Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 33: Mười vòng tròn máu




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Không phải không có ma đầu làm ra chuyện diệt quốc, tàn sát hàng loạt dân trong thành.
Chỉ có điều một khi có người nào làm ra loại chuyện phát rồ này, nhất định phải thừa nhận cái giá tương ứng!
Không phải lúc nào nổi danh cũng là chuyện tốt, nhất là ác danh.
Nếu như hôm nay, Phó Viễn Minh đồ diệt Thiết Thạch thành, như vậy không bao lâu sau, hắn ta sẽ phải gánh chịu sự truy sát của toàn bộ Nam Vân quốc và tông môn chính phái!
Phó Viễn Minh mạnh mẽ sao?
Đối với Thiết Thạch thành, đúng là hắn ta rất mạnh thật, gần như vô địch.
Thế nhưng Thiết Thạch thành chỉ là một thành thị nhỏ của Bạch Toa quận mà thôi.
Bên ngoài Thiết Thạch thành, cao thủ Tiên Thiên cũng không hiếm thấy.
"Ngươi không sợ bị võ giả tông môn chính đạo khắp thiên hạ truy sát sao?" Bạch Vô Ưu uy hiếp nói.
Đáng tiếc, uy hiếp của hắn ta không có tác dụng gì với Phó Viễn Minh!
Trong lịch sử Nam Vân quốc, không phải chưa từng xuất hiện ma đầu tàn sát hàng loạt dân trong thành, chỉ có điều tuyệt đại đa số bọn hắn đều chết trên tay đám nhân sĩ chính nghĩa!
Võ giả muốn chứng minh mình, cao thủ muốn dương danh, tông môn muốn tăng danh vọng, võ tướng muốn tích góp chiến công... tất cả bọn họ sẽ chen chúc tới, lấy việc đánh chết tên ma đầu này làm mục tiêu của mình!
Phó Viễn Minh chậm rãi mở miệng nói: "Ta sống không quá một canh giờ!"
Ngữ khí của hắn ta rất bình tĩnh, thật giống như đang nói chuyện tuổi thọ của người khác.
Bạch Vô Ưu và Từ Nghiễm Đào đưa mắt nhìn nhau!
Đám võ giả ở đây đều im lặng, bọn họ không thể áp chế nổi vẻ kinh hoảng trên mặt.
Một khi cao thủ Tiên Thiên chỉ có thể sống một canh giờ điên cuồng lên, đủ để khiến tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi.
Từ Nghiễm Đào âm ngoan liếc Bạch Vô Ưu, lớn tiếng nói: "Phó Viễn Minh, ta biết Huyết Lang, đúng là Huyết Lang chưa chết, thực ra hắn ta đang trốn trong Bạch gia!"
Hắn ta không để ý đến Bạch Vô Ưu, lấy tốc độ cực nhanh cất giọng: "Thật ra Huyết Lang là con lớn nhất của Bạch Vô Ưu Bạch Lăng Phong. Theo ta được biết, từ mười năm trước Huyết Lang chân chính đã chết. Năm đó Bạch Lăng Phong du lịch bên ngoài, đắc tội với Thiết Kiếm môn, trên đường về nhà tránh nạn, hắn ta đã gặp gỡ Huyết Lang. Hắn ta giết Huyết Lang, sau đó được sự giúp đỡ của Bạch Vô Ưu hắn ta thay thế thân phận Huyết Lang, cuối cùng Bạch Vô Ưu tiết lộ với bên ngoài rằng Bạch Lăng Phong đã bị sơn tặc Hắc Vân trại giết!"
"Lưu Dũng Minh vì vị trí thống lĩnh mà tỉ mỉ bày kế, tiêu diệt Hắc Vân trại." Từ Nghiễm Đào đưa mắt nhìn Bạch Vô Ưu, tiếp tục nói, "Ta đoán, trong quá trình Lưu Dũng Minh đuổi bắt Huyết Lang đã phát hiện Huyết Lang là con trai Bạch Vô Ưu, thế là hắn ta sửa lại kế hoạch, trợ giúp Huyết Lang giả chết thoát thân thành công, thuận tiện mò một công lao lớn, Bạch gia thì ủng hộ hắn ta nhậm chức thống lĩnh!"
"Không biết ta nói có chính xác hay không?" Từ Nghiễm Đào quay đầu hỏi Lưu Dũng Minh.
Hơn một nghìn thành vệ binh khiếp sợ đưa mắt nhìn sang Lưu Dũng Minh.
Bọn họ thật không ngờ, Lưu Dũng Minh, người lấy công tích tiêu diệt Hắc Vân trại trở thành thống lĩnh, vậy mà lại là người cùng một giuộc với Huyết Lang!
Lưu Dũng Minh cười khổ một tiếng: "Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không có phải giấu giếm, Từ gia chủ đã đoán đúng!"
Giữa không trung, sát khí trên người Phó Viễn Minh càng tăng lên!
"Sau khi ta giết hết đám sơn tặc Hắc Vân trại mới phát hiện Huyết Lang chính là Bạch Lăng Phong, dựa vào vết tích hắn ta để lại khi gây án ở võ quán Thiết Thạch, ta mới có thể truy xét ra!" Lưu Dũng Minh bổ sung, "Ngày ấy trong số đám tội phạm bị chém đầu có hai người là con riêng của Bạch Lăng Phong."
Giọng điệu của Phó Viễn Minh trở nên sâu kín, nói: "Ngày ấy, ta chém đầu đám sơn tặc Hắc Vân trại chỉ là thi hành mệnh lệnh, còn là Lưu Dũng Minh ngươi bày kế!"
"Đúng vậy!"
Lưu Dũng Minh không phủ nhận.
Tại chỗ, tuyệt đại đa số thành vệ binh đều cúi đầu.
"Chẳng qua, chuyện Huyết Lang đuổi theo giết ngươi lúc sau là chính bản thân hắn ta tự ý hành động, không liên quan gì tới ta. Ta đã nói với hắn ta, nếu giả chết rồi không thể tái xuất!"
Phó Viễn Minh hỏi ngược lại: "Này... có quan trọng không?"
Lưu Dũng Minh cúi đầu nói: "Không quan trọng!"
Bạch Vô Ưu trầm giọng nói: "Ta thừa nhận, là chúng ta xem thường ngươi, chẳng qua ta vẫn cầu ngươi không nên giết quá nhiều người, tai họa những thê nhi kia. Ta cầu ngươi bỏ qua cho những người vô tội đó!"
Giữa không trung truyền đến tiếng chê cười của Phó Viễn Minh.
"Các ngươi biết ta còn sống là vì sao không?"
Bạch Vô Ưu hỏi: "Báo thù sao?"
"Báo thù đúng là chấp niệm lúc ban đầu của ta, chỉ có điều hiện tại, báo thù đã không quan trọng... Ta giết nhiều người vô tội như vậy, đã không có tư cách nói tới báo thù." Phó Viễn Minh đứng trên không, bao quát toàn bộ Thiết Thạch thành, nhỏ giọng nói, "Hiện tại ta sống chính là để nói cho các ngươi biết, Phó Viễn Minh ta không phải quân cờ! Không phải thẻ đánh bạc! Càng không phải con kiến! Ta muốn các ngươi nhớ kỹ ta, chứng minh ta đã từng sống, từng tồn tại... Còn có, ta làm vậy là vì báo ân!"
Báo ân?
Báo cái gì?
Trong lòng tất cả mọi người ở đây đồng thời thoáng qua nghi vấn này!
Chỉ có điều, bọn hắn đã không có cơ hội hỏi rõ!
Bởi vì Phó Viễn Minh đã ra tay.
Phó Viễn Minh vốn là võ giả Chân Nguyên cảnh trung kỳ, rất gần hậu kỳ.
Sau khi sử dụng cấm thuật, hắn ta đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, cao thủ vô hạn đến gần Tiên Thiên hậu kỳ.
Ngay cả chiêu thức "chém đầu" hắn ta tự nghĩ ra cũng được bù đắp không ngừng.
Thứ được Lưu Chấn Triết xưng là ý cảnh cũng đang không ngừng được lĩnh ngộ, dung nhập vào trong kiếm chiêu chém đầu.
Cao thủ Tiên Thiên thoát khỏi sự ràng buộc của đại địa, khống chế ý cảnh, ngưng tụ chân nguyên, công lực hùng hậu, phảng phất như cả người đã hòa làm một thể với thiên địa, chân nguyên liên tục không ngừng.
Võ giả Khí Toàn cảnh, Ngưng Khí cảnh, Khí Hải cảnh, Chân Nguyên cảnh được xưng là võ giả Hậu Thiên.
Chỉ có vào Tiên Thiên mới biết được sự chênh lệch đáng sợ giữa võ giả Tiên Thiên và võ giả Hậu Thiên.
Đó là một lạch trời khó có thể vượt qua!
"Sát lục ý cảnh: Chém đầu!"
Sát khí cuốn tới, dưới một kích toàn lực của cao thủ Tiên Thiên, Bạch Vô Ưu và Từ Nghiễm Đào không hề có lực hoàn thủ.
Một đêm này, Thiết Thạch thành không ánh bình minh!
Vô số bình dân và võ giả trốn trong nhà lạnh run, giống như đang cầu khẩn vị thần từ nơi tăm tối nào đó, mong sao tai hoạ không phủ xuống đầu mình.
Sau nửa đêm, Phó Viễn Minh tới hình dài quen thuộc, dưới chân hắn ta là Huyết Lang bị trói gô.
Hiện tại Huyết Lang còn chưa tỉnh lại.
Tại nơi ở của Bạch gia, hắn ta gặp được người hắn ta hận nhất.
Hắn ta muốn dùng hình phạt tàn khốc nhất trên thế gian để dằn vặt Huyết Lang... đáng tiếc hắn ta không có thời gian ấy.
Vì vậy hắn ta mang Huyết Lang đến nơi này.
Đây là nơi hắn ta tiếc nuối nhất cuộc đời này, cũng là một trong những nơi hắn ta quen thuộc nhất.
Hắn ta giơ trường kiếm lên, thời gian phảng phất như lại lần nữa đảo lưu, dưới hình dài vẫn là đám người tới xem náo nhiệt. Trên đài cao đối diện là người của phủ thành chủ đang tuyên đọc tội trạng của Huyết Lang... Quần tình công phẫn, yêu cầu xử tử Huyết Lang.
Một lão bà bà lấy đồ trang sức bản thân cất giữ ra, yêu cầu mình không để Huyết Lang được chết dễ dàng, hắn ta cầm lễ vật trong tay, thỏa mãn tâm nguyện của lão bà bà.
Huyết Lang tỉnh!
"Ngươi cái tên điên này, buông!"
"Ta là trưởng tử Bạch gia, nếu như ngươi giết ta, cha ta, Bạch gia chúng ta đều sẽ không bỏ qua ngươi!"
"..."
Phó Viễn Minh yên lặng nhìn, hắn ta sẽ không để ý tới tiếng chửi rủa, nguyền rủa, uy hiếp của tội phạm bị tử hình.
Kiếm của hắn ta rất ổn, rất nhanh, trước sau như một.
Ngồi sát biên giới hình đài, Phó Viễn Minh nghiêm túc dùng vải bông lau sạch sẽ máu tươi trên thân kiếm, nhìn thân kiếm sáng lấp lóe, nhìn năm vòng tròn máu quỷ dị, hắn ta chậm rãi nói: "Thần kiếm à, ta sắp phải chết. Lễ vật ta dâng lên trước khi chết, ngươi có hài lòng không? Ta không còn thời gian, chỉ có thể dùng những thứ này để trả lại ân tình của ngươi dành cho ta, ngươi không nên chê bai đấy."
Trần Hạo bên trong Ma Kiếm biết, lễ vật hắn ta nói là máu tươi của tam đại gia tộc, thành vệ binh, Hắc Hổ bang cùng với những võ giả khác trong Thiết Thạch thành.
Thiết Thạch thành có mấy chục ngàn người, nếu thật muốn đồ diệt Thiết Thạch thành trong vòng một canh giờ (=hai giờ), cho dù cao thủ Tiên Thiên cũng không đủ lực.
Chẳng qua, cho dù chỉ là trên vạn người cũng đã đủ cho Trần Hạo lại tấn thăng!
Một canh giờ đã đến giờ, đột nhiên Phó Viễn Minh cảm giác được, trường kiếm trong tay trái có dị động, trường kiếm nơi tay truyền đến lực hấp dẫn quỷ dị, tất cả chân nguyên trong cơ thể hắn ta thoát khỏi khống chế của hắn ta, điên cuồng thông qua tay trái của hắn ta chui vào trong trường kiếm.
Sau khi Ma Kiếm hút khô hắn ta, có bắt đầu hấp thu huyết khí và sinh mệnh lực của hắn ta, kinh mạch toàn thân Phó Viễn Minh bắt đầu héo rút, da mặt bắt đầu nhăn nứt ra, tóc đen thui bắt đầu trở nên hoa râm...
"Thì ra là vậy!" Phó Viễn Minh không chống lại, chỉ nhìn tay lẩm bẩm nói, "Thật ra ta còn một vấn đề vẫn khốn nhiễu ta đã lâu, đã lâu... Chín vòng máu trên thân kiếm có ý nghĩa gì? Vì sao có vòng máu thì thô to như ngón út, có vòng máu lại mảnh như châm nhỏ? Nó có ý nghĩa gì?"
Không bao lâu sau khi hỏi ra những lời này, gió nhẹ thổi qua, Phó Viễn Minh hóa thành bụi đen phiêu tán theo gió.
Trường kiếm đinh đinh đương đương rơi xuống tấm đá dưới hình dài.
Trong bóng đêm, trong trường kiếm truyền ra một tiếng thở dài.
Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng thở dài ấy cực kỳ rõ ràng.
Rất nhanh, trên thân trường kiếm đã xuất hiện vòng tròn máu thứ mười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.