Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 39: Hồng Hà Tam Quỷ




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Rất nhanh, ba vị võ giả mặc trang phục màu đen thoải mái bước ra từ trong rừng rậm.
Người đứng ở giữa lùn nhất, tướng mạo hàm hậu, trên mặt là nụ cười hiền hòa, vóc người núc ních hệt như đống rơm!
Hai cánh tay hắn ta thô to, to gần bằng bắp đùi của mình.
Người bên trái vóc dáng cao gầy, sắc mặt âm tàn, bên hông có đeo một thanh trường đao.
Người ở bên phải tầm trung, mắt to mày rậm, vẻ mặt dữ tợn, trên tay nắm một thanh trường xoa.
Ở khoảng cách gần, Trần Hạo có thể cảm giác rõ ràng trên người đối phương ẩn chứa sát khí nồng nặc, đoán chừng tay đối phương đã gặt hái không ít mạng người.
Triệu Tam Khôn đã đụng phải loại người hung ác!
Triệu Tam Khôn thấp giọng hỏi: "Các ngươi là..."
Nam tử cầm loan đao trả lời: "Chúng ta là Hồng Hà Tam Quỷ, ta là lão tam Huyết Xoa Quỷ Diệp Đức Xương!"
Sau khi hắn ta giới thiệu xong, hắn ta lại nhìn về phía nam tử dùng đao bên cạnh.
Nam tử dùng đao kia quay đầu đi, nhìn cánh rừng rậm rạp phía bên cạnh, dường như đã rơi vào trầm tư.
Hồng Xoa Quỷ Diệp Đức Xương nói: "Lão nhị, sao ngươi không giới thiệu bản thân mình?"
"Không nên gọi ta là lão nhị, ta giết nhiều người hơn ngươi, ngươi là tam đệ, ngươi phải gọi ta là nhị ca mới đúng!" Lão nhị của Hồng Hà Tam Quỷ tiếp tục nói, "Còn có, ta không thích cách xưng hô Hồng Hà Tam Quỷ này, nó cứ khiến ta nghĩ tới tên ma quỷ kia!"
"Ta cảm thấy cách xưng hô Hồng Hà Tam Quỷ này rất uy phong!" Diệp Đức Xương giải thích, "Lão quỷ đã bị chúng ta giết, theo lý chúng ta nên kế thừa xưng hào của hắn ta mới đúng. Dù sao hắn ta cũng đã từng nhận nuôi ba huynh đệ chúng ta, cũng có công ơn nuôi dưỡng chúng ta, hắn ta là Hồng Hà Lão Quỷ, đương nhiên chúng ta là Tam Quỷ!"
Diệp Đức Xương đưa mắt nhìn sang lão đại đứng ở giữa, hỏi: "Đúng không lão đại?"
"Lão tam nói rất đúng, ba người chúng ta thân như huynh đệ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, luyện võ cùng nhau, cho dù chơi gái chúng ta cũng cùng lên. Cách xưng hô Hồng Hà Tam Quỷ này không tồi chút nào!"
Thấy lão đại nói như vậy, lão nhị bĩu môi, ôm trường đao im lặng không nói.
Được lão đại ủng hộ, Diệp Đức Xương cười hì hì nói: "Người bên cạnh đây chính là Hồng Hà nhị quỷ Huyết Đao Quỷ Đỗ Nhất Khải, đứng ở vị trí chính giữa là lão đại của chúng ta, Hồng Hà đại quỷ Huyết Quyền Quỷ Bàng Bân!"
Triệu Tam Khôn sững sờ nhìn chằm chằm đối phương, hơi mơ hồ.
"Tiểu tử, bị dọa sợ choáng váng rồi đúng không? Tranh thủ thời gian giao Ma Kiếm trong tay ngươi ra đây!" Diệp Đức Xương cười gằn nói, "Nếu như ngươi không giao ra, ta sẽ dùng xoa đâm lòi ruột ngươi ra, ghim chết ngươi!"
Lời Diệp Đức Xương nói khiến Triệu Tam Khôn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hắn ta đã sớm quên mất tai nạn xấu hổ của Trần Hạo ban nãy, nhờ giúp đỡ nói: "Xích Huyết đại nhân, làm sao bây giờ?"
"Vừa nhìn đã biết ba người đối diện là cao thủ, dùng chiêu kỹ năng cấm kia đi!" Trần Hạo trầm giọng nói.
"Nhưng dùng chiêu đó sẽ chết người! Phó người điên đã chết sau khi sử dụng chiêu này!"
Trần Hạo có thể cảm giác được tay cầm kiếm của Triệu Tam Khôn đang phát run.
Hắn biết, hôm nay, vị kiếm chủ trẻ tuổi này chạy trời không khỏi nắng, thế là hắn kiên nhẫn khích lệ nói: "Chí ít Phó Viễn Minh cũng từ chối! Cũng liều mạng! Đã tận lực! Cho dù hắn ta chết cũng chết oanh oanh liệt liệt, là một đàn ông đường đường chính chính!"
Trần Hạo trầm giọng hỏi: "Nói cho ta biết, Triệu Tam Khôn, ngươi muốn chiến đấu đến cuối cùng như một người đàn ông đường đường chính chính, chảy tới giọt máu cuối cùng không?"
"Ta không muốn chết..."
"..."
Quả nhiên, người với người vẫn có khác nhau.
"Ta cảm thấy hôm nay bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi không có đường lui."
Trần Hạo vốn định để tên kiếm chủ này thấy rõ thực tế.
"Xích Huyết đại nhân, ngươi nói xem, nếu như ta sử dụng chiêu kỹ năng cấm đó ta có thể giết hết bọn họ sao?"
"Ừm... Ta chỉ có thể bảo đảm ngươi sẽ chết rất có tôn nghiêm, có lẽ ngươi còn được đối phương tán thành."
Với tư cách là kiếm linh của linh kiếm, Trần Hạo sống có nguyên tắc, bình thường hắn sẽ không lừa dối kiếm chủ.
Triệu Tam Khôn mới tới Khí Toàn cảnh, cho dù hắn ta sử dụng kỹ năng cấm liều mạng, cũng chỉ có thể đề thăng tới Ngưng Khí cảnh. Ba người đối phương dám tự xưng là Hồng Hà Tam Quỷ, thấy thế nào cũng không giống con tôm cá nhãi nhép Ngưng Khí cảnh!
Lúc này, lão đại của Hồng Hà Tam Quỷ Bàng Bân mở miệng, trên mặt hắn ta là nụ cười hiền hòa như lão nông: "Tiểu huynh đệ, ngươi đang thì thầm gì thế? Giao thanh kiếm ra đây, ba huynh đệ chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng!"
Triệu Tam Khôn kinh hỉ nói: "Thực sự?"
"Đương nhiên là thật, ta thấy ngươi chỉ là một tiểu quỷ Ngưng Khí cảnh, Hồng Hà Tam Quỷ chúng ta cũng có thể tính là võ giả có chút danh tiếng trong Bạch Sa quận, làm sao có thể lừa ngươi?" Bàng Bân phất tay nói, "Chúng ta chỉ muốn thanh kiếm kia, chỉ cần ngươi giao kiếm giao ra, ngươi có thể cút!"
"Vậy ngươi phải nói lời giữ lời!"
"Lấy thực lực của Hồng Hà Tam Quỷ chúng ta, mỗi người đều là cao thủ Chân Nguyên cảnh, còn cần phải lừa dối ngươi?" Bàng Bân nghiêm mặt, không nhịn được nói, "Nhanh, giao thanh kiếm kia ra, ta tha cho ngươi khỏi chết!"
"Tốt!"
"Thằng nhóc ngốc, đừng nghe bọn họ..."
Trần Hạo còn chưa nói hết lời đã phát hiện mình đang bay về phía Hồng Hà Tam Quỷ... Vậy mà Triệu Tam Khôn lại ném hắn đi!
Hắn lại bị ném bỏ một lần nữa.
Xích Huyết Kiếm ổn định rơi vào trong tay Bàng Bân.
Triệu Tam Khôn đã biến mất trong rừng rậm.
Lão nhị Hồng Hà Lão Quỷ đứng ra nói: "Đến phiên ta!"
Vừa mới dứt lời, hắn ta cũng vọt vào rừng rậm.
"Các ngươi không giữ chữ tín!"
Trần Hạo nghe được tiếng rống to của Triệu Tam Khôn.
Rất nhanh, trong rừng rậm đã truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.
Bàng Bân la lớn: "Nhất Khải, nhanh chóng lên, không nên trễ nãi thời gian!"
Diệp Đức Xương cười nói: "Lão đại đừng thúc lão nhị, lão nhị chỉ có sở thích này!"
"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, chuyện thanh kiếm này rơi vào trong tay chúng ta không thể truyền ra ngoài được!"
"Lão đại cứ nói đùa, hiện tại, phụ cận Thiết Thạch thành này còn có ai là đối thủ của chúng ta?"
"Tin tức về Thanh kiếm này đã truyền ầm ra ngoài rồi, chỉ sợ cho dù cao thủ Tiên Thiên cũng không nhịn được muốn ra tay cướp đoạt, chúng ta chỉ vừa lúc đi ngang qua, chiếm đoạt tiên cơ. Nếu có cao thủ Tiên Thiên phát hiện ra chúng ta, chúng ta đừng mong có thể trốn." Bàng Bân hô lên, "Nhất Khải, lập tức xử lý sạch hắn ta đi, chúng ta phải rời đi ngay!"
Trần Hạo nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở, kiếm chủ đời thứ mười hai của hắn đã bỏ mình.
Mặc dù hắn ta chết hơi không được thanh thản, nhưng đúng là được giải thoát thật.
Sau khi Triệu Tam Khôn chết, Xích Huyết Kiếm trong tay Bàng Bân hiện ra hình thái vốn có.
Trên thân kiếm màu trắng quấn quanh mười hai vòng màu máu đỏ, một luồng sát khí nồng đậm bao phủ chu vi thân kiếm, khiến người ta phát lạnh.
"Thì ra đây là hình dáng chân thật của kiếm, kiếm này thật hung!" Hồng Xoa Quỷ Diệp Đức Xương không nhịn được nói, "Lão đại, có thể để ta bảo quản nó không?"
"Chúng ta cứ đi trước đã, chờ đến chỗ dừng chân, ngươi muốn ôm nó ngủ cũng được!"
Ba người một đường đi nhanh.
Trên đường, lão nhị, lão tam của Hồng Hà Tam Quỷ thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang Xích Huyết Kiếm, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Bàng Bân biết hai người bọn họ đang suy nghĩ gì, nói: "Yên tâm, ba người chúng ta thân như huynh đệ, cho dù chơi gái cũng lên cùng một lúc, thanh kiếm này chúng ta có thể thay phiên sử dụng, mọi người cùng tăng lên!"
Diệp Đức Xương nói: "Đúng, huynh đệ chúng ta đồng lòng, sau này xưng bá Bạch Sa quận!"
Đỗ Nhất Khải gật đầu.
"Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta là Chân Nguyên cảnh hậu kỳ, lão nhị là Chân Nguyên cảnh trung kỳ, lão tam cũng là Chân Nguyên cảnh trung kỳ. Trước tiên chúng ta giao Ma Kiếm cho lão nhị, để hắn ta đề thăng tới Chân Nguyên cảnh hậu kỳ. Sau đó lại thanh kiếm cho lão tam, để lão tam cũng đạt đến Chân Nguyên cảnh hậu kỳ, cuối cùng lại giao thanh kiếm cho ta, chúng ta thay phiên nhau cùng tăng lên!"
Thấy hai vị huynh đệ đều rất nghiêm túc lắng nghe, hắn ta tiếp tục nói: "Đương nhiên, ai cầm Ma Kiếm cũng không được rời khỏi hai người khác nửa bước, thế nào?"
Bàng Bân biết, hai đệ đệ của mình cũng không phải đèn cạn dầu, tuy rằng giữa ba người thật sự có tình nghĩa thâm hậu, nhưng nếu Ma Kiếm thật sự thần kỳ như trong truyền thuyết, sợ rằng chỉ trong khoảnh khắc, chút tình nghĩa ấy sẽ tan thành mây khói.
Vì phòng ngừa mọi người lập tức trở mặt, đây là phương pháp xử lý Ma Kiếm tốt nhất mà Bàng Bân mới nghĩ ra được.
Dù sao thì chuyện bọn họ nhận được Ma Kiếm cũng chỉ là ngẫu nhiên.
Diệp Đức Xương cười ha hả nói: "Đệ đồng ý, đời này người đệ phục nhất chính là lão đại, xử sự công chính!"
"Đệ cũng không có ý kiến!"
Bọn họ không có ý kiến, nhưng Trần Hạo trong Ma Kiếm lại có ý kiến!
Sau khi nghe xong lời Bàng Bân nói, Trần Hạo không nhịn được thầm nghĩ: Chơi gái cùng lên, thay phiên chia sẻ Ma Kiếm... đám người này muốn thay phiên chia sẻ bản thân mình?
Tư tưởng của Trần Hạo không khỏi đi lệch, sau đó trong lòng hắn buồn nôn một trận.
"Keng ~ có muốn trói chặt kiếm chủ Bàng Bân?"
Trần Hạo hung tợn trả lời: "Trói chặt, trói chặt chết hắn ta cho ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.