Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 6: Đá trúng thiết bản




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Không lâu sau đã đến buổi tối. Kim Chính Thu vẫn như thường ngày ở rất xa giám thị lấy đội lính đánh thuê kia, không gặp được bất cứ dị thường nào. Trần Hạo không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
Lẽ nào kỹ năng bộc phát vận rủi không có tác dụng?
Hoặc có lẽ là, hôm nay khí vận của Kim Chính Thu sắp đuổi kịp khí vận chi tử trong truyền thuyết?
Ngay khi Trần Hạo suy tư, Kim Chính Thu bắt được cơ hội đầu tiên, đội lính đánh thuê tìm một nơi thích hợp cách dòng sông nhỏ không xa đóng quân, một lính đánh thuê đi ra ngoài xách nước.
Kim Chính Thu giống như rắn độc tạm thời mai phục trong bụi lau sậy, sau đó đột nhiên nổ bắn lên, một chiêu đánh chết người lính đánh thuê kia.
"Hình như có điểm gì là lạ." Qua không lâu sau, có lính đánh thuê phát hiện tình huống có điểm gì là lạ, "Hầu Tử nói đi xách nước, hình như hắn ta đã đi rất lâu rồi!"
"Không phải hắn ta gặp yêu thú rồi đấy chứ!"
"Có lẽ không, ban nãy chúng ta đã dò xét khắp phụ cận, phụ cận không có yêu thú nào lợi hại, lấy thực lực của Hầu Tử, đánh không lại vẫn có thể chạy."
Lính đánh thuê kia nói: "Hay là chúng ta đi nhìn xem?"
Hai người mới vừa đứng dậy, đội trưởng của bọn họ đã cau mày nói: "Khoan đã, ta thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, cùng đi."
"Ngươi cũng theo chúng ta đi." Hán tử khôi ngô nói với thiếu niên anh tuấn kia, "Ở bên ngoài làm nhiệm vụ, cẩn thận một chút cũng không quá đáng, chỉ có người cẩn thận mới có thể sống càng lâu."
"Đã hiểu rõ, đội trưởng!" Thiếu niên gật đầu.
Đại hán khôi ngô la lớn: "Hầu Tử, ngươi có ở đó không, có thì mau đáp một tiếng!"
Giọng của hắn ta cực lớn, tiếng rống quanh quẩn trong núi cho đến khi biến mất.
Hầu Tử không trả lời.
Trần Hạo bị Kim Chính Thu nhấc trong tay, nghe được tiếng rống to, Kim Chính Thu biết mưu đồ của hắn ta đã vô dụng, đội kia lính đánh thuê này cực kỳ cẩn thận.
Chẳng qua Lão Kim vô cùng bình thản, hắn ta biết rõ đối phương đã phát giác ra, chỉ có điều hắn ta vẫn lẳng lặng phủ phục trong bụi lau sậy.
"Đội trưởng, sẽ không phải Hầu Tử xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?"
"Hẳn là vậy." Đội trưởng trầm mặt nói.
Thiếu niên anh tuấn hơi khẩn trương nắm trường kiếm hỏi: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Đi qua nhìn một chút, cho dù thế nào đi nữa, ít nhất chúng ta cũng phải biết đã có chuyện gì xảy ra, mọi người cùng nhau đi, cẩn thận một chút."
Nói xong, đội trưởng lính đánh thuê là người đầu tiên tiến vào bụi lau sậy.
Trần Hạo không biết thực lực cụ thể của Kim Chính Thu, nhưng lấy tính cách cẩn thận của hắn ta, hẳn hắn ta có tự tin bản thân đủ năng lực ăn đoàn người này.
Bốn lính đánh thuê càng ngày càng gần, Kim Chính Thu híp mắt, chăm chú nắm "Hắc Huyết Thần Kiếm" trong tay, sau đó hắn ta đạp đất, cả thân thể bay dựng lên.
"Thanh Phong Phất Diện!"
Kim Chính Thu nhỏ giọng quát.
Bị Kim Chính Thu công kích bất ngờ, nhưng dong binh kia vẫn kịp phản ứng, hắn ta giơ trường kiếm lên ngăn cản công kích của Kim Chính Thu, thuận thế không ngừng lùi lại.
Tên lính đánh thuê bị công kích phát hiện mình không phải đối thủ của Kim Chính Thu, muốn trốn.
Kim Chính Thu có kinh nghiệm phong phú, đắc thế không buông tha người, đầu ngón chân của hắn ta điểm một cái trên không trung, toàn bộ thân thể đánh về hướng lính đánh thuê đang lui về phía sau.
"Loạn Phong Sát!"
Tốc độ huy kiếm của Kim Chính Thu cực nhanh, lính đánh thuê mệt mỏi chống đỡ, vẻn vẹn chỉ ngăn trở ba kiếm đã bị cắt cổ.
Từ sau khi Kim Chính Thu nổ lên đến khi hắn ta giết chết một người lính đánh thuê trong đó, chỉ mất thời gian gần ba hơi thở, quá trình quá nhanh, những người khác căn bản không kịp phản ứng.
Người phản ứng lại đầu tiên vẫn là đội trưởng lính đánh thuê có kinh nghiệm phong phú, mặt hắn ta trầm như nước nói: "Là cao thủ Chân Nguyên cảnh!"
"Cao thủ Chân Nguyên cảnh?" Một tên lính đánh thuê khác vừa nghe ba chữ "Chân Nguyên cảnh", không khỏi lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
"Chân Nguyên cảnh sao? Vậy thì phiền toái!" Thiếu niên anh tuấn hít sâu một hơi, tiến về phía trước một bước, đứng song song với vị đội trưởng kia, "Đội trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Chỉ có thể liều mạng với ngươi!" Đội trưởng lính đánh thuê nói, "Hiện tại ta là Khí Hải cảnh đỉnh phong, ngươi là Khí Hải cảnh sơ kỳ, chúng ta liên hợp có lẽ còn có chút hy vọng sống. Nếu như chúng ta chạy trốn, nhất định phải chết!"
"Ừm, tốt!"
Ở thời khắc mấu chốt, thiếu niên không lùi bước.
Điều này khiến đội trưởng lính đánh thuê có chút tiếc nuối, thiếu niên có thiên phú tuyệt luân, nếu như hắn ta không chết, hắn ta rất có cơ hội trùng kích tới cảnh giới Tiên Thiên trong truyền thuyết.
"Lên!"
Đội trưởng lính đánh thuê hét lớn một tiếng, cầm lấy trọng kiếm chạy như điên tới, sau đó hắn ta chợt nhảy lên, giơ trọng kiếm hung tợn bổ về phía Kim Chính Thu.
"Hậu Thổ kiếm kỹ: Thế Như Thiên Quân!"
Kim Chính Thu khinh thường cười, giơ kiếm đón đỡ.
Chẳng qua ngay một khắc hắn ta đón đỡ trọng kiếm, hắn ta nghe được tiếng "răng rắc" vô cùng thấp kém, đột nhiên Kim Chính Thu biến sắc!
Một luồng lực lượng khổng lồ kéo tới, toàn bộ bắp chân hắn ta bị đánh lún sâu vào đất mềm.
Thiếu niên anh tuấn thừa cơ từ bên cạnh đánh tới, một thanh trường kiếm đâm thẳng tới sau lưng Kim Chính Thu, chân khí của Kim Chính Thu quấn quanh hai chân, nhảy vọt qua một bên.
Sau khi nhảy qua một bên, hắn ta không lập tức ra tay mà nhìn về phía "Hắc Huyết Thần Kiếm".
Lưỡi kiếm của Hắc Huyết Thần Kiếm xuất hiện một vết rách rất nhỏ.
Kim Chính Thu nhất thời sơ suất, bị đội trưởng lính đánh thuê dựa vào sức lực cường hãn và trọng kiếm huyền cấp trên tay, đánh lưỡi kiếm Hắc Huyết Thần Kiếm nứt ra một vết.
Vết rạn này khiến tâm Kim Chính Thu đau gần chết, "Hắc Huyết Thần Kiếm" là bảo bối của hắn ta đấy.
"Chết tiệt, ta muốn giết sạch các ngươi!" Kim Chính Thu giận dữ nói.
Kim Chính Thu giận dữ toàn lực ứng phó, kiếm sau tàn nhẫn hơn kiếm trước, vẻn vẹn chỉ bảy chiêu đã có thể một kiếm đâm xuyên người một tên lính đánh thuê.
Toàn bộ đội lính đánh thuê vẻn vẹn chỉ còn lại đội trưởng và thiếu niên anh tuấn trẻ tuổi kia.
Hai người còn lại cũng không phải nhân vật đơn giản, dong binh đoàn trưởng dựa vào kinh nghiệm phong phú, huyền cấp vũ kỹ và thanh trọng kiếm huyền khí kia đau khổ chống đỡ.
Thiếu niên kia càng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, phương pháp chiến đấu tuy rằng non nớt, nhưng thân pháp cực kỳ xuất chúng, trong quá trình giao đấu hắn ta thường xuyên sử dụng một số chiêu thức tinh diệu, mang tới không ít phiền phức cho Kim Chính Thu.
Chẳng qua Kim Chính Thu cố ý lộ ra một sơ hở, quả nhiên người trẻ tuổi kia bị lừa, bị một kiếm của Kim Chính Thu gọt trúng bắp đùi.
Kế tiếp, thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian.
"Không nhìn ra, thằng nhóc ngươi đúng là một thiên tài, chết có chút đáng tiếc!"
Sau khi đánh hai mươi chiêu, Kim Chính Thu nói với thiếu niên anh tuấn đã thụ thương.
Một thiếu niên Khí Hải cảnh sơ kỳ lại có năng lực chiến đấu của Khí Hải cảnh hậu kỳ, ngay cả Kim Chính Thu cũng phải lau mắt mà nhìn.
Thiếu niên anh tuấn không biết lấy ra một gói thuốc từ nơi nào, bôi thuốc bột màu trắng lên trên vết thương, đùi vốn phun máu tươi lập tức ngừng phun máu.
Hơi thở của hắn ta dồn dập, nói: "Đã từng nghe nói tới Trần gia Minh Kiếm thành chưa?"
"Trần gia Minh Kiếm thành?" Kim Chính Thu cảm giác có chút không ổn, "Trần gia nào?"
Trần Hạo đang ở trong Hắc Huyết Thần Kiếm lập tức tỉnh táo.
Thiếu niên anh tuấn thấy phải chết ở chỗ này, lập tức báo hậu trường ra! Tuyệt đối là hiệu quả do vận rủi bộc phát, nếu không sao Kim Chính Thu tùy tiện giết mấy tên lính đánh thuê lại có thể đụng phải một người có hậu đài?
"Minh Kiếm thành chỉ có một Trần gia!" Thiếu niên anh tuấn hơi có chút tự giễu nói, "Ta cũng không thích Trần gia kia, nhưng ta thật sự là người Trần gia."
"Ngươi giết ta, sẽ chọc tới phiền toái rất lớn!"
"Nếu như ngươi thả chúng ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, không bao giờ đến dãy núi Tuyết Vân nữa, ngươi xem thế nào?"
Gương mặt Kim Chính Thu rất lạnh lùng, như đang tự hỏi.
Chỉ có dong binh đoàn trưởng tới bên người người trẻ tuổi, dùng giọng điệu oán trách rỉ tai nói: "Xin lạy lão đại, có chỗ dựa vì sao hiện tại mới nói ra?"
"..."
Thiếu niên anh tuấn hơi ngơ ngác.
Kim Chính Thu nhỏ giọng nói: "Hôm nay các ngươi đều phải chết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.