Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 15: Nghề nghiệp cổ xưa




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Cha, cha xem thanh kiếm này đi!" Một bé trai mười một mười hai tuổi hào hứng chạy vào trong nhà, cầm thanh trường kiếm trong tay khoe với cha, khuôn mặt vui sướng và đắc ý.
"Nhặt được?" Cha đứa bé nhìn chằm chằm trường kiếm, hơi nghi hoặc một chút nói, "Nhặt được ở đâu?"
"Ngay ven đường."
"Kiếm tốt như vậy, sao có thể nhặt được ở ven đường?"
Cha đứa bé vừa nhìn đã biết đây là một thanh kiếm tốt.
Không vết rạn, không bị mẻ, càng không có gỉ sắt, vừa nhìn đã biết là kiếm vẫn hay được bị tỉ mỉ bảo dưỡng.
Chẳng lẽ là người nào đó không cẩn thận làm thất lạc?
"Nói thật!" Người đàn ông xụ mặt nói.
"Ách..." Cậu bé do dự một chút, vẫn thành thật nói, "Hôm nay có một người xui xẻo bị xe của Lưu nhị thiếu gia đụng bay, thanh kiếm này là của người xui xẻo ấy... Lúc đầu con nghĩ trả lại cho người ta, chỉ có điều người xui xẻo kia đã bị đụng chết rồi."
"Tên này cũng quá xui xẻo!"
Người đàn ông gật đầu.
Người Thiết Thạch thành không ai không nhận ra nhị thiếu gia Lưu gia, ngựa của nhị thiếu gia Lưu gia là yêu thú Liệt Vân mã vô cùng trân quý, dưới sức chạy toàn lực, đụng chết một võ giả cũng là chuyện rất có khả năng.
"Thanh kiếm này bị đụng bay ra rất xa, lúc đó gần như tất cả mọi người đã dồn lực chú ý lên trên người kẻ xui xẻo kia, thế là con nhặt kiếm về..." Cậu bé có chút đắc ý nói, "Sau khi cầm được kiếm, con còn vòng vo trong hẻm nhỏ hơn nửa ngày, phát hiện không có người nào đuổi theo, con mới về nhà."
Cha của đứa bé cảm thấy cạn lời nói: "Lấy thực lực của con, con có thể phát hiện ra bản thân bị người theo dõi sao?"
Ai biết đứa bé trai kia trả lời: "Cũng vì thực lực của con kém, cho nên mới không có người nào theo dõi con! Nếu thật sự có người nào coi trọng thanh kiếm này, đã trực tiếp đứng ra trắng trợn cướp giật. Con đã nghĩ kỹ rồi, nếu có người đứng ra cướp, con sẽ trực tiếp ném thanh kiếm này đi, quay đầu bỏ chạy!"
Cha của đứa bé thoả mãn gật đầu: "Không tệ, coi như con thông minh!"
"Cha, không phải vừa lúc cha còn thiếu vũ khí tốt sao? Con thấy cây đại đao kia của cha đã bị mẻ rồi!"
"Thanh kiếm này mạnh hơn cả thanh đao kia của cha!" Cha của đứa bé cụt tay phải, hắn ta dùng tay trái tiếp nhận trường kiếm, tiện tay quơ quơ, nhẹ nhàng gọt một cái nơi góc bàn. Thấy không có lực ngăn cản, khóe miệng hắn ta lộ ra dáng tươi cười, "Hẳn là một thanh kiếm khí thượng hạng."
"Vậy hẳn cha có thể sử dụng nhỉ?"
"Có thể!"
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, cậu bé chạy chậm vào trong.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Cậu bé nói xong, lập tức đỡ thiếu nữ gầy yếu sắc mặt trắng bệch từ trên giường ngồi dậy.
"Mẹ chỉ cảm thấy hơi khó thở thôi." Người phụ nữ nhỏ giọng nói.
"Nên uống thuốc!" Cha cậu con trai dùng tay trái bưng một bát thuốc bốc hơi nóng tới.
"Ừm!"
Người phụ nữ chật vật uống thuốc xong, nằm lại trên giường, trộm nhìn chồng cùng con trai rời khỏi, nước mắt nơi khóe mắt như trân châu chảy dài.
"Có muốn trói chặt kiếm chủ đời thứ mười Phó Viễn Minh!"
"Tạm thời không trói chặt!" Trần Hạo lập tức trả lời.
Sau khi gài bẫy Mã Nhất Bân, Trần Hạo lại tự do.
Hắn cũng không để ý chuyện bản thân không trở lại Thiết Lang bang.
Đám người Thiết Lang bang quá rác rưởi, không tìm được kiếm chủ ưu tú, hơn nữa gần đây hắn quá mức rêu rao, hại chết quá nhiều người, dường như quản lý kho binh khí Thiết Lang bang đã hoài nghi hắn, đổi một hoàn cảnh khác bắt đầu lại cũng rất tốt.
Cho nên, ban nãy khi hệ thống hỏi hắn có muốn trói chặt thằng bé kia cùng với cha hắn ta hay không, hắn lựa chọn "không".
Dù sao thì hắn cũng có thể xác nhận trói chặt bất cứ lúc nào.
Hiện tại hắn chỉ mới đạt tới cấp bậc đỉnh cấp phàm khí, chỉ có thể coi là vũ khí hơi giá trị, không phải lợi khí thần binh võ giả không thể thiếu.
Nếu làm xấu danh tiếng của mình, vận rủi truyền xa, sợ rằng sau này hắn khó có thể tìm được kiếm chủ!
Cho nên, hắn vốn định chờ một thời gian nữa, nếu như có tìm tới một kiếm chủ mạnh mẽ hoặc có tiềm lực mạnh mẽ, kiếm lời rồi lại nói.
Ở lại nhà Phó Viễn Minh một ngày, Trần Hạo đã rõ ràng tình huống đại khái của người nhà này.
Phó Viễn Minh là một tên mổ heo, trước đây hẳn hắn ta là một võ giả thực lực không tệ, chỉ có điều sau đó hắn ta mất đi cánh tay phải, cuối cùng mở một cửa hàng nhỏ bán thịt heo trong Thiết Thạch thành.
Hắn ta có một đứa con trai, chính là đứa bé đã nhặt được Trần Hạo, còn có một cô vợ, nhiều năm bị bệnh liệt giường.
Ngày thứ hai, sáng sớm, sau khi Phó Viễn Minh rời giường mở cửa hàng, việc làm ăn sáng sớm không tốt, thế nhưng hắn ta cũng không coi đó là chuyện lớn lao gì.
Qua không lâu sau, một thành vệ binh trẻ tuổi mặc giáp nhẹ đi tới, hình như hắn ta có quen biết Phó Viễn Minh: "Phó ca, trưa hôm nay có việc!"
"Tốt, ta sẽ đến sớm!"
Còn chưa tới trưa, Phó Viễn Minh đã đóng cửa hàng, về nhà, hắn ta nhìn một đao một kiếm treo trên tường.
Rút đao ra, thanh đao đã bị mẻ từ lâu, không dùng sức, ngay cả thịt heo cũng không cắt được.
Hắn ta do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn mang theo trường kiếm và một bọc vải nhỏ.
"Tiểu Văn, thành vệ gọi, ta đi ra ngoài một chuyến!"
"Ừm!" Giọng nói nhỏ không thể nghe thấy.
Phó Viễn Minh im lặng rời khỏi, trên đường hắn ta còn mua năm cái bánh bao, đi qua mấy con đường cái, hắn ta đi tới một quảng trường.
Quảng trường này Trần Hạo biết, là nơi Thiết Thạch thành đặc biệt xử quyết phạm nhân.
Phó Viễn Minh tiến vào trong một căn phòng nhỏ, đổi lại một thân bạch quái, bạch quái này Trần Hạo nhìn hết sức nhìn quen mắt.
Hắn ta rút trường kiếm ra, tùy ý vung vẫy vài cái, hài lòng cắm trường kiếm vào kiếm vỏ.
"Phó ca, đã đến giờ!"
"Tốt!"
Phó Viễn Minh đi ra khỏi phòng nhỏ, lúc này đã gần đến buổi trưa, tầng mây tiêu tán, ánh mặt trời nóng bỏng soi sáng đại địa.
Có rất nhiều người vây quanh quảng trường nhỏ, trong đó tuyệt đại đa số là bình dân xem náo nhiệt.
Hắn ta đi lên hình đài, đặt bọc vải nhỏ có chứa bánh bao ở một bên hình đài.
Trên hình dài, ba người bị xiềng xích buộc chặt, mặc quần áo tù nhân màu trắng quỳ trên mặt đất.
Một quan viên phủ thành chủ ra mặt, tuyên bố hành vi phạm tội của ba người trên hình đài trước mặt mọi người.
Khuya hôm trước, ba người đã diệt một gia đình trong Thiết Thạch thành, vận khí không tốt, vừa lúc bị thành vệ đụng trúng.
Rốt cục Trần Hạo đang ở bên trong kiếm cũng biết Phó Viễn Minh làm gì!
Thì ra hắn ta là đao phủ!
Trong nháy mắt, hình tượng trung niên đại thúc cụt một tay, đầu đầy mỡ trong mắt hắn đột nhiên cao lớn hơn nhiều!
Đao phủ chính là một trong những nhân tuyển tốt nhất cho vị trí kiếm chủ!
Hắn không cầu bản thân có thể đụng phải loại vai chính tiểu thuyết thường xuyên giết người, mỗi giây mỗi phút không ngừng chém chém.
Chỉ cần kiếm chủ có thể thỉnh thoảng giết vài người để hắn ăn no, hắn đã rất hài lòng rồi!
Không có biện pháp, mấy vị kiếm chủ đời trước của hắn quá uất ức, khiến Trần Hạo cũng hạ thấp yêu cầu với kiếm chủ hơn rất nhiều.
Trong nhận biết của hắn, thế giới này người giết người nhiều nhất vẫn là một trong những nghề nghiệp cổ xưa.
Quân nhân, sát thủ, đao phủ!
Trước đây hắn nhàn rỗi buồn chán, cũng từng huyễn tưởng bản thân có thể thu được kiếm chủ có nghề nghiệp như vậy, không nghĩ tới hiện tại mộng tưởng của hắn đã thành thật!
Đao phủ tốt lắm!
So với quân nhân, đao phủ giết người an toàn hơn nhiều, có con đường thu đầu người ổn định, Trần Hạo không dám khát cầu nhiều hơn!
"Hệ thống, trói chặt kiếm chủ Phó Viễn Minh!"
"Trói chặt thành công!"
Sau khi trói chặt thành công, Trần Hạo còn thuận tiện đóng kỹ năng quang hoàn vận rủi, rất sợ bản thân không cẩn thận gài bẫy hắn ta!
Tuyên bố xong hành vi phạm tội, quan viên la lớn: "Hành hình!"
"Mười tám năm sau, lão tử lại là một trang hảo hán!" Phạm nhân đầu tiên bị chặt đầu rống to.
Trên mặt Phó Viễn Minh không chút biểu cảm, loại lời này hắn ta đã nghe rất nhiều lần rồi, cũng đã chết lặng.
Nếu không phải bản thân không có sự lựa chọn nào khác, hắn ta cũng không muốn làm cái nghề đao phủ này.
Uống một ngụm rượu mạnh phun lên trên thân kiếm, hắn một cước đá vào trên lưng phạm nhân đầu tiên. Phạm nhân trực tiếp ngã vào trong một cái hố màu nâu đỏ, tay trái hắn ta giơ trường kiếm lên, dùng sức chém xuống.
Trên cổ phạm nhân xuất hiện tơ máu, tiếp theo, đầu lâu trực tiếp rơi vào hầm, máu tươi cuồng phun, cũng rơi vào bên trong hố nhỏ, sau đó thuận theo vết xe chảy xuống hình đài.
Tay Phó Viễn Minh rất ổn, không một giọt máu tươi nào văng đến bên ngoài hố nhỏ.
Phạm nhân thứ hai không hào khí như phạm nhân đầu tiên, hắn ta đã sớm bị dọa sợ vỡ mật, hắn ta liều mạng giãy giụa, quần màu xám trắng thấm ra nước đọng.
Phó Viễn Minh bất vi sở động, một cước đạp tới, quả quyết chém đứt đầu lâu thứ hai.
"Van cầu ngươi, không nên, ta không muốn chết!"
Phạm nhân thứ ba kêu khóc nói.
Phó Viễn Minh không nói gì, thần tình lạnh nhạt đạp hắn ta ngã vào hố nhỏ.
Hắn ta không thể quyết định chết sống của phạm nhân.
Một lúc giết ba người, thủ pháp gọn gàng mà linh hoạt, sinh mệnh lực và linh hồn bị Trần Hạo hấp thu liên tiếp không ngừng, khiến Trần Hạo vui vẻ đến không thể vui vẻ hơn nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.