "Trần thúc, dường như Liễu phu nhân kia rất hận đám buôn người!"

Trần Khấu thấp giọng nói: "Ta nghe nói, Liễu phu nhân xuất thân từ Hương Mãn Lâu, là Lam thành chủ đã chuộc thân cho nàng ta. Lúc đó nàng ta đã gả Tiểu Linh, thiếp thân nha hoàn tình như tỷ muội cho một người đọc sách giàu có làm chính thê. Thế nhưng trước đó không lâu, đám buôn lậu kia điên cuồng gây án, đã bắt cóc con trai của nha hoàn kia, đến nay vẫn còn chưa tìm được. Nha hoàn kia không thể chịu nổi đả kích này, cả người điên điên khùng khùng, sau đó có người phát hiện nàng ta đã trượt chân ngã vào mương, chết đuối."

"Sau khi đám buôn người kia bị bắt, nàng ta đã từng đề nghị hình phạt lăng trì với thành chủ, chỉ có điều bị Trương đại nhân bác bỏ!" Trần Khấu nói, "Cho nên hôm nay có thể tính là ngươi chó ngáp phải ruồi, hợp tâm ý của nàng ta."

Sau khi nghe Trần thúc giải thích, Thập Thất đã hiểu rõ, hắn ta tiếp tục hỏi: "Vậy đã tìm được đưa bé kia chưa?"

Thập Thất là cô nhi.

"Đã bán đi rồi làm sao có thể tìm được?"

"Ừm!"

"Được rồi, ngươi đi tắm rửa một chút rồi hãy trở về, bộ dạng hiện tại của ngươi vốn không thể trở về được!"

Thập Thất tẩy rửa thân thể, thay quần áo xong sau đó trở về trực tiếp gặp Hồ thống lĩnh, nói hết cử động điên cuồng của bản thân trên pháp trường cho Hồ thống lĩnh nghe.

Đương nhiên hắn ta đã giấu chuyện Xích Huyết Kiếm.

Hồ thống lĩnh trầm tư hồi lâu mới lên tiếng: "Loại thể chất này của ngươi rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, khi còn trên chiến trường ta đã từng gặp binh sĩ vừa giết người lần đầu đã giết tới điên, chỉ có điều kết cục của những người đó đều không tốt. Lần sau khi ngươi hành hình phải nhìn xem bản thân còn mất khống chế hay không."

"Đúng rồi, một năm sau, chờ khi ngươi rời khỏi nơi này, Lam phủ sẽ tiến hành khảo hạch ngươi một lần, tốt nhất là ngươi nên lấy được thành tích ưu tú, sau đó lấy một quyển bí pháp tên là《 Băng Tâm Ngưng Luyện Quyết 》 từ trong Truyền Công Các của Lam phủ." Hồ thống lĩnh nói rất nghiêm túc, "《 Băng Tâm Ngưng Luyện Quyết 》 có hiệu quả ổn định tâm thần của võ giả!"

Hồ thống lĩnh chỉ vào ngực nói: "Thập Thất, ngươi phải nhớ kỹ: Điên cuồng sẽ chỉ mang đến diệt vong! Một trái tim có thể tỉnh táo mọi lúc mới là bảo đảm lớn nhất để bản thân có thể sống sót, cho dù ngươi ở chiến trường hay ở bất kỳ nơi nào khác!"

"Thống lĩnh đại nhân, ta biết rồi!"

"Vậy ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!"

Thập Thất về đến phòng, khóa chặt cửa sổ, ngồi xếp bằng trên giường, tay nắm lấy chuôi Xích Huyết trọng kiếm.

Trần Hạo hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong!"

Một luồng năng lượng bàng bạc mà thuần túy tràn ra từ trong Xích Huyết trọng kiếm, năng lượng xâm nhập thân thể Thập Thất, tiến vào kinh mạch của hắn ta, tụ vào đan điền.

Cảm giác khiến người ta rùng mình kéo tới, Thập Thất không nhịn được hô lên thành tiếng.

"Chớ lãng phí, mau hấp thu!"

Thập Thất vận chuyển công lực, liều mạng chuyển hóa năng lượng thành chân khí của mình, đan điền vừa đầy, hắn ta lại bắt đầu áp súc chân khí thành trạng thái dịch, cứ lặp lại vòng tuần hoàn như vậy.

Hồi lâu sau, một tiếng vang nhỏ xuất hiện, một luồng khí thế vô hình được hình thành.

Hắn ta đột phá thành công!

Thập Thất kinh hỉ mở mắt ra, lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được lợi ích do kỹ năng sát lục tặng lại của Xích Huyết Ma Kiếm mang đến!

Nếu như hắn ta tiến hành tích lũy từng bước từng bước, từ Ngưng Khí cảnh đỉnh phong đến Khí Hải cảnh, không biết hắn ta phải khổ tu bao lâu.

Thế nhưng sau khi có được Xích Huyết Ma Kiếm, chỉ cần hắn ta đánh chết càng nhiều võ giả, tốt độ tăng lên của hắn ta sẽ càng thêm khủng bố!

"Kiếm linh đại nhân, ta đột phá rồi!"

"Ừm, rất bình thường, hôm nay ngươi giết nhiều võ giả như vậy, có thể đột phá cũng bình thường."

Trần Hạo không nói cho Thập Thất, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể trực tiếp khiến thực lực của Thập Thất từ Khí Hải cảnh sơ kỳ vượt qua trung kỳ, trực tiếp đề thăng tới hậu kỳ!

Không sai, Trần Hạo keo kiệt lại đánh chặn một lượng lớn phí thủ tục!

Trong kỹ năng sát lục tặng lại, hắn chỉ tặng lại 5% năng lượng tinh thuần!

95% còn lại toàn bộ thuộc về chính hắn.

Trần Hạo lòng dạ đen tối còn suy nghĩ, trước hết để Thập Thất nếm thử ngon ngọt, chờ sau này lại len lén giảm thấp thêm một chút... Dù sao thì hắn ta cũng sẽ không phát hiện.

Nhìn Thập Thất đang đắm chìm trong vui sướng, hắn chỉ có thể cảm thán: Vô tri đúng là phúc!

Thập Thất vui vẻ nói: "Ngày mai ta muốn đi tìm thống lĩnh đại nhân lấy một quyển thân pháp vũ kỹ!"

"Không tệ, rốt cục ngươi cũng nghĩ đến chuyện bù đắp khuyết điểm của mình!" Trần Hạo hỏi, "Ta thật tò mò, vì sao cho tới bây giờ ngươi vẫn không thích tu luyện thân pháp."

"Ta càng ưa thích kiếm pháp hơn! Am hiểu kiếm pháp hơn! Ta càng ưa thích cứng đối cứng hơn!"

Trong đầu Thập Thất lại nghĩ tới những tháng ngày kia, đại tiểu thư đã từng sang đây thăm hắn ta hai lần.

Vào lần thứ hai, hắn ta đang luyện kiếm...

"Tiểu Thập Thất, không ngờ ngươi còn biết kiếm pháp, thật lợi hại!"

"Thật vậy chăng?"

"Đương nhiên là thật, người biết kiếm pháp đều rất lợi hại... Đáng tiếc cha ta nói ta không thể tu luyện."

"Thống lĩnh đại nhân nói, chỉ cần sau này thực lực của chúng ta đủ mạnh, chúng ta có thể đến Lam phủ làm hộ vệ, đến lúc đó ta sẽ bảo vệ ngươi!"

Hình như là đoạn đối thoại như vậy.

Thời gian đã qua lâu lắm lâu lắm, hình ảnh đã mơ hồ, mơ hồ tới mức ngay cả hắn ta cũng không thể nhớ rõ tướng mạo của đại tiểu thư, trong trí nhớ chỉ còn một bóng người màu đen rất thân thiết.

Thật đáng tiếc, đã rất lâu rồi đại tiểu thư không lộ diện, bóng dáng kia cũng không cách nào rõ ràng.

Chẳng qua, đoạn đối thoại của hai người lúc đó đã khiến đáy lòng Thập Thất sinh ra loại hạnh phúc và xung động mãnh liệt, không vì thời gian trôi qua mà tiêu vong, trái lại nó càng thêm khắc sâu, khắc sâu đến mức hóa thành một luồng lực lượng đẩy hắn ta đi tới.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.