Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 1: Lấy người đúc kiếm




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Ngay khoảnh khắc khi Trần Hạo bị ném vào lò lửa, nội tâm của hắn tràn ngập không cam lòng. Hắn qua loa nhớ lại một đời ngắn ngủi nhàm chán của mình, trong lòng cực hận tên chú kiếm sư(1) đã tàn nhẫn lừa dối hắn!
(1) Chú kiếm sư: người đúc kiếm, chú kiếm đại sư: đại sư đúc kiếm.
Hắn là một kẻ xuyên việt!
Kẻ xuyên việt độc nhất vô nhị trên đời này!
Kẻ xuyên việt mở ra hệ thống, ngón tay vàng trong truyền thuyết!
Không nghĩ tới hắn mới vừa đến thế giới này, còn chưa kịp thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, còn chưa kịp gây dựng sự nghiệp to lớn hoành tráng, còn chưa kịp tạo nên hậu cung cực lớn cho riêng mình... Đã bị một chú kiếm sư đại thúc thoạt nhìn thành thật hàm hậu có lòng tốt lừa gạt vào Chú Kiếm Lư, ném vào lò đúc kiếm.
Ngay mới vừa rồi, tên chú kiếm sư nhìn như hòa ái, nhưng thật ra rất thâm độc đã nói cho Trần Hạo, hắn ta mai danh ẩn tích trong Thiết Thạch thành, mất ăn mất ngủ hơn hai mươi năm, một lòng nghiên cứu kỹ thuật đúc kiếm. Nửa năm trước kỹ thuật đúc kiếm của hắn ta đã đạt tới đỉnh phong, hắn ta lại học tập đúc linh khí, muốn trở thành chú kiếm đại sư chân chính.
Trong lúc vô ý hắn ta nhận được một quyển bí tịch đúc linh khí, trong bí tịch ghi lại một loại bí thuật đúc linh khí máu tanh, đơn giản nhưng rất thực dụng —— Phương pháp lấy người đúc kiếm.
Đơn giản đến mức chỉ cần trộn lẫn Cố Linh Dịch đặc chế vào nước thép nóng bỏng, sau đó lại đẩy người sống vào trong nước thép, Cố Linh Dịch hấp thu bảo tồn linh hồn của con người, dung nhập vào binh khí, khiến binh khí nảy sinh "khí linh".
Sáng hôm nay, hắn ta cảm thấy bản thân có đột phá, trong lúc nhất thời có chút ngứa nghề. Ngẫu nhiên gặp "tên khất cái" Trần Hạo, cảm giác cấp bách trong lòng hắn ta lại càng thêm mãnh liệt, giống như mèo cào.
Hắn ta lấy cớ mướn thợ làm mồi nhử, dùng hai chiếc bánh bao lừa Trần Hạo tới đây.
Không sai, thân là kẻ xuyên việt, Trần Hạo lại bị người ta dùng hai chiếc bánh bao lừa gạt!
Mắt thấy sẽ bị ngã nhào vào nước thép, cảm giác nóng rực càng ngày càng mãnh liệt, Trần Hạo quỷ thần xui khiến nhớ tới một câu nói: Ta lấy được vĩnh sinh từ trong liệt hỏa và nhiệt huyết!
Chú kiếm sư khôi ngô đẩy Trần Hạo xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trần Hạo rơi vào lò thép nóng bỏng, dang hai cánh tay gầm nhẹ nói: "Ta tất sẽ trở thành chú kiếm đại sư chân chính! Và ngươi sẽ trở thành tác phẩm đầu tiên của ta, kiếm khách chân chính sẽ cảm thấy vẻ vang khi có thể sử dụng ngươi!"
"Ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế, cho dù ta thật sự biến thành kiếm, cũng nhất định phải biến thành Ma Kiếm, ai dùng người đó chết, đoạn tử tuyệt tôn!" Trước khi chết Trần Hạo thê lương kêu rên.
Vậy mà, chú kiếm sư lại không thèm để ý tới lời nguyền rủa của Trần Hạo trước khi chết.
Trong nháy mắt, trong lò dâng lên ngọn lửa màu đen. Rất nhanh ngọn lửa màu đen đã biến mất, biến mất theo nó còn có thân thể Trần Hạo.
Chú kiếm sư mang tâm tình kích động trút nước thép vào khuôn kiếm, sau khi làm lạnh lấy được kiếm phôi, trong Chú Kiếm Lư vang lên từng đợt tiết tấu rèn sắt.
Thẳng đến sau nửa đêm, chú kiếm sư mới đặt thanh thiết kiếm nung đỏ trong tay vào hàn thủy dẫn từ trên núi Tuyết Vân xuống.
Xuy xuy xuy...
Sau khi hơi nước tiêu tán, chú kiếm sư gấp gáp không thể chờ đợi nổi muốn thấy hình dáng của "linh khí".
Nhưng chỉ nhìn liếc một cái, sắc mặt hắn ta đã trầm xuống.
Thiết kiếm đen nhánh bình thường không có gì lạ, giống hệt với thiết kiếm do đám học đồ trong Chú Kiếm Lư đúc ra, không khác nhau chút nào.
Nhìn kỹ lại, trên thân kiếm có một điểm đỏ, tựa như một giọt máu đọng lại.
Chú kiếm sư dùng khăn tay lau nhiều lần, thế nhưng không thể lau sạch!
Khai phong thử xem, biết đâu nó là bảo vật có khả năng tiềm ẩn trong truyền thuyết thì sao?
Mang tâm tình thấp thỏm, trung niên chú kiếm sư dùng đá mài đao, dễ như trở bàn tay khai phong thiết kiếm, không gặp phải chút trở ngại nào.
Nhìn chằm chằm lưỡi kiếm, trung niên chú kiếm sư thở một hơi thật dài, hắn ta đã thất bại.
Trong lúc đúc thanh bảo kiếm này, hắn ta vô cùng chuyên chú nghiêm túc, mỗi một trình tự đều được hắn ta làm vô cùng cẩn thận. Hắn ta còn dùng các loại tài liệu quý giá như Thanh Vân Thiết, Loa Văn Đồng. Ngoài ra hắn ta còn thêm vào một nắm Thiên Ngoại Vẫn Thạch cực kỳ trân quý.
Nhưng hắn ta đã phạm phải một sai lầm cấp thấp cực lớn!
Khi nung kiếm không dùng đủ hỏa hầu.
Nếu là đúc trường kiếm bình thường, khả năng khống chế hỏa hầu của hắn ta không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại hắn ta đang lấy người đúc kiếm.
Lấy người đúc kiếm, trong lò đúc kiếm có thêm một người, đương nhiên hỏa hầu cũng không giống với lúc trước.
Mỗi một kỹ thuật đúc kiếm đều được nối liền hoàn toàn, thế nhưng chỉ vì một phân đoạn xảy ra vấn đề, cho dù hắn ta có dùng tài liệu cực kỳ trân quý, thanh kiếm này cũng bị phế đi!
Hắn ta cầm trường kiếm đi tới giá vũ khí. Hơn mười thanh trường kiếm được đặt phía trên đều là tác phẩm của học đồ.
Cầm lấy một thanh hạ cấp phàm khí, hắn ta không chút do dự chém thẳng lên lưỡi kiếm có giọt máu, thanh hạ cấp phàm khí kia lập tức bị mẻ, tạo thành một vết nứt.
Hắn ta đã dùng nhiều tài liệu trân quý như vậy để chế tạo thanh trường kiếm này, nếu nó không thể chém hư một thanh hạ cấp phàm khí, đó mới kì quái!
Trung niên chú kiếm sư lại bắt đầu lấy một thanh trung cấp phàm khí, dùng sức chém một cái lên thanh kiếm có giọt máu kia, trung cấp phàm khí xuất hiện một vết mẻ nhỏ, thế nhưng trường kiếm giọt máu lại xuất hiện một lỗ hổng!
Nói cách khác, hắn ta dùng người đúc kiếm, dùng một đống lớn tài liệu trân quý, chỉ có thể đúc ra một cây hạ cấp trường kiếm!
Quả thực là thất bại đến nhà bà ngoại.
Mặt trung niên chú kiếm sư đen như đáy nồi.
Đúng lúc này, đột nhiên bên cửa sổ có một động tĩnh nhỏ truyền đến, dường như đây là tiếng do người nào đó đạp vỡ lá khô.
Trung niên chú kiếm sư cũng là một vị võ giả, tai thính mắt tinh, mặc dù tiếng động rất nhỏ nhưng trong màn đêm yên tĩnh, nó hết sức rõ ràng.
"Ai?"
Tiếp theo là một trận tiếng bước chân tán loạn dồn dập.
Trung niên chú kiếm sư cầm trường kiếm giọt máu chạy ra khỏi Chú Kiếm Lư, toàn lực thi triển thân pháp. Vẻn vẹn chỉ hai hô hấp, hắn ta đã đuổi kịp mục tiêu.
Là một học đồ mới tới Chú Kiếm Lư không lâu.
Tiểu học đồ này có tí khôn vặt, bình thường cũng cần cù chăm chỉ, thế nhưng thiên phú trên phương diện đúc kiếm lại khá bình thường.
Tay cầm trường của kiếm chú kiếm sư ngăn chặn lối đi của tiểu học đồ, tiểu học đồ sợ đến chân mềm nhũn.
"Ngươi đã thấy hết?"
"Không, cái gì ta cũng không thấy!" Tiểu học đồ kêu khóc nói, "Kim sư phó, van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi, ta thực sự không thấy gì cả!"
Kim Chính Thu không nói nhiều, tiên huyết nhuộm đỏ trường kiếm. Đoán chừng tiểu học đồ này muốn học lén, chỉ có điều hắn ta chọn sai ngày. Nếu như không có chuyện Trần Hạo, hắn ta còn có thể tha cho tên tiểu học đồ một mạng.
Một tay hắn ta nhấc trường kiếm, một tay khác nhấc thi thể tiểu học đồ, bắt đầu đi về phía Chú Kiếm Lư.
Vết máu dính trên thân kiếm chậm rãi thấm vào trường kiếm, giống như bị trường kiếm hấp thu.
Trong trường kiếm, linh hồn Trần Hạo nằm trong trạng thái vô tri vô giác.
Tiếng nhắc nhở máy móc của hệ thống vang lên: "Keng ~ Hệ thống kiểm tra đo lường được thân phận của túc chủ đã nảy sinh biến hóa."
"Căn cứ theo thân phận và ý nguyện của túc chủ, "Hệ Thống Tối Cường Nhân Loại" tự động thay đổi thành "Hệ Thống Tối Cường Ma Kiếm"."
"Hệ Thống Tối Cường Ma Kiếm mở ra, đang trong quá trình mở ra, xin đợi..."
"Kiểm tra đo lường được ý thức của túc chủ rất mơ hồ, tự động trói chặt kiếm chủ —— Kim Chính Thu."
Tên kiếm: Không
Đẳng cấp: Hạ cấp phàm khí
Kiếm chủ đời thứ nhất: Kim Chính Thu
Thiên phú: Thí chủ
Kỹ năng:

  1. Vận rủi (đã mở): Ổn định hạ thấp một điểm khí vận của kiếm chủ (điểm khí vận bằng 10 có thể coi là khí vận chi tử của thế giới);

  2. Sát lục tiến hóa: Thông qua việc hấp thu máu tươi và linh hồn để tiến hóa bản thân.

"Keng ~ Hấp thu đầy đủ máu tươi và linh hồn, túc chủ có thể tiến hóa."
"Kiểm tra đo lường được ý thức của túc chủ rất mơ hồ, thân kiếm bị hao tổn, công năng bảo vệ của hệ thống mở ra, túc chủ đang tự động thăng cấp."
"Keng ~ Thăng cấp hoàn tất, túc chủ thăng cấp thành trung cấp phàm khí, thu được thiên phú kỹ năng —— Tự động chữa trị."
"Thân kiếm đang chữa trị..."
Khi Kim Chính Thu xử lý xong thi thể của tiểu học đồ, lại nhìn về phía tác phẩm thất bại trong tay, cả người hắn ta chợt ngẩn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.